TRAO EM THẾ GIỚI LÝ TƯỞNG

Tối ngày hôm sau, Lê Thấm đem toàn bộ hồ sơ nhân viên nữ trong công ty về để con trai nhận diện.

Tiểu Hiên nhìn lướt qua từng tấm, mù mờ lắc đầu, “Con không nhớ mẹ ơi.”

Lê Thấm kiên nhẫn dỗ con: “Con nhìn thêm đi, có thấy quen mắt không? Hay thấy ai có dáng vẻ tương tự không?”

Thằng bé nhìn hoa cả mắt, thế là sống chết không chịu xem nữa.

Lê Thấm bèn từ bỏ.

Chỉ mong là chị ta nghĩ nhiều, Lê Thấm cúi đầu nhìn con trai mải mê chơi rô bốt, tự an ủi mình.

Ba ngày liên tiếp, người phụ nữ thần bí đó không xuất hiện nữa.

Lê Thấm lo lắng bất an, lại gọi điện cho Dương Bình Sơn.

Dương Bình Sơn đang chơi bùn cùng con trai mình, tiếng trẻ con lanh lảnh gọi “bố ơi bố ơi” ở đầu dây làm Lê Thấm vô thức nhìn cậu con trai im lặng, bất chợt cảm thấy không cam lòng. Lần đầu tiên chị ta mất kiên nhẫn muốn ông ta cho một danh phận: “Bình Sơn, chúng ta không thể cứ kéo dài như vậy được.”

Dương Bình Sơn trẻ hơn Tư Đồ Minh Thiên vài tuổi, chưa đến sáu mươi, là cấp dưới đắc lực của Tư Đồ Minh Thiên năm xưa. Lòng dạ ông ta rất sâu, giỏi dùng người, đã dùng người thì không nghi người, nên tập đoàn Đông Hòa có được ngày hôm nay quả thật có công lao rất lớn của ông ta. Lê Thấm dựa vào ông ta mà sống, từ trước tới giờ vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện.

Mà bây giờ lại có thái độ khác thường như vậy, Dương Bình Sơn biết chị ta không nén được tức giận, bèn đưa mắt ra hiệu bà vú đưa con trai đi.

“Gần đây em thế nào rồi?”

“Tết này về Bắc Kinh em sẽ ly hôn với chồng, em không muốn kéo dài thế này nữa, đối với Tiểu Hiên hay cả anh và em đều không tốt.”

Dương Bình Sơn thở dài: “Lê Thấm à, em coi anh là gì đấy hả, anh sắp là ông già sáu mươi tuổi rồi, dưới gối còn có hai con trai, không thể thỏa mãn em mọi chuyện được. Anh nói rồi, anh sẽ nuôi Tiểu Hiên, em muốn gì cũng được, nhưng đừng nói đến chuyện ly hôn nữa.”

“Anh có ý gì? Anh không tính nhận Tiểu Hiên phải không?” Bỗng giọng Lê Thấm cao vút.

Dương Bình Sơn vô cùng nhức đầu, xoa lấy chân mày nhíu chặt, nói: “Anh nhận thế nào hả? Bây giờ tình hình công ty thế nào em có biết không? Chủ tịch chia dự án trong tay anh cho Triệu Tiền, sao anh có thể không nhìn ra ông ta có ý gì. Mấy dự án chữa bệnh trong tay anh đều bị Triệu Tiền cuỗm mất, mà còn là dự án trọng điểm năm sau của công ty, rõ ràng bây giờ chủ tịch không còn tin anh nữa. Ngày nào anh cũng phải xã giao bận rộn, em đừng gây thêm rắc rối nữa, chuyện của Tiểu Hiên để sau hẵng nói.”

Lê Thấm nhạy cảm, Triệu Tiền?

Chị ta chợt nghĩ đến, “Anh nói xem có phải là Triệu Tiền phái người theo dõi Tiểu Hiên không? Nếu là Triệu Tiền, vậy ả phụ nữ dẫn Tiểu Hiên đi ăn có phải là Ứng Nhân Nhân không?”

Rất rõ ràng, Dương Bình Sơn chỉ cảm thấy thần kinh của Lê Thấm quá nhạy cảm.

“Em đừng nghĩ nhiều, có khi người ta chỉ cảm thấy Tiểu Hiên đáng yêu nên dẫn con nó đi ăn thôi.”

Dương Bình Sơn lười suy nghĩ, mỗi chuyện công việc thôi đã quá loạn rồi, Lê Thấm thì có thể gây ra sóng gió gì, ông chỉ xem đó là chuyện lục đục giữa đàn bà phụ nữ với nhau, “Em tự nghĩ xem gần đây có đắc tội với người nào không, dù Triệu Tiền thủ đoạn nhưng cũng sẽ không ra tay với đàn bà trẻ em. Còn nếu không được nữa thì em đón Tiểu Hiên về đây, anh đưa thằng bé ra nước ngoài.”

Ngộ nhỡ chuyện bị phát giác thì cũng phiền, còn không bằng dứt khoát đưa đi, từ lâu ông ta đã đề nghị nhưng Lê Thấm không chịu.

“Ra nước ngoài ra nước ngoài, sao anh không đưa con trai anh đi đi. Con còn nhỏ như thế, anh có từng nghĩ sống ở nước ngoài sẽ thế nào chưa?”

“Vậy em còn muốn thế nào nữa?” Dương Bình Sơn mất kiên nhẫn.

Lê Thấm dừng lại, sau ba giây ác ý nói: “Ai dám giở trò với con trai em, em sẽ khiến cô ta sống không bằng chết.”

Dương Bình Sơn khuyên một câu, “Đừng quá đà.” rồi cúp máy.

***

Phòng kỹ thuật dạo gần đây rất gió êm sóng lặng.

Từ sau khi Thi Thiên Hữu thôi uống Thái Thái Tĩnh Tâm Khẩu Phục Dịch thì bắt đầu để râu, râu ria nhiều hơn trước mà anh ta cũng không cạo, thật sự khác hẳn với con người luôn làm động tác hoa lan chỉ chạy nhảy như bay giữa các phòng ban.

Đợt này Vưu Trí vẫn đang trong quan hệ thắm thiết với bạn gái trên mạng.

Bây giờ cứ thỉnh thoảng Trần Thư lại chạy đến phòng kỹ thuật, dù Cao Lãnh rất không chào đón cô nhưng Trần Thư hoàn toàn phớt lờ, vẫn cứ ra vào như thường, không biết là đang bàn bạc gì với Hướng Viên nữa.

Kể cả Tiết Dật Trình, ba người bọn họ thường xuyên họp ở trong phòng họp.

Ngoài Cao Lãnh có vẻ không quá hài lòng ra, thì mọi người vẫn rất thoải mái.

Tất cả đều chọc anh ta.

“Ấy, Cao Lãnh, gần đây chị Thư qua lại với tổ trưởng Tiết hơi bị nhiều nha.”

“Ấy, Cao Lãnh, trưa hôm đó tôi thấy chị Thư đi ăn cơm với tổ trưởng Tiết kìa.”

“Tổ trưởng Tiết lại bình luận bài đăng Wechat của chị Thư rồi.”

“Chị Thư chưa từng trả lời ai lại trả lời này.”

“Rầm!”

Cao Lãnh đá ghế bay xa.

Lâm Khanh Khanh ngồi cạnh im lặng chợt ngẩng đầu lên, nhìn theo bóng lưng giận đùng đùng rời xa thì nở nụ cười giễu cợt, đồ ngốc.

Mà người không hài lòng còn có Ứng Nhân Nhân.

Không biết có phải gần đây cô nàng bị ông thần xui xẻo ám không, mà đến tan làm lại phát hiện bánh xe bị xì. Hướng Viên và Trần Thư đi ngang qua thì thấy cô ta sốt sắng đứng ven đường gọi điện thoại, Hướng Viên đi đến kiểm tra bánh xe, “Gần đây cô có đắc tội với ai không?”

“Gì? Tôi thì đắc tội với ai.” Ứng Nhân Nhân không hiểu.

Hướng Viên phủi tay, nhìn Trần Thư nói chắc nịch: “Cả bốn bánh xe đều bị đâm thép.”

Ứng Nhân Nhân khóc không ra nước mắt, “Không phải chứ, ai lại thất đức như vậy?”

Hướng Viên: “Gần đây có xảy ra chuyện kỳ lạ nào không?”

“Không có,” Ứng Nhân Nhân nheo mắt, cẩn thận nhớ lại, “Chỉ có hôm qua ăn cơm thì thấy có đinh, uống trà sữa thì dính sợi thép cọ nồi, ghế ngồi đột nhiên bị hỏng, còn bị ngã nữa, bây giờ mông tôi vẫn còn đau đây, đúng rồi, tôi còn bị sái chân nữa.”

Hướng Viên: “Sao lại bị sái?”

Ứng Nhân Nhân: “Bị trượt chân lúc đi xuống cầu thang bộ, mà cũng giống bị người ta đẩy lắm. Có điều lúc đó không có ai, nên tôi mới nghĩ chắc mình mơ màng vô tình đạp hụt nên mới bị ngã.”

“Vậy mà cô còn lái xe à.”

“Chân trái mà, gần cuối năm còn có hai tờ đơn chưa bàn tiếp đây, dù sao cũng không ảnh hưởng đến lái xe,” Ứng Nhân Nhân trịnh trọng nhìn Hướng Viên, rồi như thể sực nhớ ra một chuyện lớn nào đó, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, “Mấy chuyện trước đó đều không có gì lạ hết, có điều chuyện sau đây mới kỳ lạ nè, cực kỳ lạ luôn.”

“Chuyện gì?”

“Gần đây dưới công ty có một anh bảo vệ đẹp trai mới tới.”

Hướng Viên và Trần Thư giật mình, “Mới tới?”

“Đúng, đẹp trai lắm.”

Cả hai tự động bỏ qua chữ này, “Nói vào trọng điểm đâu, kỳ lạ ở đâu? Hành động quái đản?”

Ứng Nhân Nhân lắc đầu trầm tư: “Tôi add nick Wechat của anh ta nhưng anh ta, lại, từ, chối.”

“…”

“…”

Hướng Viên và Trần Thư đồng loạt nhìn nhau.

Cả hai không nói gì, một người cúi đầu tìm chìa khóa xe, người còn lại cúi đầu tìm thuốc.

Hướng Viên lái xe, Trần Thư thuận thế ngồi vào, đúng lúc này cánh cửa đằng sau chợt bật mở, Ứng Nhân Nhân nhanh như chớp chui tọt vào trong, híp mắt cười nhìn hai người họ, “Hướng Viên, cô chở tôi đến một chỗ đi, khách hàng đang đợi tôi đấy.”

Hướng Viên không biết làm sao, nhìn gương chiếu hậu hỏi, “Đi đâu đây đại tiểu thư?”

Ứng Nhân Nhân phấn khích nói: “Lầu Minh La.”

Trần Thư hạ cửa kính xuống hút thuốc, đồng thời cũng nói, “Chị cũng xuống ở đó, đỡ em phải chạy vòng vòng.”

Hướng Viên cười trêu: “Đưa chị đi đâu cũng không phiền hết.”

Trần Thư phì, bị cô chọc cười, “Miệng dẻo quá nhỉ? Tâm trạng gần đây không tệ phải không?”

“Cũng bình thường ạ.”

Gần đây cả hai đều cùng đi làm cùng ra về, có lúc Hướng Viên lái xe, có lúc là Trần Thư lái. Chiếc xe này của Hướng Viên, Trần Thư vừa nhìn là biết của Từ Yến Thời, lúc ấy cô có hỏi Hướng Viên, Hướng Viên nói là đã sang tên rồi, Trần Thư chỉ cười không nói toạc ra. Nhưng Ứng Nhân Nhân không biết, vừa lên xe đã sờ đông sờ tây, “Đây là xe của Từ Yến Thời hả?”

“Bây giờ là xe của tôi,” Hướng Viên ra lệnh, “Đừng có sờ lung tung.”

Ứng Nhân Nhân bị mắng liền rụt tay về, thấp giọng quát lại: “Hẹp hòi.”

“Hẹp hòi đấy thì sao.”

Qua một lúc lâu, bỗng Ứng Nhân Nhân mở miệng: “Thật ra Từ Yến Thời rất tốt, chỉ là anh ta sống quá rõ ràng, đàn ông như thế không thú vị.”

Hướng Viên nghĩ bụng, thú vị chứ.

Đột nhiên Trần Thư quay sang liếc nhìn Hướng Viên, nghe Ứng Nhân Nhân nói thế thì hẳn cô nàng này cũng không phải là đồ ngốc.

Nhưng đúng lúc này, khi Hướng Viên vừa lái xe ra thì bỗng bên cạnh truyền đến tiếng “ầm!” thật lớn.

Cả ba đồng loạt xuống xe, chỉ thấy chiếc BMW màu trắng của Ứng Nhân Nhân chấn động kịch liệt như bò tót nổi điên, bánh xe đập xuống mặt đất phát ra tiếng chạm vô cùng chói tai.

Người qua đường vội vã dừng bước, đưa mắt nhìn chiếc xe không người.

Đây là tiếng vang đầu tiên.

Ngay sau đó, khi tất cả đã buông lỏng thì bên tai lại truyền đến tiếng vang rung trời thứ hai!

“Ầm!”

“Ầm!”

Sau hai tiếng nổ dồn dập, Hướng Viên và Trần Thư lập tức bịt tai lại. Chỉ thấy cả chiếc xe chấn động theo tiếng nổ, kính chắn gió và cửa kính xe lập tức bị trét đầy một màu máu, trông hệt cơ thể con người nổ tung, máu tươi đầm đìa bắn lên cửa kính.

Hướng Viên và Trần Thư vừa hạ tay xuống thì Ứng Nhân Nhân đã lập tức hét ầm lên, đâm thủng màng nhĩ.

Hai người lại giơ tay lên che.



Đến lúc này Ứng Nhân Nhân mới nhận ra mọi thứ gần đây không phải là trùng hợp.

Cô làm gì chứng kiến cảnh tượng như vậy bao giờ, lúc bấy giờ đã hoảng hốt sợ hãi, đầu óc trống rỗng, hai mắt đờ đẫn trợn tròn lên.

Trần Thư quay đầu hỏi cô: “Cô vẫn cảm thấy những chuyện xảy ra gần đây là trùng hợp ư? Gần đây cô có đắc tội với ai không?”

Ứng Nhân Nhân khóc không ra nước mắt, “Tôi thật sự không biết.”

Ấm ức dẩu môi nói: “Bác tôi nói tôi vừa đần vừa ngốc, bảo tôi sau này phải khiêm tốn lại, đừng gây rắc rối cho bác ấy nữa, tôi làm gì có thời gian đi đắc tội với ai, ngoài lần trước… chuyện của Hướng Viên, thì thật sự gần đây tôi đã ngoan lắm rồi, đâu phải hai người không biết đúng không?”

“…”

“…”

Cả hai cùng nhìn nhau, “Nghĩ tiếp đi.”

“Không biết thật mà.” Ứng Nhân Nhân nghĩ lại mà còn sợ, tóc gáy dựng đứng, run lập cập nhìn chiếc xe bừa bãi của mình, “Nếu vừa rồi tôi mà lên xe, thì có phải tôi sẽ chết không?”

“Chưa chắc.” Hướng Viên phân tích, “Đặt bom hơi trên xe cô nhưng vẫn đâm thủng bốn bánh xe của cô, chứng tỏ đối phương chỉ đang muốn cảnh cáo cô, mục đích của người ta không phải là muốn cô lên xe, mà là để cô tận mắt chứng kiến cảnh xe cô phát nổ. Dĩ nhiên, dù cô lên xe thì đó cũng chỉ là tương cà chua thôi, cùng lắm là bây giờ cả người dính toàn tương cà, không chết được đâu.”

Đúng lúc này, bất chợt điện thoại của Ứng Nhân Nhân đổ chuông.

Một giây sau đó, cô ta hậm hực ngẩng đầu lên, “Tôi lại bị khách hàng lỡ hẹn rồi.”

***

Buổi tối, Hướng Viên và Trần Thư đi tìm một nơi uống rượu.

“Có phải là Lê Thấm không?” Trần Thư cắn mở một chai rượu.

Hướng Viên cầm ly rượu đưa đến, “Khó nói lắm, mà cũng có thể, chị ta tưởng người đưa con trai mình đi ăn là Ứng Nhân Nhân.”

“Thế thì Ứng Nhân Nhân thảm quá rồi.”

Hướng Viên nhấp một hớp rượu, không lên tiếng.

Trần Thư: “Lâm Khanh Khanh có đáng tin thật không?”

“Bây giờ cô ta đắc tội với em chỉ có bất lợi, con người Lê Thấm chính là sau khi làm việc xấu thì sẽ ăn cháo đá bát, hạng người như Lâm Khanh Khanh sao có thể không cắn ngược lại chị ta.”

Suy cho cùng chuyện này vẫn lệch khỏi dự định ban đầu của cô, kế hoạch vốn là Hướng Viên để Lâm Khanh Khanh dẫn con trai Lê Thấm đi ăn, thu hút sự chú ý của Lê Thấm, Lê Thấm cho rằng hai người bất hòa, như vậy sẽ tập trung đối phó Lâm Khanh Khanh. Hướng Viên biết, người như Lâm Khanh Khanh mà làm việc thì chắc chắn sẽ chừa đường lui cho mình. Nhất định trong tay cô ta có điểm yếu của Lê Thấm, vốn muốn nhìn hai người họ chó cắn chó, ngồi đợi Lâm Khanh Khanh kéo Lê Thấm xuống nước.

Nhưng Lâm Khanh Khanh làm việc quá kín kẽ, đối phương không hề nghi ngờ cô ta.

Trái lại còn vô tình làm hại người vô tội là Ứng Nhân Nhân.

Chuyện đến nước này lại thành ra khó giải quyết.

Ngày thứ ba Ứng Nhân Nhân mất tích cho đến trưa, buổi chiều khi về đến công ty, mặt mũi sưng vù suýt nữa đã khóc ngất đi.

Hướng Viên vội đi tới đỡ người dậy, lập tức nghe thấy cô ta ôm chân cô gào to khóc lóc thảm thiết ——

“Bọn họ trói tôi, hu hu hu hu…”

Mọi người không nỡ nghe tiếp, không phải cô nàng này bị người ta làm gì đấy chứ, tất cả đau lòng nhìn Ứng Nhân Nhân, lại nghe cô ấy nói: “Hỏi tôi có thích mời người ta ăn cơm không, hu hu hu hu, tôi nói không thích, bọn họ lại nói tôi thích, tôi nói là tôi không thích, nhưng bọn họ vẫn chắc chắn là tôi thích, rồi còn nói sau này không cho phép tôi mời ai đi ăn nữa, ăn lần nào thì đánh tôi lần đó! Hu hu hu hu…”

Có người hỏi, “Nhân Nhân à, bọn họ có làm gì khác với cô không?”

Ứng Nhân Nhân sụt sịt: “Không có, chỉ không cho phép tôi mời người khác đi ăn thôi, hu hu hu hu…”

***

Cùng lúc đó, trong văn phòng của Lê Thấm.

Đối phương gọi điện cho chị ta, “Giám đốc Lê à, cô gái đó nói không phải là mình, gần đây cô ta không mời ai đi ăn cả, đừng nói là trẻ con, ngay đến đàn ông cũng không mời, hình như không phải là cô ta thật.”

“Biết rồi.” Lê Thấm nặng nề cúp máy.

Trong lòng Lê Thấm vô cùng rối ren, không tìm được người giở trò, quả thực khó chịu đến phát điên. Hơn nữa đối phương còn không làm gì, chỉ là dẫn con trai chị ta đi ăn, hoàn toàn không biết đối phương muốn gì. Kẻ địch ở trong tối, mình ở ngoài sáng, cảm giác này thật sự khó chịu.

Có mấy lần chị ta nghi ngờ Hướng Viên, nhưng gần đây cô ta toàn ở công ty, không thấy làm ra việc gì kỳ lạ, cộng thêm con trai cũng nói không phải. Thậm chí chị ta cũng cho con xem ảnh của Trần Thư, nhưng con vẫn phủ định không phải, thật sự không khác gì mò kim đáy biển.

Bảo chị ta đi đâu tìm bằng chứng đây.

Nhưng ngộ nhỡ nếu là người bên chỗ Dương Bình Sơn, thì bây giờ chị ta đúng là hai mặt thụ địch, đứng ngồi không yên.

Kết quả ngày hôm sau, Lâm Khanh Khanh chủ động đến tìm chị ta.

“Là cô?” Lê Thấm không tin nổi, “Cô tiếp cận con trai tôi?”

Sắc mặt Lâm Khanh Khanh vô cùng bình tĩnh, kính gọng đen làm ánh mắt cô ta vừa thần bí lại sắc bén, “Chỉ là ăn vài bữa cơm thôi mà, giám đốc Lê để ý vậy sao?”

“Ăn vài bữa cơm?”

Lâm Khanh Khanh nở nụ cười hiếm thấy, “Không phải người ta hay nói, muốn lấy lòng cấp trên thì lấy lòng con nhỏ trước sao? Tiểu Hiên đúng là ngoan, ăn gì cũng rất nghe lời. Chị lo cái gì? Tôi chỉ hy vọng chị giúp tôi gửi phong thư từ chức thôi mà.”

Mặc dầu trong lòng Lê Thấm lấy làm lạ, nhưng cảm thấy nếu là Lâm Khanh Khanh thì còn có thể tha thứ, dẫu sao con người cô ta cũng sắc sảo.

Thần kinh căng thẳng mấy ngày qua bỗng chốc được thả lỏng.

Thở hắt một hơi, Lê Thấm lười so đo với cô ta, không nhịn được phất tay, “Đưa đơn thôi việc đây, qua mấy ngày nữa tôi sẽ chuyển cho cô.”

“Được, tôi muốn nghỉ việc trong vòng một tuần.”

Ở trước mặt con trai, có vẻ Lê Thấm luôn có thể thỏa hiệp mọi thứ.

Nhưng mãi mà đơn từ chức của Lâm Khanh Khanh vẫn không được đưa tới, Lê Thấm còn thúc giục mấy lần, song Lâm Khanh Khanh không hề sốt ruột, điều này khiến Lê Thấm càng phiền não. Tuy Lâm Khanh Khanh không nói gì, nhưng chị ta cảm thấy người này mà ở lại công ty thì nhất định sau này sẽ là một mối họa.

Thế là, chị ta xuống lầu chủ động đòi đơn từ chức của Lâm Khanh Khanh, chỉ muốn tranh thủ thời gian để người này đi nhanh, đỡ ở lại công ty nhìn mà chướng mắt.

Phòng kỹ thuật không có ai, Lê Thấm nhìn xung quanh, “Tổ trưởng Lâm của các cậu đâu?”

Thi Thiên Hữu xoa cái cằm lún phún râu: “Đang trong phòng nghỉ.”

Lê Thấm xoay người vào phòng nghỉ, đẩy cửa ra thì thấy Ứng Nhân Nhân mặt mũi sưng vù ngồi bên trong bôi thuốc, Vương Tĩnh Kỳ an ủi: “Cũng không biết là ai lại ra tay ác thế nữa, không sao đâu, chúng ta nguyền rủa cô ta sau này sinh con không có chim, con trai phải độc thân cả đời, yêu mà không có được, cô độc hết quãng đời còn lại! Người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh!”

“Rầm!”

Lê Thấm khóa cửa lại.

Vương Tĩnh Kỳ đưa lưng nên không biết người tới là ai, hồ nghi ngoái đầu nhìn, “Ai thế?”

Ứng Nhân Nhân: “Giám đốc Lê.”

“Đâu phải đang chửi chị ta, chị ta tức cái gì?” Vương Tĩnh Kỳ không hiểu.

Vừa dứt lời, cả hai đều sửng sốt nhìn nhau, như thể phát hiện ra châu lục mới.

“Tôi có trực giác…”

Ứng Nhân Nhân òa lên, “Hu hu hu hu, người đàn bà này kinh khủng quá!!”

***

Cuối cùng Lê Thấm cũng tìm được Lâm Khanh Khanh ở ban công tầng hai, cô ta đứng trước cửa kính, không biết là đang nói chuyện với ai, Lê Thấm tò mò nhìn vào trong, là Hướng Viên.

Lòng chị ta giật thót, lập tức nhích sang bên tránh.

Bên tai truyền đến âm thanh.

Hướng Viên: “Làm chuyện đến đâu rồi?”

Lâm Khanh Khanh: “Chị ta tin rồi.”

Hướng Viên: “Được, vậy cô đi đi, đừng nói chuyện này cho ai hết.”

Lâm Khanh Khanh: “Biết rồi.”

Hướng Viên: “Chị ta còn hỏi cô gì nữa không?”

Lâm Khanh Khanh: “Không có. Có vẻ chị ta rất chột dạ.”

Lê Thấm không ngăn được cơ thể run rẩy kịch liệt, trên trán đổ mồ hôi ròng ròng, chị ta dựa lưng vào vách tường, nghe tiếng nói chuyện bên trong mà trái tim như rơi vào vực sâu.

Chị ta biết, Lâm Khanh Khanh chỉ là con rối.

Quả nhiên Hướng Viên gì cũng biết, quả nhiên mọi thứ đều do Hướng Viên điều khiển!

Con oắt này, lại dám tính kế mình!

***

Đêm đó, Lê Thấm về nhà, gọi hết cuộc này đến cuộc khác, lên kế hoạch từng bước một, chị ta cắn răng nghiến lợi tính toán, muốn dạy dỗ Hướng Viên nên thân, thậm chí còn nghĩ ra cả kế hoạch ác hơn với Ứng Nhân Nhân.

Dám tính toán chị ta ư, nhất định sẽ không để cô ta có được kết quả tốt.

Hai ngày cuối cùng trước khi nghỉ, tổng công ty phái người đến kiểm tra cuối năm, thường thì sẽ là mấy sếp ở phòng hành chính, nhưng năm nay lại khác, Dương Bình Sơn đến.

Ở Tây An Dương Bình Sơn có quan hệ không ít, người đứng đầu mạng lưới quan hệ tới, bỗng chốc cả công ty phấn chấn hơn hẳn, ngay tới Lý Vĩnh Tiêu cũng nghiêm túc dặn dò mọi người ăn mặc, đừng làm mất thể diện trước mặt lãnh đạo tổng công ty, khua chiêng gõ trống hẳn hai ngày.

Tất cả đều phấn khởi đợi Dương Bình Sơn đến hướng dẫn.

Dương Bình Sơn đến Tây An hai lần, năm thành lập đến một lần, lần thứ hai chính là lần này. Nếu không phải mấy ngày nay Lê Thấm gọi điện liên tục, lại uy hiếp muốn nhảy lầu thì ông ta cũng sẽ không đến làm gì. Có điều trái lại Dương Bình Sơn khá hiếu kỳ vô cô gái kia, bởi vì người có thể khiến người phụ nữ như Lê Thấm phát điên không nhiều.

Nhưng vừa gặp mặt, Dương Bình Sơn đã ngẩn người trước.

Từ lâu ông ta đã gặp Hướng Viên một lần, hẳn là lúc cô lên sáu. Lúc ấy ông ta chưa nhận ra, chỉ cảm thấy trông cô gái này khá quen, đã gặp ở đâu đó rồi, trong lòng nghi ngờ không thôi. Cô gái kia nhìn ông rất đúng mực, không hề có vẻ thận trọng khúm núm chưa từng trải đời, thoải mái chào hỏi.

“Giám đốc Dương.”

Dương Bình Sơn cảm thấy mấy năm nay Lê Thấm càng lúc càng không được, đến cô gái này cũng bình tĩnh hơn hẳn chị ta.

Ông ta hiền từ cười: “Chào cô.”

Bữa cơm đêm giao thừa không nhiều người lắm, chỉ có mấy người nòng cốt trong công ty.

Vừa đặt chân vào phòng bao thì tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, chỉ thấy giữa căn phòng trống rỗng có một ông cụ hiên ngang ngồi đó, mặc âu phục tóc hoa râm, đeo kính đóng giả phần tử thoái hóa lịch sự, không hiểu sao lại như một đứa trẻ không có kẹo ăn.

“Cậu có phiền không thế hả?! Tưởng tôi già lắm rồi chắc?”

Ngồi bên cạnh chính là Lại Phi Bạch với gương mặt hiền từ.

Hướng Viên ngồi cạnh ông lão, nghiêm túc đưa một chai nước Wahaha đến đặt trước mặt ông: “Mao Đài đắt lắm, kinh phí công ty không đủ đâu, cấp bậc của ông chỉ được uống cái này.”

“…”

“…”

Tất cả đều sợ hãi đổ mồ hôi hột, cô gái này thật là, không biết chủ tịch sao? Đây là chủ tịch đấy, không phải lãnh đạo chó mèo nào đâu. Dương Bình Sơn và Lê Thấm đưa mắt nhìn nhau, Lê Thấm giễu cợt ra mặt.

Lý Vĩnh Tiêu chảy mồ hôi ròng ròng, lấy khăn ra lau rồi nhắm mắt lại, đi đến kéo Hướng Viên ra, ho khẽ một tiếng.

“Trưởng phòng Hướng, tôi nghĩ tôi cần phải giới thiệu chút cho cô…”

Lê Thấm nói chen vào: “Giám đốc Lý đừng che chở thay cô ta nữa, con oắt này không biết lớn nhỏ cũng không phải ngày một ngày hai.”

Hướng Viên và ông cụ nhìn nhau.

Lý Vĩnh Tiêu bị kẹp ở giữa, nói thế nào cũng làm khó.

Đúng lúc này lại nghe thấy Tư Đồ Minh Thiên hắng giọng, ấm ức như một đứa bé kéo tay áo Hướng Viên, rồi chỉ vào chai trà Vương Lão Cát, “Uống cái đó được không? Năm đồng. Từ sau khi bà cháu đi ông vẫn chưa được uống lại.”

Hướng Viên nhướn mày, Được.”

“…”

Trong nháy mắt tất cả đều há hốc mồm, cằm chạm mặt đất!

Hai chân Lý Vĩnh Tiêu mềm nhũn, tay chống mép bàn khó khăn đỡ mình.

Ông ta không nghe nhầm đấy chứ?

***

Lúc Hướng Viên đi vệ sinh thì gặp Lê Thấm đi vào, hiển nhiên là đi về phía cô.

Cô từ tốn rửa tay.

Lê Thấm tái mặt nhìn cô, trong tiếng nước chảy rào rào, Hướng Viên rút khăn giấy ra thong thả lau tay, cười tủm tỉm nhìn vào gương, bất chợt lên tiếng trước: “Sao vậy giám đốc Lê, tâm trạng không tốt à?”

Lê Thấm chợt nhớ đến buổi họp ngày hôm đó, chị ta cũng tự tin nhìn cô như vậy, hỏi: “Sao thế trưởng phòng Hướng, gần đây có chuyện phiền lòng à?”

Mà giờ đây, nhân vật hoán đổi lời thoại cho nhau.

Đập vào mặt chị ta rất rõ, khiến tâm trạng chị ta như con sông chảy xiết, suýt nữa đã cuốn trôi lý trí còn sót lại.

Lê Thấm cố kìm nén, song vẫn không nhịn được mà hỏi: “Ngày hôm đó, ở cầu thang, có phải cô cố ý để tôi nghe lén không?”

Như Hướng Viên ngày ấy thất hồn lạc phách gặp phải ngón đòn nghiêm trọng.

Mà giờ đây, tất cả mọi thứ đều đảo lộn lại.

Hướng Viên lau tay xong liền dựa lưng vào bồn rửa, hơi ngả người ra sau nhìn vào mặt chị ta, mỉm cười nói: Căng thẳng thế làm gì, tập đoàn Đông Hòa không phải do tôi định đoạt, cứ thả lỏng đi.”

“Rốt cuộc cô biết được gì rồi?”

Hướng Viên chỉ cười, “Có phải lúc chị không tìm được bằng chứng khó chịu lắm không? Biết rõ là tôi làm nhưng lại không tìm được bất cứ chứng cứ nào, tối đến lại trằn trọc nghĩ cách chỉnh tôi nhỉ? Không khéo cho lắm, ông nội tôi đến rồi. Tính khí ông cụ không tốt đâu, ghét nhất là bị người ta ức hiếp.”

Lê Thấm xanh mặt.

Hướng Viên đứng dậy lại gần bên tai chị ta, thấp giọng nói: “Giám đốc Lê à, không phải bây giờ chị đang rất kiềm chế đấy chứ, kiềm chế ham muốn chỉnh tôi? Đáng tiếc, ngả bài rồi, giờ mà tôi gặp bất cứ chuyện gì thì ông nội tôi sẽ tính sổ lên đầu chị đấy.”

“Để đề phòng tính tình nóng nảy của ông nội, hay là chị đỡ tôi về đi. Có điều nếu lúc đến cầu thang bị trượt chân, nhất định ông sẽ cho là chị đẩy tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi