TRAO LẦM TÌNH YÊU CHO ANH

Ăn xong bữa cơm khiến cô lo lắng đến mức xuất huyết dạ dày, Lăng Lăng ra về liền phóng tới nhà trọ nghiên cứu sinh - đến phòng ngủ của Liên Liên. "Trần Liên Liên!"

"Cậu không thể trách tớ, ánh mắt của các cậu..." Liên Liên lùi ra sau vài bước, trốn sau cái bàn. "Có lác mắt cũng nhìn ra các cậu có quan hệ mờ ám."

"Tớ với anh ta quan hệ mờ ám á?! Anh ta là thầy tớ!"

"Cậu không nói sao tớ biết? Là cậu nói tớ hay: Diện mạo Dương Lam Hàng thực xin lỗi người xem, nhân cách thực xin lỗi tổ quốc, phẩm hạnh thực xin lỗi nhân dân! Cậu không cảm thấy vốn tính từ của cậu thực xin lỗi lương tâm chính mình sao?"

"Tớ..."

"Lăng Lăng, mắt thẩm mỹ của cậu có kém cũng không sao, nhưng không cần lầm lạc người khác!"

"..." Lần này cô không biết nói gì mà chống đỡ, không phải mồm miệng cô không đủ lanh lợi, mà cô cũng phải thừa nhận Dương Lam Hàng rất tuấn tú, mỗi khi anh ta chuyên tâm làm việc, hoặc lúc giải thích rành mạch cho cô những chữ nghĩa khó hiểu như bùa chú, hoặc khi anh ta lẳng lặng nhìn cô đọc sách học bài, ở anh ta luôn toát lên một sức cuốn hút đặc biệt... Hơn nữa, hôm nay dưới tán cây, bóng dáng cô đơn của anh ta phảng phất nét u buồn làm tan chảy lòng người.

Lăng Lăng vội vàng xua tan hình ảnh trong đầu. Thôi rồi, nhất định là vì một tháng qua cùng anh ta sớm chiều ở chung, sự kiên nhẫn, ôn hòa của anh ta đã khiến cô nảy sinh một dạng tâm lý ỷ lại.

Liên Liên nhìn ra vẻ thất thần của cô, thăm dò hỏi: "Cậu không chơi màn tình yêu thầy trò đấy chứ?"

"Nói chuyện yêu đương với anh ta, cậu thà giết tớ đi còn hơn."

"Tớ không bảo các cậu nói chuyện yêu đương." Liên Liên lại nhích người vào trong góc, nhỏ giọng nói: "Ý tớ là, cậu không thầm mến anh ta đấy chứ?"

"Cậu sẽ yêu nổi kẻ mình căm ghét sao?"

"Không yêu sao?"

"Yêu được à?"

Liên Liên thở dài, bắt chước lời Phật Tổ Như Lai trong "Tân Tân Dy Ký" nói: "Hây dà! Nếu có một ngày ngươi phát hiện ngươi yêu phải kẻ mình ghét bỏ, tình cảm đó mới gọi là chết người."

...

Lăng Lăng hít sâu một hơi, nhìn ra cây anh đào ngoài cửa sổ, những cánh hoa tung bay trong gió, tỏa sáng trong phút chốc, chỉ giữ được vẻ đẹp tan biến trong nháy mắt. Một hồi lâu sau, cô mới nói: "Yêu phải người mình căm ghét chưa có gì nguy hiểm, yêu phải loại đàn ông như Dương Lam Hàng mới là chết người." Cô nhất định nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta!

...

Thời gian như nước chảy, năm tháng như thoi đưa. Cuộc sống nghiên cứu sinh của Lăng Lăng, không nhắc tới thì thôi, nhắc tới là cả một hồi lịch sử đau thương thấm đẫm máu và nước mắt.

Dương Lam Hàng không hiểu nổi khùng cái gì mà vào hôm gặp mặt giáo viên hướng dẫn, Lăng Lăng khó khăn lắm mới chen vào được giữa cả đám nữ sinh, đem đơn của mình nộp cho Dương Lam Hàng, nhưng anh ta lại làm như không nhìn thấy cô, nhận lấy đơn của một sinh viên khác, ký cái roẹt. Bạn học kia phấn khích không thôi.

Tình huống này khiến Lăng Lăng chẳng hiểu ra sao cả. Một thầy giáo tóc bạc trắng đi tới, lớn tiếng hỏi: "Em nào là Bạch Lăng Lăng?"

"Em ạ!" Lăng Lăng mờ mịt đáp lời.

"Đưa đơn cho tôi."

Vừa thấy người ta mặt mũi hiền lành, Lăng Lăng nhất thời cực kỳ phấn khích, vội vàng đem đơn nộp cho thầy kia. Nhìn người ta ký tên vào ô giáo viên hướng dẫn, Lăng Lặng lặng lẽ nhìn qua Dương Lam Hàng, vừa mừng thầm vừa cảm thấy có chút mất mát.

"Bạch Lăng Lăng..." Giáo viên hướng dẫn mới của cô nói: "Thầy sắp về hưu, không còn sức dẫn dắt học trò, những chuyện liên quan đến đề tài em cứ trực tiếp liên hệ với tiểu Dương nhé."

Ý của thầy kia là, tuy trên danh nghĩa không phải Dương Lam Hàng, nhưng hướng dẫn đề tài cho cô vẫn là Dương Lam Hàng. Đây rõ ràng là bình mới rượu cũ nha!

Đối với Lăng Lăng mà nói thì thực ra cũng chẳng có gì khác nhau, nhưng đối với Dương Lam Hàng, người muốn cùng cô tiến triển thêm một bước, mà nói, việc có hay không danh hiệu "giáo viên hướng dẫn" này vô cùng quan trọng!

...

Sau khai giảng, Lăng Lăng mỗi ngày ngoài chương trình học nặng nề còn phải theo Dương Lam Hàng học Ansys, giúp anh ta làm một vài phép toán nhức đầu, chỉ cần tính sai vài micrômét đều phải tính lại ba lần.

Học kỳ một kết thúc, cô tự thấy thành tích cũng không đến nỗi nào. Trừ môn Phân tích số được mọi người công nhận là "môn học dành cho Thần thánh" cô được hơn sáu mươi điểm, các môn còn lại đều trên bảy mươi. Ai dè Dương Lam Hàng vừa nhìn thấy kết quả của cô liền mặt lạnh muốn đóng băng luôn. Tuy rằng không nói câu nào nhưng ánh mắt của anh ta rõ ràng đang phê bình cô: Thành tích tệ như vậy, đầu óc em làm bằng gạch hả?

Cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, kiên trì nói: "Em xin lỗi, thầy Dương. Học kỳ sau em nhất định sẽ cố gắng."

Sắc mặt anh ta rốt cuộc mới dịu đi một chút: "Ừm!"

Học kỳ hai, trong khi bạn học khác ngồi chơi game trên QQ thì Lăng Lăng lao tâm khổ tứ với Ansys; trong lúc các nữ sinh khác xem phim thần tượng Hàn Quốc thì cô đã quen thuộc với các chủ đề trong tài liệu tham khảo bằng tiếng Anh khó như quỷ; khi người khác đang say sưa mộng đẹp trong giấc ngủ thì cô ngồi trong phòng tự học chậm chạp lết qua đêm dài; người ta chiều chiều thong thả tản bộ với bạn trai, ngọt ngọt ngào ngào, còn cô thì ngay cả lên mạng chat với “Vĩnh viễn có xa không” chút xíu cũng phải vội vội vàng vàng chạy qua chạy lại...

Có thể hình dung, khi Lăng Lăng cầm bảng điểm với điểm trung bình 89 đặt trước mặt Dương Lam Hàng, thấy lông mày hắn nhíu lại, có vẻ hơi thất vọng, cô hận đến ngứa răng cỡ nào. Vì thế mỗi lần các bạn nữ trong lớp nhìn cô với ánh mắt ghen tị, nói cô "may mắn", cô đều không nhịn được mà sửa lại một chút: "Nếu trời xanh cho tớ cơ hội lựa chọn lần nữa, tớ có chết cũng không theo hắn ta học nghiên cứu sinh!"

Đương nhiên mọi người đều dùng ánh mắt "đã sướng còn tinh tướng" trừng mắt với cô!

Cô lại xác nhận lần nữa: "Anh ta thật sự là có vấn đề về tâm lý! Anh ta mà không tra tấn tớ đến chết thì trong lòng bứt rứt..."

Mọi người càng khinh bỉ cô.

Lên nghiên cứu sinh năm hai, Lăng Lăng chịu đựng ngược đãi nguyên một năm vốn tưởng có thể thoát khỏi nanh vuốt quỹ dữ, thuận lợi tốt nghiệp, nhưng chẳng may một bước sai lầm ôm hận nghìn thu.

Hôm đó, Lăng Lăng đến văn phòng của Dương Lam Hàng tìm anh ta nhờ ký vào thư giới thiệu cùng giấy xác nhận bảo vệ tốt nghiệp. Thấy anh ta không có trong văn phòng, Lăng Lăng vốn định đem giấy tờ đặt trên bàn anh ta, buổi chiều quay lại lấy, nhưng trong lúc đó lại vô tình đụng phải con chuột máy tính của anh ta, sau khi screensaver tắt đi, cô nhìn thấy bên dưới màn hình có một loạt trang web chưa đóng, tên hết sức chấn động nhân gian:

"Tâm sự phụ nữ..."

"Những điều cần biết khi theo đuổi bạn gái..."

"Dạy bạn cách theo đuổi nữ sinh..."

"Những lời đường mật khiến phụ nữ vô phương kháng cự..."

Tính cô trời sinh không thích hóng chuyện, cũng không chỉ trích chuyện cá nhân riêng tư của người khác, nhưng - ngoại trừ Dương Lam Hàng, kẻ cùng cô ôm mối thù sâu như biển! Cơ hội ngàn năm có một để hạ giá anh ta như thế, cô há có thể bỏ qua.

Lăng Lăng nhanh như chớp chạy vọt tới phòng thí nghiệm của Tiếu Tiếu và bạn cùng phòng tiền nhiệm Kiều Kiều, vừa thở hổn hển vừa khẩn cấp nói: "Tớ đã sớm nói với các cậu thầy Dương chỉ ra vẻ đạo mạo bề ngoài, bên trong thì không bằng cầm thú, các cậu cứ không tin... Các cậu đoán xem tớ vừa thấy gì trong máy tính của anh ta?"

Không chỉ Tiếu Tiếu cùng Kiều Kiều nhanh chóng bu vào, mà còn có cả hai sư tỷ tiến sĩ cùng phòng thí nghiệm.

Thậm chí vài bạn nam sinh cũng chạy lại, vẻ mặt dạt dào hứng thú hỏi: "Không lẽ anh ta xem..."

Chỉ có Thanh Thanh kiêu ngạo lạnh nhạt tai điếc mắt ngơ ngồi trước máy tính xem tài liệu, hoàn toàn miễn dịch với tin tức. Cô ấy tên là Lô Thanh, là sinh viên trên danh nghĩa của Dương Lam Hàng. Bởi vì trong tay thầy Chu có một dự án khẩn cấp, cần người gấp, mà Dương Lam Hàng với thầy ấy lại chung tổ với hiệu trưởng Châu nên hiệu trưởng Châu liền sắp xếp đem Lô Thanh sang chỗ thầy Chu.

"Anh ta đang xem trang web..." Lăng Lăng nhìn vẻ mặt háo hức của mọi người, trong lòng hưng phấn khó tả, khoái cảm báo thù rửa hận dâng trào, giọng điệu của cô không khỏi cao lên một chút: "Tâm sự phụ nữ; Những điều cần biết khi theo đuổi con gái; Dạy bạn cách theo đuổi nữ sinh; Những lời đường mật phụ nữ vô phương kháng cự... Các cậu xem bản chất anh ta biến thái đến vậy, chẳng trách hai mươi tám tuổi vẫn còn ế."

Tiếu Tiếu phát biểu ý kiến trước nhất: "Không nhìn ra đàn ông nghiêm nghị như thầy Dương mà cũng có hứng thú với phụ nữ."

Kiều Kiều phản bác: "Không hứng thú với phụ nữ chẳng lẽ hứng thú với đàn ông?!"

Sư tỷ tiến sĩ còn độc thân nói: "Hay là tiểu Dương đã gặp được ý trung nhân?"

Tiểu Dương?! Lăng Lăng không nhịn được rùng mình một cái, nhìn lại nếp nhăn nới khóe mắt sư tỷ, hoàn toàn tin rằng hai chữ "tiểu Dương" thân mật kia cũng không đến nỗi đáng bị chỉ trích!

Tám chuyện không phải độc quyền của chị em, một nam sinh cô không quen biết nói chen vào: "Loại con trai như tiểu Dương theo đuổi nữ sinh còn cần phải tra "tài liệu tham khảo", một câu “I love you!” phát âm theo đúng chuẩn Mỹ không phải là OK rồi sao!"

Một nam sinh khác nói: "Cậu không hiểu rồi, đây gọi là tố chất chuyên nghiệp!"

Lăng Lăng ngay thẳng nói: "Phụ nữ với đàn ông quả nhiên không cùng phương thức tư duy, tớ cảm thấy loại đàn ông như Dương Lam Hàng có xem nhiều phương pháp theo đuổi nữ sinh, đọc nhiều lời ngon tiếng ngọt phụ nữ thích nghe cũng vô ích, phụ nữ có đầu óc đều sẽ không chấp nhận anh ta..."

Tiếu Tiếu và Kiều Kiều ngồi trước cửa liếc thoáng qua phía cửa, nhìn cô bằng một loại ánh mắt hết sức thông cảm.

Ánh mắt kiểu này Lăng Lăng đã thấy nhiều rồi, cô hoàn toàn không quan tâm, tiếp tục phát biểu ý kiến: "Các cậu không biết anh ta đâu, ban ngày anh ta là giáo viên, ban đêm chính là một..."

"Thầy Dương!" Kiều Kiều đúng lúc hướng về phía sau lưng cô kêu to, ngăn chặn lời nói kinh người của cô sau đó.

Lăng Lăng thất kinh cứng người đem hai chữ "cầm thú" sắp vọt ra khỏi miệng nuốt xuống, lặng lẽ quay đầu, liền thấy Dương Lam Hàng mặt mày xanh lè cùng thầy Chu sóng vai đứng ngoài cửa, giấy tờ anh ta cầm trong tay sắp bị bóp nát đến nơi...

Cô nuốt nuốt nước miếng, bản thân tưởng chừng như biến thành tờ giấy trong tay anh ta, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo: "Thầy Dương... em... đi làm thí nghiệm đây."

Cô vừa chuẩn bị chạy thoát thân, Dương Lam Hàng hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười hết sức ôn hòa. Dưới ánh mắt sùng bái vô ngần của mọi người, giọng nói anh ta tựa như tiếng nhạc du dương: "Đúng lúc tôi cũng đang tìm em có việc, em đến văn phòng tôi một chút!"

******

Lăng Lăng nơm nớp đi theo Dương Lam Hàng vào văn phòng, vốn đã chuẩn bị tâm lý bị anh ta xài xể hoặc hành hạ thể xác, không ngờ anh ta đem giấy tờ để trên bàn, thản nhiên nói: "Đây là đơn xin học thẳng lên tiến sĩ, em ký tên đi."

Học thẳng tiến sĩ?! Không cần phải chỉnh người ta như thế chứ!

Cô dùng sức chống đỡ hai nhân đã muốn nhũn ra, miễn cưỡng tiến lên trước vài bước, định nói lý với anh ta: "Thầy Dương, những thứ học được ở thạc sĩ với em mà nói là đủ rồi, em muốn trải nghiệm với công việc bên ngoài một chút..."

"Em cho rằng em đã học được rất nhiều sao? Theo tôi thấy, em vẫn chưa hiểu sâu về đề tài, kết quả thí nghiệm rất không lý tưởng."

"Các phương pháp đề cập trong tài liệu em đều thử qua, tính năng của loại vật liệu này không có khả năng cải thiện, có làm nữa cũng vô ích."

"Ý của em là đề tài tôi chọn có vấn đề?"

"Ý em không phải vậy." Nhắc đến vấn đề khoa học vật liệu, cô đương nhiên không ngốc đến mức đi múa rìu qua mắt thợ mà tranh cãi với anh ta: "Đề tài này thực sự rất có giá trị, nhưng kiến thức chuyên môn của em có hạn, không có năng lực giải quyết, chi bằng thầy tuyển một sinh viên khác có trình độ chuyên môn cao giúp thầy làm ạ."

"Sinh viên khác phải làm quen với đề tài từ đầu, rất phiền phức. Đề tài này cũng không phải quá khó, em chỉ cần nghiên cứu sâu hơn trong giai đoạn tiến sĩ, hẳn là sẽ thành công."

"Em..."

"Em trở về suy nghĩ kỹ một chút, nghĩ xong thì quay lại trả lời tôi."

******

Lăng Lăng vừa quay về phòng ngủ, các bạn nữ cùng lớp lẫn lớp khác kéo nhau chạy tới phòng ngủ của cô, nhao nhao đồng thanh hỏi một đống câu hỏi, tổng kết lại chính là ba vấn đề: "Thầy Dương có nổi giận không? Anh ta nổi giận trông như thế nào? Anh ta tra tấn cậu ra sao?"

Cô khóc không ra nước mắt, đáng thương nói: "Rất khủng bố, anh ta hủy hoại triệt để tuổi thanh xuân của tớ..."

Một bạn nữ sợ tới mức mặt mày tái mét, dùng ánh mắt quái dị nhìn lại cô từ đầu xuống chân: "Không lẽ anh ta đem bạn..."

Cô vội vàng lắc đầu: "Không phải, anh ta rất dịu dàng bảo tớ: Ký vào đơn đề cử học thẳng tiến sĩ!"

"Anh ta cho cậu học lên thẳng tiến sĩ?"

"Năm nay tiến sĩ giảm bớt, chỉ tiêu rất rất ít. Bạn có ký không?"

"Tớ có chết cũng không ký. Nhưng anh ta không ký vào thư giới thiệu xin việc cùng giấy xác nhận bảo vệ tốt nghiệp cho tớ, bằng thạc sĩ của tớ thế là toi trong tay anh ta rồi!"

Đôi mắt to lanh lợi của Kiều Kiều chuyển động, vừa cười vừa nói: "Lăng Lăng, tớ có một cách hay nè!"

Kiều Kiều vốn luôn giữ vững vị trí số một trong khoa Vật liệu có chỉ số thông minh vô cùng cao, mỗi lần cô đề ra ý tưởng đều là diệu kế.

Lăng Lăng giống như chết đuối vớ được cọc: "Thật hả? Nói mau đi!"

"Tớ đề nghị cậu tỏ tình với anh ta."

"Cái gì!" Cũng may cô không uống nước, nếu không chắc đã bị sặc chết. "Tớ đang gấp muốn chết mà cậu còn đùa."

Kiều Kiều ngồi xích lại, đường hoàng ra vẻ một trí giả bày mưu tính kế: "Cậu cũng biết thầy Dương kỵ nhất là có quan hệ ái muội với nữ sinh, anh ta chẳng những cự tuyệt mà còn tránh như tránh tà!"

"Đúng vậy!" Tiếu Tiếu giúp cô nêu ví dụ chứng minh: "Nghe nói có nữ sinh lớp nào đó tìm anh ta thổ lộ, thầy Dương chẳng những từ chối thẳng thừng, còn hủy bỏ giờ dạy các môn mà bạn kia chọn, bạn nữ kia tìm trưởng khoa nói lý, thầy Dương liền nói với trưởng khoa: Anh ta sợ bạn nữ này ngồi trong lớp của mình suy nghĩ lung tung, học không được còn bị chậm trễ thời gian. Trưởng khoa cũng không thể nói gì hơn."

Lăng Lăng giật mình tỉnh ngộ nói: "Nếu tớ đi thổ lộ với thầy Dương, nói tớ thầm mến anh ta đã lâu, nhất định anh ta sẽ đối với tớ sợ còn không kịp, sợ bị người ta dị nghị... Tự nhiên sẽ không bắt tớ học tiến sĩ nữa."

"Nói không chừng anh ta thậm chí còn đổi cho cậu giáo viên hướng dẫn thạc sĩ khác."

"Kiều Kiều!" Cô ôm chầm lấy Kiều Kiều, sùng bái ngập ngụa: "Cùng là nghiên cứu sinh, chỉ số thông minh của cậu tại sao lại cao hơn tớ nhiều thế chứ!"

Tiếp đó nữ sinh toàn phòng sôi nổi thảo luận cô nên tỏ tình làm sao để khiến cho Dương Lam Hàng vốn luôn luôn bình tĩnh sẽ chấn động mà chết, hơn nữa về sau còn để lại di chứng vừa thấy Lăng Lăng liền phát rét toàn thân.

Cuối cùng mọi người thống nhất cho cô mặc mini-jupe đỏ siêu ngắn của bạn nữ phòng bên, kết hợp với áo coóc-xê bằng ren màu đen bó sát người mà Kiều Kiều mới mua... Về phần lời thoại, cô chủ ý lên Baidu tìm kiếm một chút, "Mười câu lay động đàn ông" - câu nào câu nấy không chấn động chết người không ăn tiền!

Thảo luận xong, các nữ sinh đều kịch liệt yêu cầu được nhìn xem biểu hiện thất thố của Dương Lam Hàng, liền bị bốn chữ "Xin miễn dòm ngó" của cô nghiêm khắc cự tuyệt.

Các bạn nữ bày mưu tính kế YY(*) Dương Lam Hàng thêm nữa, đến hết cả buổi chiều mới chịu giải tán, Lăng Lăng tiện tay lôi ra đồ ăn vặt, ngồi trước bàn mở máy tính.

Cô vừa online, “Vĩnh viễn có xa không” hỏi: "Hôm nay lên muộn vậy?"

"Em mới vừa cùng mấy bạn học bàn tính xong đại sự."

"Chuyện gì thế?"

"Tìm lão sếp biến thái của em... tỏ tình!"

"Lần này lại là bạn nữ không có gu nào nữa vậy?"

"Em!"

----------------------

(*) YY: tưởng tượng không trong sáng :P

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi