TRAO LẦM TÌNH YÊU CHO ANH

Tiếu Tiếu đến bên Lăng Lăng, nhỏ giọng hỏi cô: "Thầy Dương phê bình cậu, sao trông cậu ấm ức cứ như con dâu bị mẹ chồng mắng vậy?"

"Anh ta hẹn tớ đi ăn tối."

Bạn học xung quanh đều dùng ánh mắt xem người điên mà nhìn cô. Thời buổi này, không còn ai tin lời nói thật nữa rồi. Lăng Lăng cúi đầu, bất lực nói: "Anh ta bảo tớ về sau lên lớp không được nói chuyện nữa!"

Phía trước hai bạn nữ thoạt nhìn lạ hoắc cúi đầu thì thầm trong chốc lát, rồi quay đầu nhỏ giọng hỏi cô: "Thầy Dương là sếp bạn hả?"

Cô gật đầu.

"Hạnh phúc ghê nha!"

Vẻ mặt các cô đầy hâm mộ, như thể cô là bạn gái anh vậy!

Cô phớt!

Một đám nữ sinh không có bạn trai mà tụm lại với nhau, chung quy đều nói về trai đẹp. Mà nói càng nhiều, sẽ lại càng chú ý, càng có hứng thú, cũng càng quan tâm. Kỳ thực có nói yêu thích bao nhiêu cũng chẳng được gì, đơn thuần chỉ là do sự ỷ lại trong lòng sản sinh bởi tính hiếu kỳ cùng sự nhàm chán mà thôi.

Bạn nữ ngồi trước lại hỏi: "Nghe nói thầy đến giờ vẫn chưa có bạn gái, thật không vậy?"

Hả? Liệu cô có tính không ta!?

"Nghe nói thầy không có bạn gái." Tiếu Tiếu trả lời thay cô. "Lạ thật nha!"

"Đàn ông đẹp trai cỡ đó, cho dù không theo đuổi phụ nữ, cũng sẽ bị một rừng phụ nữ đuổi theo, làm sao thế giới tình cảm lại có thể trong sạch đến vậy chứ?"

"Bây giờ đàn ông chất lượng cao đều có khuynh hướng yêu trai, không lẽ..."

"Các cậu bảo thầy ấy thích hợp làm công hay thụ?" Một bạn nữ ngồi cạnh cô phát biểu.

"Dĩ nhiên là công, đàn ông có giá như thầy sao có thể làm thụ được!" Lúc Tiếu Tiếu nói chuyện, ánh mắt còn liên tục nhìn Dương Lam Hàng từ đầu đến chân. "Không biết thầy thích loại tiểu thụ nào nhỉ!"

"Nhìn thầy phông độ thế, có lẽ thích dạng nhu nhược một chút."

Trong đầu cô hiện lên cảnh tượng anh cùng một gã đàn ông khác... Cho xin đi, các bà tám không thể quan tâm chút đỉnh đến cảm nhận của bạn gái mới nhậm chức là cô đây à? Cứ thế này sẽ khiến cô hình thành ám ảnh tâm lý mất thôi.

"Thầy có bạn gái rồi!" Cô không thể không mở miệng thay anh dẹp bỏ tin đồn, chấm dứt mơ mộng vớ vẩn của các nữ sinh này.

"Hả!" Các bạn nữ đồng thanh hô to, đề-xi-ben hợp lại rất có sức mạnh xuyên thủng, ngay cả giọng Dương Lam Hàng cũng không đọ lại.

Nhận thấy tình hình không ổn, các nữ sinh nhanh chóng ngồi ngay ngắn, làm như không có việc gì cắm đầu đọc sách, cho nên ánh mắt cả phòng đều tập trung trên người Lăng Lăng.

Cô vô tội nhìn Dương Lam Hàng. Năng lực kháng cự quấy nhiễu của anh sao kém vậy chứ! Cô thề mình chưa có nói gì cả, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nha. Hiển nhiên anh không biết cô vô tội, ánh mắt nhìn cô giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống luôn.

Cô cười cười nịnh nọt.

Dương Lam Hàng hít vào một hơi, nhìn đồng hồ, dùng tiếng Trung nói: "Hôm nay học đến đây, tan lớp... Bạch Lăng Lăng, em ở lại!"

Tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt thông cảm vô hạn, lúc Tiếu Tiếu ra về còn vỗ vỗ vai cô nói: "Đừng sợ! Post-doc không thể học cùng một trường, cậu cứ yên tâm, cùng lắm anh ta cho cậu học tiến sĩ bảy năm thôi..."

Bạn nữ ngồi trước còn không quên quay đầu hỏi cô: "Thầy có bạn gái thật à?"

Lăng Lăng kiên định gật đầu nói: "Chắc phải giảm biên chế rồi."

...

Sinh viên cuối cùng ra về, còn không quên giúp họ đóng cửa phòng học.

Dương Lam Hàng từng bước tiến về phía cô, y như dã thú nhắm tới thỏ non không có khả năng phản kháng. Một giọng nói hút hồn vang lên trên đầu cô: "Đừng có nhìn anh bằng ánh mắt này..."

"Mắt em có vấn đề gì sao?" Cô khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn anh, mới phát hiện anh rất cao, hơn nữa từ góc độ này nhìn lên, cứ có cảm giác như bị áp bách.

Hai tay anh chống trên bàn, cúi người ghé sát vào tai cô nói: "Đừng có dùng ánh mắt này nhìn anh nữa... Khả năng tự chủ của anh không tốt như em tưởng đâu."

"Anh nói gì cơ?"

"Anh về lấy xe, em ở cổng chính chờ anh..."

Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại cô đầu óc nghẽn mạch.

...

******

Lăng Lăng vừa ngơ ngẩn bước ra khỏi phòng học, Tiếu Tiếu cũng vài bạn nữ quen mặt khoa Vật liệu không biết từ đâu nhảy ra, chặn đường cô.

"Lăng Lăng, sao rồi? Thầy Dương có sạc cậu không?" Bà tám Tiếu Tiếu giành nói trước.

Lăng Lăng đang sợ hãi liền hoàn hồn, vẫn không quên bảo vệ bạn trai mới nhậm chức của mình: "Tính tình thầy Dương tốt như vậy, làm sao nổi giận được chứ."

"Cậu nói đúng, anh ta cùng lắm là mỉm cười bảo cậu dịch mười chương tài liệu thôi."

Nhờ Tiếu Tiếu nhắc, Lăng Lăng không khỏi nhớ lại tình cảnh một lần cô ở trong phòng thí nghiệm chat QQ, Dương Lam Hàng đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, bắt cô dịch mười chương tài liệu...

Cô giống như nuốt nguyên một cục sô-cô-la mềm mại ngọt lịm, cười ngọt ngào đến nỗi khóe miệng muốn rút gân. Các bạn nữ mang vẻ mặt kỳ quái nhìn nhau, bị cô cười đến hoang mang chẳng hiểu gì sất.

Kiều Kiều đúng lúc chen vào, tám vô chủ đề chính: "Cậu nói thầy Dương có bạn gái, có thật không vậy?"

"Hở?" Lăng Lăng nghĩ nghĩ, bèn nói thật: "Thật đó."

"Thầy ấy có bạn gái!!!"

"Bạn làm sao biết? Bạn gặp bao giờ chưa?!"

"Cậu không lầm đấy chứ?"

"Cô ấy trông như thế nào? Có đẹp không?"

Các bạn nữ vây quanh Lăng Lăng thi nhau hỏi ngược hỏi xuôi, xoay cho cô quay mòng mòng. Nhất là Tiếu Tiếu, cứ nắm lấy vai cô ra sức lắc...

Lăng Lăng thấy tình hình vượt ra ngoài tầm kiểm soát, bèn nói: "Tớ cũng nghe nói thôi, tớ không biết gì hết á!"

"Cậu nghe ai nói?"

"Thầy Dương..."

"Cô ấy có phải Lý Phi Phi không?"

Vừa nghe thấy cái tên này, nhớ tới nhan sắc và khí chất của Lý Phi Phi, trong miệng Lăng Lăng bỗng chua lét, rốt cuộc cười không nổi. Quả thực trong mắt mọi người, chỉ có phụ nữ xinh đẹp rạng ngời mới có thể xứng đôi với Dương Lam Hàng tài hoa hơn người... Ba mẹ và người thân của anh e là cũng nghĩ như thế nốt.

Bị mấy nữ sinh ì xèo một trận, Lăng Lăng đau đầu chịu hết nổi, nhìn đồng hồ nói: "Chết rồi! Thầy Dương tìm tớ có việc, tớ đến muộn nữa anh ta nhất định sẽ xử tớ... Bye bye!"

Thoát khỏi mấy bạn nữ khó chơi, Lăng Lăng chạy một mạch về phía cổng chính.

...

******

Đại học T tọa lạc trong trung tâm thành phố A, cho nên bên ngoài cổng chính trang nghiêm sừng sững là một chiếc cầu vượt, trên cầu ô tô chạy như bay, dưới cầu người qua lại tấp nập, xe cộ đi thong thả. Tiếng còi ô tô chói tai không ngừng phát tiết những lo âu và phiền toái của cuộc sống đô thị.

Chỉ có Dương Lam Hàng đem xe đỗ gần cổng chính, trầm tĩnh đứng cạnh xe, mặc cho đường xá phồn hoa phía sau lưng không ngừng náo động ồn ã, chung quanh anh, từ đầu chí cuối trời vẫn xanh mây vẫn trắng, yên tĩnh không tiếng động!

Lăng Lăng nhìn anh từ xa, một người đàn ông như vậy, cho dù biết rõ một ngày nào đó mộng ảo sẽ tan biến, vẫn luôn khiến người ta cam tâm tình nguyện đưa chân lún sâu... Đã vậy cứ thử xem sao! Đợi anh lâu như thế, yêu anh lâu như thế, bất luận kết cục có thế nào chăng nữa, cô cũng không hối tiếc!!!

Thấy Dương Lam Hàng mở cửa xe, Lăng Lăng nhìn quanh nhìn quất một lượt, xác định quanh đây không có người mình quen biết, mới bước nhanh qua, ngồi lên xe. Trên đường đi, cô giải thích nói: "Em xin lỗi, em gặp vài bạn học, các cô ấy cứ quấn lấy em hỏi anh có bạn gái chưa."

"Em trả lời sao?" Dương Lam Hàng bình thản hỏi.

"Em nói..." Cô nhìn vẻ mặt của anh. "Anh có bạn gái rồi!"

Nụ cười trên mặt anh kéo dài từ khóe môi đến tận chân mày, gợi cảm khiến người ta hít thở không thông. Cô rốt cuộc đã hiểu tại sao Dương Lam Hàng thích cười nhẹ, bởi vì anh cười tươi... có thể đe dọa nhân mạng! Rất là tạo nghiệt! Lăng Lăng vỗ vỗ ngực, nhìn chằm chằm phía trước, sợ nhìn anh thêm phát nữa tim sẽ nhảy ra mất!

"Lần đầu tiên anh làm bạn trai người khác nên không có kinh nghiệm. Nếu có làm gì tới mức "biến thái", nhờ em chỉ giáo nhiều hơn." Anh nói.

Lăng Lăn sửng sốt, có chút vừa mừng vừa lo. "Chỉ cần anh không bắt em dịch mười chương tài liệu, cái gì em cũng chịu được!"

"Chỉ cần em có hứng, anh có thể phiên dịch thành tiếng Trung cho em xem." Dương Lam Hàng nhìn cô, tươi cười nói.

Đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa bạn trai và giáo viên hướng dẫn, Lăng Lăng bị anh nịnh tới mức lâng lâng, cười toe cười toét. Cô nghịch ngợm chớp chớp mắt với anh: "Thầy Dương, đây không phải là tác phong học tập nghiên cứu nghiêm túc của thầy nha!"

"Nếu anh nhớ không nhầm, hơn một nửa tài liệu đều là anh dịch giúp em..."

Nếu anh không nhắc tới, Lăng Lăng suýt quên mất, mỗi lần cô dịch tài liệu đến chết đi sống lại đều lên QQ điên cuồng oán thán một trận, cho đến khi người trên mạng chủ động giúp cô đem phần còn lại dịch xong rồi gửi cho cô, cô đọc qua một lượt, trong lòng sùng bái ngập ngụa khen anh hết lời, rồi lại vui vui vẻ vẻ đi đến văn phòng Dương Lam Hàng nộp bài.

Bây giờ ngẫm lại, nếu thần kinh anh yếu ớt một chút, có khi đã bị cô chọc tức đến thổ huyết không ít lần!

...

Một lát sau, anh dừng xe lại, Lăng Lăng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, gần như không tin vào hai mắt mình. Trước mặt chính là công trình kiến trúc biểu tượng của thành phố A, "Vân Tháp".

Dương Lam Hàng từ trong ví lấy ra hai tấm vé vào cửa trị giá một trăm năm mươi tệ. "Anh còn nhớ năm năm trước em từng nói, Vân Tháp của thành phố A là nơi em muốn đến nhất, nhưng giá vé khiến em chỉ biết đứng nhìn, nên em chờ có người mời mình đi!" Anh nói với cô: "Năm ngoái, anh đi qua đây... anh mới biết giá vé chỗ này không đắt tí nào."

Lăng Lăng không trả lời, đối với một người đàn ông thông minh như Dương Lam Hàng, có những chuyện căn bản không cần phải nói nhiều. Khi anh nhìn thấy giá vé, anh nên hiểu được ý tứ của cô. Cái làm cô chỉ biết đứng nhìn chính là biệt danh của Vân Tháp: "Đỉnh cao tình yêu". Cô đang chờ anh, nếu không chờ được anh, cô cả đời cũng sẽ không đến nơi này...

Đại sảnh tầng một của Vân Tháp, lãng mạn đến hơi hư ảo, thác nước nằm ẩn bên trong, nước tuôn róc rách, theo đá chảy xuống, hơi nước tràn ngập không gian. Đi qua đại sảnh, vào thang máy ngắm cảnh trong suốt, Lăng Lăng còn chưa kịp đứng vững, thang máy đã nhanh chóng chạy lên, thành phố với những tòa nhà cao tầng san sát bên ngoài cửa kính hạ xuống vùn vụt, khiến người ta chóng mặt.

Dương Lam Hàng nhẹ nhàng đến gần, lặng lẽ nắm lấy tay cô... Thang máy dừng lại, cửa mở ra, bàn tay đang muốn rút về của Lăng Lăng đột nhiên nắm chặt. Ngoài cửa là một hành lang dài hình tròn, nền làm bằng thủy tinh trong suốt, dưới lớp thủy tinh là phong cảnh thành phố. Lăng Lăng vốn có chứng sợ độ cao hoảng tới mức chân mềm nhũn, không dám bước ra lấy một bước.

"Đừng sợ!" Dương Lam Hàng dỗ dành cô nói: "Đây là loại thủy tinh gia cố hai lớp, mỗi tấm có thể chịu được trọng lượng một tấn, tuyệt đối không có việc gì đâu."

"Anh chắc chứ?" Cô lúc nào cũng có cảm giác như sắp rơi xuống vực sâu muôn trượng.

"Anh lấy tấm bằng tiến sĩ Vật liệu kỹ thuật của MIT ra đảm bảo, đường này có thể đi được!"

Lăng Lăng lấy can đảm, run run loạng choạng nhấc chân, chậm chạp đặt thử lên mặt thủy tinh. Trước khi nhấc chân kia lên, hai tay cô ôm chặt lấy cánh tay Dương Lam Hàng, khuôn ngực mềm mại vừa vặn đè lên cánh tay anh. Thân thể anh cứng đờ, bất động đứng yên tại chỗ...

"Anh sao vậy?" Cô ngẩng đầu nhìn Dương Lam Hàng sắc mặt ửng hồng.

"Không có gì, kiến trúc sư thiết kế hành lang uốn khúc này cũng tài năng thật."

Đúng vậy! Rất tài tình, có thể thiết kế ra một hành lang dài dọa người đến vậy!!!

Dương Lam Hàng nắm lấy vai cô chậm rãi đi trên hành lang dài, tựa như ôm cô dạo bước trên mây. Cô nhẹ nhàng dựa vào vai anh, sợ hãi trong lòng bị mùi hương độc đáo trên cơ thể anh hòa tan. Có thể cùng người mình thương tựa vào nhau dạo bước, cho dù rơi xuống vực sâu muôn trượng cũng cam lòng!

...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi