TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Cả đời Thẩm Nhạn đa phần đều do người khác quyết định thay hắn, quyết định xuất thân của hắn, quyết định cuộc sống của hắn, quyết định cả tính mạng của hắn. Vào lúc đó, hắn thường yên lặng chấp nhận, một mình gánh chịu tất cả tổn thương mà những quyết định kia mang lại.

Giờ đây, hắn phát hiện hắn cần phải tự mình đưa ra quyết định cực kì quan trọng trong cuộc đời này.

Không phải vì hắn ích kỉ, mà vì hiện tại, hắn đã không còn cô đơn. Trong lòng bàn tay hắn là "tương lai" của hai người, quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này.

Cho dù mẹ hắn tiến hành phẫu thuật trong mấy tiếng đồng hồ, những lời tự hỏi vẫn cứ luẩn quẩn không ngừng.

Có lẽ, ca phẫu thuật này là bước ngoặt then chốt để hắn có thể ngồi xuống, một mình nghĩ kỹ điều hắn đang theo đuổi.

Đèn đỏ "Đang phẫu thuật" trên tường tạo ra cảm giác áp bách đè nén khôn cùng, có rất nhiều người không chịu nổi áp lực mà nổi giận thất thường, vậy mà hắn lại bình tĩnh đến lạ. Quá trình phẫu thuật dài hơn ba tiếng, hắn không hề đứng lên lần nào. Tề Tĩnh cũng không, từ đầu tới cuối chỉ lẳng lặng nắm tay hắn, ở bên cạnh hắn.

Tay anh đang run sao?

Không hề.

Cuộc đối thoại như vậy cứ tái diễn liên tục.

Bất kể nó có ý nghĩa hay không, Tề Tĩnh vẫn kiên trì trả lời. Chỉ cần có một người thời thời khắc khắc ở bên cạnh lắng nghe hắn, đáp lại hắn, trong lòng sẽ tĩnh lại.

Cuộc phẫu thuật kết thúc thuận lợi như mong muốn, bởi vì u lành tính, hơn nữa thời gian phát hiện sớm, cắt bỏ dễ dàng. Giai đoạn điều trị bằng thuốc sau đó mới là quan trọng nhất.

Sau khi phẫu thuật, mẹ hắn được chuyển tới phòng quan sát đặc biệt, do hộ sĩ chăm sóc để phòng ngừa trường hợp bị nhiễm trùng và xuất huyết trong. Nếu qua một ngày, các chỉ tiêu đều bình thường thì có thể về phòng bệnh. Thẩm Nhạn tranh thủ lúc này đi xử lí các thủ tục nằm viện, đồng thời chuẩn bị các loại thuốc bổ khôi phục cơ thể sau phẫu thuật.

Tề Tĩnh yên lặng ở bên cạnh hỗ trợ hắn.

Đương nhiên, vẫn dùng danh nghĩa "bạn thân".

"Ngày ba tháng mười hai, lồng số 2, chó ta, khoảng chừng ba, bốn tháng tuổi. Nó nhập viện vì bị xe đụng, nội tạng bị tổn thương, xuất huyết trong, sau khi phẫu thuật hai tuần, chức năng cơ thể dần hồi phục, nhưng vẫn cần thêm thời gian quan sát. Giai đoạn đầu sau khi mổ, nó ăn uống không ổn định do ảnh hưởng của thuốc tê, gần đây đã ăn hết suất ăn dinh dưỡng do hộ sĩ chuẩn bị..."

Tề Tĩnh thích nhất là ngồi bên giường bệnh, nâng niu cuốn nhật ký, chậm rãi đọc cho mẹ Thẩm Nhạn nghe những gì được viết trong nhật ký cứu chữa động vật của hắn ở bệnh viện thú y.

Vốn anh vô cùng thích nội dung trong đó, nhưng đối với một người đang trong thời kì dưỡng bệnh sau khi phẫu thuật u não mà nói, nghe những câu chuyện do chính tay con trai mình ghi chép về "hồi phục chậm rãi"... có vẻ không quá thích hợp.

"Cháu đọc thật hay, rất giống phát thanh viên chuyên nghiệp." Sau khi Tề Tĩnh đọc xong, bà ngẩng đầu cười với anh, "Hơn nữa, giọng nói rất dễ nghe."

"Cảm ơn cô." Tề Tĩnh khép cuốn nhật kí lại, khiêm tốn cười.

Những lúc nghe Tề Tĩnh kể chuyện cũng là lúc bà cảm thấy sung sướng nhất trong ngày, không chỉ bởi vì người viết nhật kí là Thẩm Nhạn, cũng vì quá trình cứu vớt những sinh linh bé nhỏ thật quá ấm áp, tâm trạng của bà cũng cải thiện hơn rất nhiều. Tề Tĩnh bị thương, vậy mà ngày nào cũng cùng Thẩm Nhạn tới thăm bà, tay anh bất tiện không giúp đỡ được gì nhiều thì dùng cách này để cổ vũ bà, trong lòng bà cảm động vô cùng.

"Nhắc mới nhớ... Phát ngôn viên trong tiết mục kia cũng là Tiểu Tề nhỉ." Bà đã dùng máy tính của anh để xem lại DVD của chương trình, ""Cháu rất am hiểu cái này hả?"

"Ha ha, bởi vì bình thường công việc yêu cầu mà." Huống hồ, anh còn hay tham gia phối âm.

"Không giống nhau đâu." Bà nhẹ nhàng lắc đầu. "Có những tiết mục nghe dẫn chương trình nói hoàn toàn không có cảm xúc, rất cứng nhắc. Cháu lại có thể khiến người ta cảm nhận được tình cảm bên trong, thấy rằng cháu thật sự quan tâm tới những động vật nhỏ này, hiểu được sự tốt bụng, hiền lành của cháu."

Tốt bụng.

Tề Tĩnh nghe thấy từ này, khẽ âm thầm cười khổ trong lòng.

Nếu như cô biết được người "tốt bụng" này là gay, hơn nữa còn ôm tình cảm trên mức bạn bè với con trai cô, không biết cô còn nghĩ vậy hay không... Đương nhiên, anh không thể nào nói ra những lời này.

"Xin lỗi, cháu phải đi sang bên chấn thương chỉnh hình để gỡ thạch cao, cháu sẽ quay lại ngay." Đè nén lời muốn nói đã lên tới cổ họng, Tề Tĩnh duy trì sự tao nhã, lễ độ thường ngày, cười với bà rồi đứng dậy.

Trong lúc bà tĩnh dưỡng, anh đã nhận được kết quả chụp X quang và báo cáo tái khám. Bác sĩ cho rằng tay trái của anh đã hoàn toàn bình phục về trạng thái trước khi bị tai nạn giao thông, có thể gỡ bó bột. Dù sao ngày nào anh cũng tới bệnh viện nên tranh thủ hện hôm nay tới tòa nhà bên cạnh để tháo thạch cao.

Thẩm Nhạn ngồi cạnh bàn lặng lẽ gọt táo cho mẹ, nghe tới đây, hắn bình tĩnh liếc mắt nhìn anh, sau đó mới khẽ gật đầu.

Mỗi lần Tề Tĩnh được mẹ hắn khen, anh sẽ ngượng ngùng đổi chủ đề, hoặc mượn cớ chạy ra ngoài.

Thật ra, bà cũng để ý thấy điều này.

Chẳng qua, bà cho ràng Tề Tĩnh hay khiêm tốn, khen anh nhiều anh sẽ thấy ngại. Thẩm Nhạn thì biết nguyên nhân không phải như thế.

"Tiểu Tề quả là một người tốt bụng, đây là cảm nhận của mẹ."

Tề Tĩnh đi rồi, bà mới thầm kín đánh giá một câu.

Thẩm Nhạn không đáp, con dao trên tay nhẹ nhàng vòng quanh trái táo mấy vòng, gọt lớp vỏ mỏng manh giữa không gian tĩnh lặng, kéo dài mãi.

Hắn có dự cảm bà còn một câu nữa chưa nói.

Quả nhiên, bà lẩm bẩm: "Con có một người bạn như vậy, thật quá tốt..."

"Mẹ." Lúc này, Thẩm Nhạn dừng động tác trên tay, chậm rãi sửa lại cho đúng, "Em ấy không phải là bạn của con..."

Những lời này giống như nhấn phím pause, mọi âm thanh trong phòng bệnh ngừng lại, nhất thời vắng lặng khác thường.

Thẩm Nhạn yên lặng chờ mấy giây.

Không đợi được bất cứ sự hồi đáp nào, hắn nhẹ nhàng rũ mắt, đặt ánh mắt tập trung vào con dao trên tay, tiếp tục công việc gọt vỏ còn dang dở.

Lưỡi dao rất sắc bén, quá trình gọt vỏ phải rất cẩn thận mới không bị đứt đoạn.

Và hắn cũng không muốn nửa chừng đứt đoạn...

"Em ấy không phải bạn của con." Giọng của Thẩm Nhạn rất trầm, kiên định, chậm rãi nhắc lại, "Vừa rồi mẹ không lập tức hỏi ngược lại con, chắc chắn trong lòng mẹ cũng đoán được, chỉ là vô thức không muốn tin mà thôi."

Vẫn không có tiếng trả lời.

Thẩm Nhạn không hề nhìn lên, con dao trên tay vẫn tiếp tục đẩy mạnh về phía trước, gọt ra một sợi dây vỏ táo đều đều, có thể thấy tay cầm ổn định. Mặc dù giọng nói của hắn không vững vàng như tay cầm dao: "Em ấy không muốn con nói thật với mẹ bởi vì em ấy biết những chuyện này... sẽ khiến mẹ khổ sở, thậm chí tức giận. Nếu bởi vì mình mà hủy hoại mối quan hệ mới trở nên tốt đẹp giữa chúng ta, em ấy sẽ áy náy đến chết."

Vẫn không một lời đáp lại.

"Nhưng con nghĩ, cảm giác câm lặng không thể nói cho người khác biết, không thể công khai trước mặt mọi người, cuối cùng chỉ có thể một mình yên lặng chịu đựng đau khổ này... Giống như tình cảm của mẹ đối với cha năm đó."

Nói tới đây, Thẩm Nhạn ngừng lại một chút, thanh âm càng ngày càng trầm tới khi mất tiếng.

"Trải qua những điều ấy, so với con... hẳn mẹ hiểu cảm giác của em ấy hơn ai hết, đúng không?"

Lưỡi dao đã tới cuối cùng, tay cầm hơi xiết lại, nhìn lớp vỏ táo nối đuôi nhau rơi xuống, tựa như một câu chuyện đã kể tới hồi kết.

Câu chuyện của bọn họ cũng sẽ đến nơi đến chốn, sẽ không dở dang giữa chừng.

Bọn họ sẽ kiên trì tới phút cuối.

"Mẹ, con muốn cho người con yêu một danh phận, muốn coi em ấy như người nhà của mình." Cho dù hắn mang họ của người kia, cũng sẽ không bước lên con đường giống thế. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp, bình thản nói, "Con chắc chắn sẽ không trở thành người như cha."

"Cháu quay lại rồi đây."

Tề Tĩnh chưa đến cửa, tiếng đã tới trước, vừa vào cửa đã mở miệng tươi cười chào hỏi.

Quá trình gỡ thạch cao rất ngắn, chẳng qua xếp hàng hơi lâu, chờ tới khi anh về đã qua một tiếng đồng hồ. Bước vào phòng, hai người bên trong vẫn ở vị trí cũ, ngay cả tư thế cũng không thay đổi, đều im lặng không nói lời nào.

Mẹ hắn vẫn tựa vào đầu giường, ngồi yên không nhích nhích, đôi mắt rũ xuống.

Thẩm Nhạn vẫn lặng lẽ gọt táo – một trái táo mới. Tề Tĩnh để ý thấy mâm đựng trái cây trên bàn đặt một quả táo đã gọt xong, nhưng chẳng hiểu tại sao không ai ăn, hơn nữa hẳn là đã để ở đó được một lúc lâu, bên ngoài quả táo đã trở nên vàng úa.

Khi nhận ra những chi tiết này, cõi lòng anh nao nao, cảm thấy bầu không khí có gì đó khác lạ, vô thức thốt lên: "Có chuyện gì vậy?"

Thẩm Nhạn ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với anh như bình thường: "Không có gì. Tháo thạch cao có mệt không, bác sĩ nói thế nào?"

Dường như chẳng có gì khác thường, Tề Tĩnh quan sát vẻ mặt của Thẩm Nhạn một lúc, hoàn toàn không thấy mất tự nhiên, có lẽ do anh đa nghi mà thôi. Anh thoải mái cười, giơ tay trái đã tự do lên: "Bác sĩ nói giờ em có thể dùng tay trái rồi, nhưng không được vận động mạnh, chăm chỉ rèn luyện là được."

Thẩm Nhạn lẳng lặng nhìn anh một lúc, ánh mắt vô cùng dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Vậy là tốt rồi... Em ngồi đi, chờ anh gọt xong quả táo này, mọi người cùng nhau ăn."

Nhắc tới táo, Tề Tĩnh bất giác chuyển chủ đề: "Đúng rồi, sao không ăn quả táo trên bàn kia kìa? Để lâu như vậy, bị ô xi hóa hết cả rồi."

Câu trả lời của Thẩm Nhạn dường như hoàn toàn không phải đang nói cùng một vấn đề: "Không sao, đều đã qua rồi."

Dứt lời, hắn vứt quả táo đã đổi màu kia đi.

Cái gì mà không sao?

Cái gì mà đã qua?

Tề Tĩnh lặng thinh nhìn Thẩm Nhạn. Hắn đã gọt vỏ xong, đang dùng dao bổ thành từng miếng nhỏ, sau đó tự nhiên giơ một miếng lên: "Nào, nếm thử đi."

Lúc ở nhà, Thẩm Nhạn cũng thường làm như vậy.

Thế nên Tề Tĩnh không hề suy nghĩ, phản xạ có điều kiện cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn một miếng.

"Ừm..."

Lúc này, anh mới hồi phục tinh thần, nhận ra mình không phải đang ở nhà mà là ở trong phòng bệnh. Anh kinh hãi vội vội vàng vàng nuốt miếng táo xuống, suýt nữa mắc nghẹn. Khi chật vật ăn như đang thủ tiêu chứng cớ phạm tội, anh liếc mắt nhìn mẹ Thẩm Nhạn, mong bà đừng để ý.

Nhưng bà nhìn thấy.

Không chỉ nhìn thấy, bà còn chăm chủ nhìn chằm chằm anh. Bấy giờ, Tề Tĩnh mới nhận ra dường như mắt bà hơi đỏ. Trông Tề Tĩnh tự nhiên cắn miếng táo trên tay Thẩm Nhạn, đôi mắt bà chớp một cái, sau khi ánh mắt hai người gặp nhau, bà lập tức cúi đầu yên lặng vặn xoắn mười ngón tay. Tới khi hai tay dần buông ra, bà mới ngẩng đầu cười khô khốc với anh.

"Thật tốt quá." Bà cất tiếng, "Tay cháu đã khỏi rồi."

"A..." Nhất thời Tề Tĩnh không kịp phản ứng, mãi mới vội vàng cười nói: "Đúng vậy, cảm ơn cô đã quan tâm."

"Để chúc mừng, hay ra chúng ta ra ngoài ăn cơm tối đi." Bà nói tiếp.

Đây là lần đầu tiên bà chủ động yêu cầu ra ngoài ăn cơm.

Trong cuộc đời này, bà đã quen nơm nớp lo sợ, trốn tránh ánh mắt người đời, giống như một bông hoa cô đơn sinh ra dưới bóng râm, suốt quãng thời gian một mình nuôi lớn Thẩm Nhạn cho tới giờ, bà và hắn đều đóng kín cửa, ăn cơm trong nhà, không muốn để người khác nhìn thấy bà và hắn ở cùng nhau. Hiện tại, bà đã thông suốt rồi.

Hơn nữa, nét mặt rất điềm tĩnh.

Tề Tĩnh kinh ngạc nhìn bà.

"Được." Anh còn chưa kịp đáp, Thẩm Nhạn đã thay anh lên tiếng. Mẹ hắn cũng nhẹ nhàng gật đầu.

"Tiểu Tề cũng đi chứ?"

"Vâng, cháu đi." Đương nhiên Tề Tĩnh không có lí do gì để từ chối.

Trong lúc đó, hương vị của miếng táo vẫn chưa hoàn toàn tan đi, vị chua vương vấn, còn có vị ngọt nhẹ nhàng lan tỏa trong miệng.

Tề Tĩnh không hiểu vì sao đột nhiên anh lại thấy hoảng hốt.

Là bởi vì đã gỡ thạch cao hay sao?

Vật nặng trên tay biến mất, giống như đột nhiên thiếu hụt bộ phận nào đó, thấy trống vắng. Anh nghĩ, anh đã hiểu được cảm giác "giải thoát" mà Thẩm Nhạn từng nói rồi.

"Hôm nay thật kỳ quái." Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng Tề Tĩnh vẫn không nhịn được.

Thẩm Nhạn nghe vậy, nhẹ nhàng quay sang nhìn anh.

Khi hai người trở lại khu phố cũ, đã gần mười giờ. Gió bắc thổi mạnh, hàng quán nơi đầu ngõ cuối phố đều đóng cửa sớm, chỉ còn biển hiệu lay lắt, lảo đảo trong gió lạnh. Các hộ gia đình hầu như đều tắt đèn. Khung cảnh tối đen như mực, đáng lẽ không nhìn thấy gì, nhưng lại đúng ngày trăng tròn vành vạnh im lặng treo trên ngọn cây, khắp nơi phủ kín ánh bạc, dường như hé đường cho họ bước vào một khung ảnh trắng đen.

Người trong ảnh, tâm tình đều gửi ở ánh trắng.

Thẩm Nhạn cũng muốn nói hết cõi lòng với người bên cạnh.

Sau khi xuống xe, dường như Tề Tĩnh có tâm sự, dọc đường không nói chuyện, vì vậy Thẩm Nhạn chỉ yên lặng ở bên cạnh anh, quan sát sắc mặt anh. Khi đi qua ngõ nhỏ, Tề Tĩnh đột nhiên bật ra một câu không đầu không đuôi như vậy.

Hơn nữa, còn có những lời sau: "Em thấy hôm nay cô không giống với thường ngày."

Thẩm Nhạn nhỏ giọng hỏi: "Khác chỗ nào?"

Tề Tĩnh ngẩng đầu lên, hơi mơ màng cười với ánh trắng, dường như đang cười bản thân nói ra lời chính anh không hiểu: "Em không thể nói chính xác... Nhưng hôm nay cô đối xử với em rất chu đáo, thường nhìn chằm chằm vào em. Lúc ăn cơm, cô còn gắp thức ăn cho em. Bình thường cô không phải người thích nói chuyện, có phải cô muốn dùng cách này để cảm ơn em trước khi xuất viện không?"

"Có thể lắm." Lát sau, Thẩm Nhạn mới nhẹ nhàng trả lời, mặc dù hắn biết lí do không phải vậy.

"Thật á? Em nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ được đến đấy." Tuy rằng vẫn còn hoang mang, nhưng Tề Tĩnh rất vui vẻ, có lẽ lí do này đã khiến anh thấy đủ rồi.

Lúc này, Thẩm Nhạn chậm rãi dừng bước, đứng lặng tại chỗ, nhìn bóng lưng Tề Tĩnh vẫn tiếp tục bước về phía trước.

"Cảm giác thế này cũng không tệ lắm mà, đúng không?" Hắn hỏi.

Nghe thấy giọng của hắn phát ra từ phía sau chứ không phải bên cạnh, Tề Tĩnh sửng sốt, xoay người lại mới biết Thẩm Nhạn ở phía sau, cách anh vài mét. Tề Tĩnh không khỏi bật cười: "Sao anh lại âm thầm đứng lại?"

"Cảm giác thế này cũng không tệ lắm mà, đúng không?" Hắn lặp lại câu hỏi này.

"Ừ..."

Tề Tĩnh thừa nhận.

Tuy rằng không hiểu nguyên nhân, nhưng đúng là cảm giác không tệ.

Thẩm Nhạn nghe thấy câu trả lời của anh, bỗng nhiên nhàn nhạt cười. Rõ ràng hắn đang cười, nhưng dưới ánh trắng vằng vặc, nụ cười nhuốm màu buồn bã.

Hắn cười một lúc, hai tay đút trong túi áo khoác, dùng một tư thế đứng ổn định, thong dọng, nhìn Tề Tĩnh đứng trong ngõ thật lâu. Trước mặt là nơi hắn lớn lên, mỗi con phố, mỗi cái hẻm, thậm chí mỗi bức tường đều vô cùng quen thuộc. Ngôi nhà ông nội để lại cho hắn ở cách đó không xa, năm tháng trôi qua, xuân hạ thu đông, cũng không có gì thay đổi.

Hết thảy đều là những thứ hắn quý trọng nhất.

Nhưng khung cảnh này, phải có bóng dáng người kia, mới là đầy đủ.

Từ cái ngày mưa rơi tầm tã, hắn đưa người kia tới đây, tất cả mọi thứ nơi đây mới trở nên có ý nghĩa. Một ý nghĩa khác với ông nội, lại trân quý giống nhau...

"Không đáng sợ như em tưởng tượng, đúng không?" Giọng nói trầm thấp truyền qua ngõ nhỏ vắng vẻ, truyền tới tai anh. Tề Tĩnh bỗng nhiên run nhẹ.

"Anh đang nói gì, em không hiểu."

Thật ra, Tề Tĩnh có một dự cảm. Suy đoán này khiến trái tim anh co quắp, không dám tiếp tục nghĩ nữa, tình nguyện làm một kẻ u mê, mong Thẩm Nhạn sẽ phủ định nó.

Nhưng câu tiếp theo của Thẩm Nhạn không phải câu phủ định, mà là khẳng định.

"Hẳn là em đoán được anh đang nói gì."

Trong đầu Tề Tĩnh như nổ bùng, tất cả mọi thứ đều trở về trống rỗng, không thể tiến hành thao tác nào nữa. Phản ứng tâm lí hoàn toàn không theo kịp phản ứng sinh lí, toàn thân tê dại, không hề có tri giác, hai hàng nước mắt trào dâng, tràn khỏi khóe mi, liên tiếp rơi xuống.

"Ưm..."

Khi anh nghe thấy tiếng mình nghẹn ngào, Thẩm Nhạn đã bước tới trước mặt anh.

Tiếng đầu tiên không kiềm nén được, âm thanh sau đó càng không khống chế nổi. Vào giây phút Thẩm Nhạn vươn tay đỡ lấy vai anh, anh không thể kiềm chế được nữa, nhắm mắt lại mặc cho nước mắt chảy dài, chật vật lấy tay lau đi.

"Vì sao? Vì sao..." Ngay cả lúc come out trước đây, anh cũng không sợ hãi tới vậy. Hiện tại, cả người lẩy bẩy, giọng nói cũng run lên.

"Xin lỗi."

Thẩm Nhạn giang hai tay, ôm anh vào lòng, nhỏ giọng nói với anh. Xin lỗi vì hắn đã che giấu sự thật, không phải vì hắn hối hận với lựa chọn của mình.

Tề Tĩnh bị hắn ôm thật chặt, nhất thời khóc không thành tiếng, chỉ có thể cắn răng để nước mắt thấm ướt cổ áo hắn. Tay phải vô thức nâng lên, rất muốn đập hắn một cái thật mạnh, nhưng ngay cả lời trách cứ cũng không nói ra được. Anh hiểu rõ, mình chính là nguyên nhân khiến hắn phải nói ra sự thật, sao nỡ lòng trách hắn được?

"Vì sao anh lại ngốc như vậy..." Tề Tĩnh dựa vào ngực hắn, đứt quãng hỏi một câu, cổ họng nghẹn đắng.

"Bởi vì anh không cam lòng." Thẩm Nhạn im lặng nở nụ cười, chôn mặt vào tóc Tề Tĩnh, hôn lên vành tai lạnh lẽo của anh.

"Không cam lòng...?"

"Đúng, không cam lòng." Thẩm Nhạn ghé vào tai anh, nói nhỏ, "Bởi vì em im lặng hy sinh tương lai của mình, quyết định ở lại bên anh, vậy nên anh không cam lòng. Anh quyết định cũng chém trước tâu sau một lần, như vậy chúng ta hòa nhau."

Tề Tĩnh nín thở, ngạc nhiên nói: "Anh... Làm sao anh biết được?"

Thẩm Nhạn cười không đáp.

Thoát khỏi nỗi khiếp sợ, Tề Tĩnh dần hồi phục tinh thần, đầu óc vẫn choáng váng, đầu gối như nhũn ra, phải dựa vào người Thẩm Nhạn mới miễn cưỡng đứng được.

"Hòa cái gì mà hòa... Anh đúng là đồ ngốc." Sau nỗi đau mãnh liệt lại là một nỗi buồn âm ỉ.

Hai tay cố gắng ôm chặt lưng Thẩm Nhạn, vò nát áo hắn. Mà Thẩm Nhạn vẫn kiên nhẫn, lẳng lặng hôn lên trán anh, cho tới khi người trong lòng ngừng tiếng nấc nghẹn ngào: "Tề Tĩnh, em có nhớ anh từng nói, anh muốn em trở thành người nhà của anh hay không?"

"Có..."

"Vậy em có biết, trở thành người nhà có nghĩa là gì không?" Hắn hỏi lần nữa.

Tề Tĩnh không lên tiếng, đôi tay anh ôm hắn chặt hơn. Anh thôi nức nở, nước mắt vẫn không ngừng rơi lên áo hắn. Thẩm Nhạn khẽ thở dài một tiếng.

"Trở thành người nhà, có nghĩa là em ở đâu, nhà ở đó." Hắn nhẹ nhàng bảo, "Tề Tĩnh, em đã là người nhà của anh rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi