TRAO QUYỀN DUY NHẤT

"Meo meo."

Thẩm Nhạn đang ngủ say, mí mắt khẽ run lên. Dường như bên tai có tiếng mèo con đang nhẹ nhàng kêu to.

Thanh âm phát ra rất gần, cứ như ghé sát bên tai hắn mà kêu vậy.

Cho dù chưa hoàn toàn tỉnh lại, hắn vẫn cảm thấy có vật gì đó đụng vào lỗ tai mình, nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp khác với mèo con.

"Meo meo." Tiếng kêu thứ hai còn trầm hơn tiếng thứ nhất.

Lần này, vật kia chạm vào mặt hắn.

Không giống móng vuốt mèo hay lông mèo, mà giống như ngón tay của con người, nhẹ nhàng mơn man gò má hắn, sau đó còn chạm vào lông mi trên mắt hắn.

"Ưm..." Hắn mơ màng lên tiếng, vô thức giơ tay lên, ngón tay đụng phải đầu của bé mèo kia, theo thói quen dịu dàng vuốt ve nó như mỗi khi tuần phòng trong bệnh viện.

Sai rồi...

Thứ bàn tay đang chạm vào dường như không phải lớp lông mềm mại của mèo. Những sợi lông mềm mại, tinh tế, cảm giác rất quen thuộc. Mờ mịt sờ thêm một chút, mãi vẫn không mò được đôi tai lông trong tưởng tượng, mà chỉ sờ thấy một vành tai giòn ấm áp – tai người.

Thẩm Nhạn ngẩn ra, lập tức mở mắt.

Người đối diện cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, dường như cũng giật mình.

Hắn phục hồi tinh thần, cuối cùng cũng nhận ra mình đang làm gì, ngượng ngùng thu tay về: "... Xin lỗi, phản xạ có điều kiện."

Tề Tĩnh một tay nắm gối, vô cùng dịu ngoan nằm nghiêng cho hắn xoa đầu mình. Anh nghe thấy hắn nói, sửng sốt kinh ngạc, sau đó đôi mắt cong cong, bật cười một tiếng. Vừa cười, anh vừa bắt chước động tác lăn người của mèo, rúc vào trong chăn, quấn quít lấy tay chân hắn.

Anh vốn đang lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt ngủ say của người bên gối, sau đó nhất thời nổi hứng, ghé bên tai hắn mà bắt chước tiếng mèo kêu, muốn xem đối phương có bị gọi tỉnh hay không.

Chỉ là anh hoàn toàn không ngờ được Thẩm Nhạn sẽ theo "phản xạ có điều kiện" mà vươn tay xoa đầu anh. Tề Tĩnh rất vui vẻ để cho hắn sờ, làm tròn bổn phận sắm vai mèo con, hưởng thụ cách âu yếm này.

... Bởi vì, thật sự rất thoải mái.

Anh chợt ao ước mình trở thành con mèo được Thẩm Nhạn chăm sóc trong bệnh viện.

Buổi sáng mùa đông, tia sáng mờ nhạt dễ tạo cảm xúc lắng đọng, dường như ánh mặt trời cũng vào trạng thái ngủ động, im ắng phủ lên sàn nhà, đồ vật, còn mạ vàng kim đồng hồ báo thức, kéo đuôi thật dài, bất giác tạo cảm giác như dòng chảy thời gian đang chậm lại.

Không chỉ có thời gian, động tác của con người cũng chậm rãi hơn.

Ôm ấp, xoa nắn, hôn môi. Tất cả đều chậm rì rì, biếng nhác.

Bên ngoài ổ chăn lạnh lẽo, Tề Tĩnh hoàn toàn không có ý muốn rời giường, mượn cớ sưởi ấm mà vươn hai tay sờ soạn Thẩm Nhạn từ đằng trước ra đằng sau. Thẩm Nhạn cũng giang hai tay ra ôm lấy anh, nhẹ nhàng xoa tóc anh. Da thịt không bị vải vóc ngăn cách, trực tiếp dán sát vào nhau, cọ tới cọ lui, sung sướng nói không nên lời.

"Em đã đổi hình nền trong điện thoại rồi." Tề Tĩnh nằm trong lòng hắn im lặng mãi, tới khi cất tiếng lại nói một câu không đầu không đuôi.

"Hình nền điện thoại ư?"

"Ừ." Tề Tĩnh nhẹ nhàng cười, cảm thán như đang hoài niệm, "Lâu lắm rồi em không đổi."

Bình thường khi không có sự cho phép của Tề Tĩnh, Thẩm Nhạn không bao giờ đụng vào đồ vật riêng tư của anh, bao gồm hồ sơ công việc, nội dung trong máy tính xách tay, vân vân... Tất nhiên cũng bao gồm cả điện thoại di động. Vậy nên rốt cuộc hình nền điện thoại của anh là gì, thật ra Thẩm Nhạn chưa từng nhìn thấy.

Lúc này, Tề Tĩnh chậm rãi vươn nửa người dậy, lấy điện thoại đặt bên gối, giơ ra trước mặt hắn. Anh lười biếng cười: "Khi anh ngủ, em đã chụp một tấm hình, đổi làm hình nền điện thoại để ngắm mỗi ngày."

Thẩm Nhạn nghe vậy, ngẩn ngơ nhìn anh, rồi ánh mắt dời về phía màn hình di động mà anh đang cầm. Trên màn hình là ảnh đặc tả gương mặt hắn, hiển nhiên được chụp trong cự li cực gần, độ lớn vừa vặn. Trong ảnh, hắn đang nhắm hai mắt, ngủ say trên gối, nét mặt dịu dàng giống như những tia sáng êm dịu đang phủ trên gương mặt.

Lát sau, Thẩm Nhạn nhìn sang Tề Tĩnh. Anh vẫn luôn mỉm cười, thấy hắn nhìn mình, lập tức chủ động tiến tới hôn lên mặt hắn.

"Vậy hình nền trước kia của em là gì?" Thẩm Nhạn yên lặng chờ anh hôn xong, khàn giọng hỏi.

Lúc này Tề Tĩnh hơi ngập ngừng, nhỏ giọng cười: "... Cũng là anh."

Dứt lời, không đợi Thẩm Nhạn kịp phản ứng, anh đã nhấn mở mục hình ảnh trong điện thoại ra, tìm một tấm hình.

Đây là bức ảnh chụp ở cự li hơi xa, nhưng quả thật người trong ảnh cũng là hắn, hơn nữa cũng là hắn đang ngủ. Trên ghế sa lông ở phòng làm việc trong bệnh viện, hắn đang đắp một tấm chăn mỏng, dưới chăn nhô ra cái đầu lông xù của mèo con ốm yếu yếu ớt rúc trong lòng hắn. Bởi vì lúc ấy kéo rèm cửa, ánh sáng không tốt lắm, hình ảnh hơi mờ, nhưng lại có cảm giác lắng đọng sâu sắc.

Thẩm Nhạn nhớ lại khung cảnh này, không khỏi ngẩn người.

Đó là trước tết Trung Thu, Tề Tĩnh tặng bánh Trung Thu cho hắn.

"Em..."

"Khi đó, em đã biết mình ôm ấp tình cảm trên mức bạn bè với anh." Tề Tĩnh bình thản nói hết.

Thẩm Nhạn vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào anh. Còn anh thì rũ mắt nhìn vào bức ảnh khiến người ta hoài niệm.

"Lúc đó có lẽ em bị ma xui quỷ khiến, lén lút chụp tấm ảnh này, lưu trong điện thoại di động, sau đó... hạ quyết tâm sẽ không bao giờ gặp anh lần nữa."

Nói tới đây, Tề Tĩnh cười mỉa mai, giọng khàn khàn.

"Lúc nhấn chụp tấm ảnh này, em đã nghĩ... "người đàn ông này không thể ở bên mình, không thể nào thuộc về mình." Anh vừa lẩm bẩm, vừa trượt ngón cái, nhấn vào nút khởi động máy chụp hình. Trong khung vuông nho nhỏ bằng bàn tay là gương mặt người đàn ông đã ôm mình ngủ sau một đêm triền miên, nụ cười cay đắng trên mặt anh dần thấm thêm vị ngọt, hòa tan trong lời nói, "Nhưng khi chụp tấm ảnh màn hình vừa nãy, em đã nghĩ "người đàn ông này thuộc về mình, vĩnh viễn ở bên mình."

Một suy nghĩ vô cùng mãnh liệt, cũng vô cùng khẳng định chắc chắn.

Lúc này, Tề Tĩnh dứt khoát vứt điện thoại sang một bên, hạ thấp người, vững vàng ôm lấy hắn.

"Đi cùng em đi." Anh nói.

"Được." Thẩm Nhạn bình tĩnh trả lời không chút do dự, dường như chỉ đang đồng ý một chuyện cực kì bình thường, cực kì đơn giản.

Rõ ràng chỉ là một từ, nhưng rốt cuộc có sức nặng tới cỡ nào, Tề Tĩnh hiểu rõ.

Rõ ràng chiếm được đáp án mình mong muốn, nhưng trong lòng vẫn chấn động mạnh, tâm tình bị đè nén mấy ngày nay dường như rung chuyển, không phân biệt được đâu là vui vẻ, đâu là phiền muộn... Tuy nhiên, bây giờ không cần phải phân biệt nữa rồi, bởi vì thay vì quay đầu nhìn lại, điều quan trọng nhất là tiếp tục đi về phía trước.

Chủ nhiệm kênh nhận được tin nhắn của Tề Tĩnh.

Mấy ngày nay, chủ nhiệm gọi điện thoại cho Tề Tĩnh vài lần, nói tới nói lui đều là cố gắng khuyên nhủ, thuyết phục Tề Tĩnh chấp nhận cơ hội thực tiếp hiếm hoi kia. Nhưng câu trả lời của Tề Tĩnh luôn không thay đổi – "Em sẽ suy nghĩ thêm", lời đáp lại của chủ nhiệm thì lại thay đổi từ "Cho cậu ba ngày" sang "Cho cậu bốn ngày", rồi lại "Cho cậu năm ngày". Lần nào chủ nhiệm cũng căm giận cúp máy.

Cho tới khi nhận được tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba từ "Em đồng ý", nhất thời hồn không kịp quay về.

Lúc chủ nhiệm lấy lại được tinh thần, tay đã bấm số Tề Tĩnh.

"Ái chà, Tiểu Tề. Rốt cuộc chú em cũng nghĩ thông rồi!"

"Ngại quá, chủ nhiệm, lần này thật sự làm phiền anh..."

Tề Tĩnh cười ngại ngùng, vừa nói chuyện điện thoại vừa xem lướt trang web cho thuê phòng ở Bắc Kinh trên màn hình máy tính. Nếu tới Bắc Kinh, điều đầu tiên cần quan tâm chính là vấn đề nhà ở.

Chủ nhiệm cực kì mừng rỡ trước quyết định của anh, khen anh không dứt lời, còn khen cả vị "bạn gái thấu hiểu lòng người" kia nữa, tuyên bố sẽ liên lạc với bên Bắc Kinh, bởi vì người phụ trách của CCTV chắc chắn muốn gặp mặt Tề Tĩnh theo hình thức phỏng vấn, tạo mối quan hệ. Trong lúc đó, anh có thể chậm rãi thu xếp chuyển nhà.

Khi Tề Tĩnh chuẩn bị rời khỏi nơi này, người phụ nữ kia cũng chuẩn bị đi.

Bà nói ra suy nghĩ này khi anh tới bệnh viện đưa cơm, lí do là "Mẹ không thể để các con chạy tới chạy lui chăm sóc mãi được, huống hồ tiền nằm bệnh viện mỗi ngày không phải nhỏ".

Bà vừa nói thế, Tề Tĩnh ngẩn người, vô thức ngẩng đầu.

"Các con cũng có cuộc sống của riêng mình."

Thẩm Nhạn không trả lời ngay.

Tề Tĩnh đứng ngồi không yên.

Kể từ khi biết Thẩm Nhạn đã nói rõ ràng quan hệ giữa hai người với bà, mặc dù ba người đều không chủ động nhắc tới, nhưng tất cả đều tự hiểu trong lòng. Trước mặt bà, Tề Tĩnh vẫn có chút câu nệ, luôn cảm thấy ngại đối mặt. Ngược lại, bà vẫn không biểu hiện bất cứ cử chỉ lảng tránh nào, thậm chí thỉnh thoảng còn lẳng lặng ngắm nhìn anh, rồi buồn vui vô cớ, khiến người ta không đoán được tâm tư của bà.

"Cô, hay cô cứ tĩnh dưỡng thêm vài ngày nữa." Nếu như do anh mới khiến bà nghĩ vậy, thế thì anh sẽ chủ động ít tới thăm bà. "Cháu sắp phải đi làm lại, Thẩm Nhạn có thể tới thăm cô nhiều hơn."

"Nó mà có thời gian thì nên ở bên cháu nhiều hơn mới đúng." Không ngờ bà đột nhiên thốt ra một câu như vậy, Tề Tĩnh không kịp phòng bị, sắc mặt đỏ bừng.

"Mẹ..." Lúc này, Thẩm Nhạn mới lên tiếng.

"Đừng lo, mẹ thật sự không sao." Bà không nói dối. Qua mấy ngày dưỡng bệnh, sắc mặt không thể nói là hồng hào khỏe mạnh, nhưng cũng không đến mức tái nhợt. Lúc tái khám, bác sĩ cũng bảo các chỉ tiêu sức khỏe của bà không tệ, có thể xuất viện.

Bà một mình tới thành phố chữa bệnh đã lâu, sau khi tái hôn cũng có chồng con, không thể cứ ở mãi chỗ này.

Ngày nghỉ của Thẩm Nhạn đã hết, chỉ có thể tới bệnh viện sau khi tan làm, đi đi lại lại không tiện.

Dưới sự kiên trì của bà, hai ngày sau đã hoàn thành thủ tục xuất viện. Thẩm Nhạn đã chuẩn bị đầy đủ vé xe về quê và thuốc bổ. Buổi sáng, Tề tĩnh đến đài truyền hình xử lí một số thủ tục trước khi quay lại làm việc, buổi trưa chạy tới cùng bà ăn trưa, sau đó cùng Thẩm Nhạn tiễn bà đến trạm xe liên tỉnh.

Còn một tiếng nữa mới xuất phát, ba người ngồi đợi trong phòng chờ, im lặng không nói gì.

Cho tới khi người phụ nữ kia đột nhiên hỏi Tề Tĩnh: "Tiều Tề, bây giờ cháu còn liên lạc với người nhà không?"

Tề Tĩnh ngẩn ra, nhớ tới trước đây mình từng kể cho bà về chuyện bị người nhà vứt bỏ, nét mặt bỗng trở nên buồn bã, lắc đầu cười khổ.

"Không." Anh nhỏ giọng nói, "Khi đó cháu kể cho cô nghe chuyện này, không phải là nói dối. Người nhà cháu quả thật không cần cháu nữa. Lần cuối cùng gặp họ đã từ mấy năm trước, điện thoại cũng không qua năm lần. Sau khi cháu bị tai nạn giao thông, cũng chỉ gọi hai lần."

"Lần cuối cùng nói gì?" Bà hỏi.

"Lần cuối cùng..." Tề Tĩnh ngừng lại, nhớ tới những gì ba anh đã nói.

Phỏng vấn xong gọi lại về nhà... Nói cho ba biết bà ấy có...

"Lần cuối cùng là trước khi cháu tới bệnh viện gặp cô, cháu đã gọi cho ba.

Hai tay anh đặt trên đầu gối chậm rãi siết lại, nói ra từng câu tối nghĩa. "Cháu nói với ba rằng cháu muốn phỏng vấn một người mẹ, hỏi xem bà có từng hối hận hay không..."

Hối hận vì đã vứt bỏ con mình.

Lời chưa nói hết, nhưng trong lòng bà hiểu rõ. Bởi vì Tề Tĩnh đã từng hỏi bà.

Bà quay đầu sang, liếc mắt nhìn Thẩm Nhạn. Hắn cúi đầu yên lặng sửa sang hành lí giúp bà, không hề lên tiếng, vì vậy bà lại quay đi.

"Ba cháu nói gì?" Âm lượng của bà rất nhỏ, nhỏ hơn bình thường nói chuyện phiếm nhiều.

"Ba nói... sau khi phỏng vấn xong thì gọi điện báo cho ông kết quả."

Nhưng... thật ra cuộc phỏng vấn đó không thật sự là phỏng vấn, hơn nữa lúc đó thậm chí anh còn không biết có thể nói chuyện được với bà hay không, nên không đáp ứng cũng không từ chối. Chuyện này vẫn luôn kéo dài tới giờ, chưa có hồi kết.

Sở dĩ anh không liên lạc, ngoại trừ do phía mẹ Thẩm Nhạn ra, quan trọng nhất là do động cơ của ba anh.

"Cháu nghĩ, chắc ba cháu muốn chính tai nghe cháu nói... rằng cô không hề hối hận."

Để chứng minh ông "không hối hận" là đúng đắn.

Để chứng minh con trai ông tự mình đa tình.

Tề Tĩnh cười, nụ cười đầy giễu cợt, nhưng khóe miệng cứng ngắc, không nhếch lên nổi. Nếu quả thật là vậy... thà rằng cả đời này anh cũng không gọi cú điện thoại đó, đỡ bị vả một cái thật mạnh, còn bị châm chọc gậy ông đập lưng ông.

Mẹ Thẩm Nhạn im lặng không nói gì.

Giữa lúc Tề Tĩnh tưởng đề tài này đã qua, bà lại bảo: "Cháu gọi điện thoại cho ba cháu đi, nói cho ba cháu biết... người mẹ mà cháu phỏng vấn có mấy lời muốn nói với ông ấy."

Thẩm Nhạn nghe tới đó, động tác trên tay ngừng lại, nhìn sang bà.

Bà không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng giục Tề Tĩnh: "Gọi đi."

Tề Tĩnh ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó mới phản ứng, nhất thời không biết phải làm sao, vô thức luống cuống nhìn sang Thẩm Nhạn. Lúc này, Thẩm Nhạn mới thôi không nhìn mẹ mình nữa, gật đầu với anh.

Tề Tĩnh im lặng, lát sau mới chậm rãi rút điện thoại ra, tìm được số điện thoại mấy năm gần đây ít khi đụng tới, những con số đã khắc ghi trong lòng. Anh nhấn vào nút hình microphone xanh biếc kia, lần thứ ba cố gắng nhận gọi. Anh chợt phát hiện tiếng hít thở dồn dập của mình đã át cả tiếng "tút tút" trong điện thoại.

"Tít" một tiếng, phía bên kia có người nhấc máy.

"Alô?"

Tề Tĩnh khẽ run lên – là ba. Điện thoại trong nhà có báo tên người gọi nên chắc chắn số điện thoại của anh cũng hiện ra. Không biết trước khi nghe điện, ba anh có nhìn thấy hay không.

Đáp án là có.

Thanh âm của ba anh trầm muộn giống như không khí những ngày mưa dầm ẩm ướt, có cảm giác áp bách, trước khi anh kịp nói đã lạnh lùng hỏi một câu: "...Mày phỏng vấn cần nhiều thời gian tới vậy à? Vì sao đến giờ mới gọi?"

Tề Tĩnh há miệng, lại ngậm miệng.

Thấy anh không nói gì, ba Tề Tĩnh thoáng thu hồi miệng lưỡi sắc bén. Ông cũng im lặng, đôi khi ho khan hai tiếng vì bệnh viêm họng mãn tính của mình.

"Người mẹ mà con phỏng vấn... muốn nói chuyện với ba."

Hồi lâu sau, anh thẫn thờ nói một câu như vậy, không đợi ba anh kịp phản ứng đã đưa điện thoại cho người phụ nữ kia.

Bà yên lặng nhận lấy, đặt ở bên tai.

"Xin chào ông Tề." Chào hỏi xong, bà đi thẳng vào vấn đề." Tôi chính là người mẹ được phỏng vấn, hiện tại tôi đang ngồi cạnh con mình mà gọi điện cho ông... Có vài lời muốn nói với ông."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi