TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Chuyện còn khiến Tề Tĩnh giật mình hơn cả "Lão ngũ" là Thẩm Nhạn không trả lời tin nhắn của anh mà lập tức gọi điện thoại về.

"Lão ngũ? Em gặp cậu ta ở đâu?" Giọng nói của Thẩm Nhạn rất trầm, hoàn toàn ngược lại với vẻ kinh ngạc của hắn.

Mặc dù đây là một câu hỏi, nhưng nó đã giải đáp thắc mắc của Tề Tĩnh.

Hiển nhiên là hai người họ quen nhau.

"Hóa ra anh thật sự biết người này là ai." Tề Tĩnh bị lòng hiếu kỳ áp đảo nỗi lo lắng, dù sao cũng hiếm khi thấy Thẩm Nhạn gọi điện thoại về nhà trong giờ làm việc.

Anh kể lại cho hắn về việc mình nhận được tin nhắn của Lão ngũ trong mục tin nhắn weibo, thuật lại toàn bộ nội dung đối thoại giữa hai người. Thẩm Nhạn từ đầu tới cuối chỉ yên lặng lắng nghe, không nói một lời, nhiều lần ngập ngừng muốn ngỏ ý nhưng vẫn không thành câu, tới khi nghe hết mới khe khẽ thở dài.

"Nếu cậu ấy đã nói vậy, cứ làm theo là được. Cậu ấy không có ác ý đâu."

Đây là kết luận của Thẩm Nhạn.

Sau phần kết luận sẽ là bước phát triển cao hơn, mà bước phát triển này cực kì hiếm thấy đối với Tề Tĩnh. Anh không nhịn được mà hỏi thẳng vào trọng điểm: "Vậy rốt cuộc "Lão ngũ" là ai?"

Thẩm Nhạn chỉ cười dịu dàng: "Là một người quen của anh trước đây khi phối âm. Lúc đó cậu ấy cũng dùng tên "Lão ngũ". Cái tên này chỉ có mấy người bọn anh biết, nếu cậu ấy đã cố ý tạo acc clone bằng tên này, anh nghĩ cậu ấy không có ý giấu diếm thân phận."

Thì ra là thế.

Nếu như là bạn phối âm của Thẩm Nhạn, vậy sự nghi ngờ trong lòng anh có thể xóa bỏ.

Nhưng Tề Tĩnh vẫn có chút nghi hoặc không giải thích được: "Tạm thời bỏ qua lí do vì sao cậu ta biết được chuyện hai đứa mình quen nhau... Nếu cậu ta quen biết anh, vì sao không liên lạc thẳng với anh?"

Thẩm Nhạn muốn nói lại thôi, mãi không lên tiếng.

"Bởi vì... Anh luôn luôn không trả lời tin nhắn của cậu ấy. Có thể là cậu ấy tưởng rằng anh đã chặn cậu ấy rồi." Nói đến đây, Thẩm Nhạn khẽ thở dài một tiếng, lại không nói rõ lý do vì sao không đáp lại đối phương. "Xin lỗi, làm liên lụy đến em. Nếu như em thấy cách làm của cậu ấy gây phức tạp mọi chuyện, anh sẽ nói thẳng với cậu ấy."

Tề Tĩnh còn đang kinh ngạc tự hỏi rốt cuộc là tội lỗi thế nào mới khiến một người ôn hòa dịu dàng như Thẩm Nhạn phải chặn thì chợt nghe được câu cuối cùng, vội nói: "Không sao đâu. Ít nhất thì lời của cậu ấy rất có lý. Em thấy nên cảm ơn cậu ấy mới đúng."

Thẩm Nhạn nghe vậy, nhẹ nhàng nở nụ cười, cũng không tiếp tục đi sâu vào trọng tâm câu chuyện.

Lúc này, trong điện thoại truyền ra tiếng sủa, tiếng kêu của chó mèo, cùng với tiếng dỗ dành, hỏi han của các y tác khiến cuộc điện thoại của hai người phải ngừng lại. Thẩm Nhạn còn đang trong giờ làm việc, Tề Tĩnh không muốn kéo dài thời gian của hắn, đành vội vã giục hắn quay lại công việc, không quên nhắc nhở hắn nhất định phải dành thời gian ăn cơm tối.

Sau khi ngắt máy, Tề Tĩnh ngồi trước bàn trầm tư, lực chú ý dời từ điện thoại di động sang máy tính.

Tính anh không tán thành hành vi cố ý dò hỏi.

Bất kỳ CV nào trong giới võng phối cùng biết loại hành vi này cực kì khiến người ta phản cảm.

Nhưng trong thời đại công nghệ thông tin hiện nay, một bài báo viết ra chỉ trình bày một nửa thông tin, khán giả xem có thể hiểu đại khái nội dung chính, nhưng không thấy được toàn bộ câu chuyện. Đối với người xuất thân là phóng viên như Tề Tĩnh, loại cảm giác chỉ biết được một nửa sự thật này giống như có trăm móng vuốt đang cào trong lòng, ngứa ngáy khó chịu vô cùng.

"Rất muốn biết rõ lý do vì sao "Lão ngũ" suýt chút nữa bị anh ấy chặn..."

Tề Tĩnh lẩm bẩm, cố gắng kiềm nén suy nghĩ trong đầu, đờ người nhìn con trỏ chuột đang nhấp nhảy trong khung chat trống. Không biết đây là lần thứ mấy anh mở khung chat ra rồi lại tắt đi. Rốt cuộc anh vẫn không nhịn được chạy đi hỏi vấn đề không liên quan gì đến mình, hơn nữa còn cực kì riêng tư: "Vì sao cậu biết tôi quen "Ba ba のmèo"?"

Nhắn tin xong, Tề Tĩnh quay sang lướt diễn đàn trong chốc lát, rồi lại lướt hòm thư trong chốc lát, sau đó vừa lướt vừa nhàm chán nghe cuộc thi đầu tiên của tối hôm nay.

Anh nghĩ, nếu "Lão ngũ" đã cố tình tạo ra một acc clone để liên lạc với anh, chắc sẽ không dùng một lần rồi bỏ.

Quả nhiên, đến buổi tối khoảng hơn tám giờ, tài khoản này được đăng nhập lần thứ hai, vừa lúc cuộc thi tiến vào thời gian nghỉ ngơi.

Người kia không trả lời trực tiếp vào câu hỏi, còn hỏi ngược lại Tề Tĩnh.

Lão ngũ: ╮( ̄▽ ̄")╭ Ha ha, chẳng phải tôi đã nói cần phải cẩn thận khi sử dụng YY sao? Anh muốn biết lí do cụ thể hả? Được thôi, nhưng chỉ có mình tôi trả lời cho anh thì thật bất công. Có qua có lại, nếu như anh tình nguyện tiết lộ một chút về mối quan hệ giữa hai người, làm sao quen được nhau, tôi sẽ cho anh biết lí do tôi phát hiện ra sự thật coi như là báo đáp. Được không? Giao dịch đáng giá chứ?"

"Lão ngũ" này quả thật rất sắc bén, câu hỏi nào cũng đúng vào điểm mấu chốt.

Nhưng mà điều này ít nhất cũng chứng minh được rằng cậu ta không biết nhiều về mối quan hệ giữa anh và Thẩm Nhạn, chắc từ YY đã tìm được manh mối gì đó.

Hiện nay, mối quan hệ giữa "Chẳng hỏi ngày về" và "Ba ba の mèo" không thể công khai trước công chúng, bởi vì anh còn phải đề phòng âm mưu của Bươm Bướm Ngọc, hơn nữa còn lo rằng âm mưu này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai trong cuộc thi của hai người họ. Vậy nên cho dù là bạn bè của Thẩm Nhạn cũng không được, bất kỳ ai cũng không được biết.

Tề Tĩnh âm thầm ngẫm nghĩ một hồi, quyết định thành thật đưa ra một câu trả lời hợp lý, điều kiện tiên quyết là không lệch quá xa khỏi sự thật.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Chúng tôi là bạn. Nếu cậu đã xem post kịch "Cạm bẫy" sẽ biết được tôi nằm trong danh sách cast nhỉ? Tôi và anh ấy quen nhau quay kịch đó.

Lão ngũ: Thật sự chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Chỉ vậy mà cũng có thể khiến anh ấy tự nguyện tham gia cuộc thi sao? Tôi không tin.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Đây là câu hỏi thứ hai của cậu rồi. Tôi đã trả lời câu hỏi thứ nhất, cậu cũng phải cho tôi đáp án tương xứng. Nếu không tôi sẽ không trả lời câu hỏi thứ hai của cậu.

Lão ngũ:... Sặc, ha ha ha! Like điên cuồng! Xem ra anh cũng không phải kẻ đơn giản.

CV – Chẳng hỏi ngày về: ╮( ̄▽ ̄")╭

Lão ngũ: Ha ha, được rồi, tôi sẽ trả lời anh – Còn nhớ cái kênh mà hai người đã vào trước cuộc thi "Tiên sơn lão tẩu" không?

Tề Tĩnh đọc tới đây, trước mắt như lóe lên một tia sáng, trong phút chốc chiếu rọi cả trí nhớ.

Anh chợt hiểu ra, vô thức bật ra một tiếng "a".

Kênh đó... Chính là kênh mà anh đã kéo Thẩm Nhạn vào để kiểm tra thiết bị. Tên kênh rất thú vị, gọi là "Lảm nhảm". Mấy năm trước, nơi đây đã từng là kênh dành cho những CV nhỏ không nổi tiếng tới luyện tập phối âm, hai năm gần đây đã trở nên hoang phế. Tề Tĩnh vẫn tưởng rằng các nick trong kênh đều chỉ là "thi thể" treo máy kiếm điểm, nâng level, không ngờ vẫn còn "người sống".

CV – Chẳng hỏi ngày về: Hóa ra cậu ở trong kênh "Lảm nhảm"?

Lão ngũ: Ừ... Quả thật rất trùng hợp, kênh đó hai năm trước là nơi tôi thường xuyên vào nghe (đương nhiên là không dùng ID "Lão ngũ" này). Hôm trước sau khi nghe xong cuộc thi "Liễu Tố Ngọc", tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, tôi quay lại kênh để ôn lại kỷ niệm xưa. Bởi vì... tôi biết có một người cũng thường tới đó, vậy nên tôi treo nick, đợi xem người ấy có tới hay không.

Lão ngũ: Nào ngờ tôi đột nhiên nghe thấy trong kênh có người lên mic nói "Anh nhớ đổi ID..." gì đó (không sai, người kia chính là anh), vì vậy tôi thử nhìn xem thì phát hiện ra hai người.

CV – Chẳng hỏi ngày về:... Hóa ra đều do tôi bất cẩn mà thành... _(:3″ ∠)_

Lão ngũ: Vậy nên tôi mới nói để phòng ngừa tình huống tương tự phát sinh, dùng acc clone là đảm bảo nhất. Clap clap clap ~╮( ̄▽ ̄")╭

CV – Chẳng hỏi ngày về:... Tôi hiểu rồi, nhất định sẽ đổi sang acc nhỏ... _(:3″ ∠)_

Lão ngũ: Nhưng mà chuyện này cần bản thân anh ấy đồng ý mới được.

CV – Chẳng hỏi ngày về: Tôi đã hỏi rồi, anh ấy nói đồng ý.

Cuộc đối thoại tiếp diễn đến đây, "Lão ngũ" đột nhiên yên lặng một lúc lâu, mãi sau mới gửi tiếp một câu.

Lão ngũ: Thưa anh Chẳng hỏi ngày về, khi anh truyền đạt lại điều này có nói ra ID của tôi chăng?

CV – Chẳng hỏi ngày về: Ừ, có nói.

Lão ngũ: Vậy anh ấy phản ứng thế nào?

CV – Chẳng hỏi ngày về: Anh ấy nói cậu không có ác ý, cứ nghe theo cậu là được.

Lão ngũ:...

Lão ngũ:...

Lão ngũ: Vậy vì sao anh ấy lại chặn tôi lâu như thế!! Hự!! 〒▽〒

CV – Chẳng hỏi ngày về:... Thật ra anh ấy không hề chặn cậu.

Chỉ là không muốn đáp lại cậu mà thôi.

Tề Tĩnh tự động bổ sung một câu trong lòng.

Không thể giải thích được bằng lời, chẳng hiểu tại sao đột nhiên anh cảm thấy "Lão ngũ" trước mặt anh đây khá là đáng yêu, khiến anh muốn cười, còn bất giác sinh ra đồng cảm.

Lão ngũ: Không chặn tôi??

CV – Chẳng hỏi ngày về: Ừ, chính anh ấy nói vậy.

Lão ngũ: Ngay cả điều này mà anh ấy cũng nói cho anh biết?? Chậc chậc, anh ấy cho anh biết nhiều như vậy... Quan hệ của hai người tuyệt đối không đơn giản.

Tiêu đời...

Tề Tĩnh thầm nghĩ không ổn rồi. Anh quên mất đối phương có thể dựa vào lượng thông tin Thẩm Nhạn cung cấp ra nhiều hay ít để phán đoán quan hệ của hai người sâu cạn thế nào, nói nữa sẽ lộ.

Nào ngờ tinh thần hóng hớt của "Lão ngũ" không yếu ớt như bản thân cậu, liên tiếp truy hỏi.

Lão ngũ: Được rồi, tôi đã trả lời câu hỏi của anh, vậy anh cũng nên cho tôi đáp án thứ hai — Quan hệ của hai người đơn giản thế thôi sao?? (xin hãy nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của tôi)

CV – Chẳng hỏi ngày về: Đúng vậy, trả lời xong rồi.

Lão ngũ:... Tôi không tin... (︶︿︶)

CV – Chẳng hỏi ngày về: Là thật đó.

Bạn trai cũng là một loại "bạn", mà quan hệ yêu đương cũng coi như một mối quan hệ đơn giản.

Tề Tĩnh không đỏ mặt, không nóng tai, lén lút đánh tráo khái niệm. Nhìn khung chat trước mắt liên tiếp nảy ra tin nhắn mới, khóe miệng anh hơi giương lên, ngón tay chọt chữ trên bàn phím cũng không còn quá cực khổ nữa.

Cho dù chỉ là ảo giác, anh và "Lão ngũ" dường như càng nói chuyện càng thấy thân thiết hơn.

Từ cuộc trò chuyện này, anh nhận ra đối phương đúng như Thẩm Nhạn nói, không hề có ác ý. Chẳng qua anh không biết đã xảy ra chuyện gì mà "Lão ngũ" chỉ dám lén lén lút lút giúp đỡ hắn. Tề Tĩnh muốn giúp hai người hòa giải với nhau, bởi vì một người bạn thật lòng quan tâm mình rất khó có được.

Đáng tiếc là cuộc thi "Bạch Kha" sắp bắt đầu, Tề Tĩnh cần có thời gian để giúp Thẩm Nhạn chuẩn bị trước khi thi đấu, không thể tiếp tục trò chuyện nữa, đành vội vã tạm biệt. Đối phương không giữ anh lại, chỉ mong anh đừng cho Thẩm Nhạn biết nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người, lí do là "Nếu không anh ấy không chỉ sẽ chặn tôi, thậm chí còn kéo tôi vào sổ đen".

Khi gửi những lời này, cậu ấy còn kèm theo icon hai hàng nước mắt mì sợi chảy ròng ròng.

Tề Tĩnh vừa cười vừa đồng ý.

Tắt weibo, anh đăng nhập vào tài khoản YY chiều hôm nay mình tới tạo ra, tên và thông tin cá nhân đã điền xong, tiến vào kênh chính thức chuyên dùng cho cuộc thi. Anh đăng nhập acc này bằng máy tính của Thẩm Nhạn, còn máy tính trong phòng anh cùng để đăng nhập acc của chính mình, khiến cho "Ba ba のmèo" và "Chẳng hỏi ngày về" cùng ở trong kênh này, khi Thẩm Nhạn trở về, anh có thể lập tức chạy về phòng nghe tiếp.

Xem qua vài vòng thi đấu trước, đến bây giờ, Tề Tĩnh gần như đã hoàn toàn thích ứng được với bầu không khí ồn ào náo nhiệt khi hơn mười ngàn người cùng tụ tập, mỗi lần Khúc nhạc dương xuân lên tiếng giới thiệu đều tạo ra phản ứng lớn nhỏ, trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, bất kể thí sinh hay thính giả đều khá thoái mái thả lòng tâm trạng.

Nhưng từ giây phút lời kịch thi đấu được công bố, cảm giác nhẹ nhõm kia không còn tồn tại nữa.

"Các thí sinh xin hãy chú ý! Bây giờ là tám giờ hai mươi mốt phút tối giờ Bắc Kinh, chúng tôi đã giới thiệu về quy tắc thi đấu và thành phần ban giám khảo, tiếp theo đây, tôi xin công bố lời thoại thi đấu của vòng đấu loại "Bạch Kha", mong mọi người chú ý xem bảng thông báo!" Khúc nhạc dương xuân là MC của cuộc thi ba ngày liên tiếp, nhưng tinh thần vẫn dồi dào như trước, thật khiến người ta kính nể.

Tề Tĩnh nhìn chằm chằm vào khung thông báo. Anh muốn gửi lời thoại cho Thẩm Nhạn, để trước khi về đến nhà, hắn có thể tự ngẫm trong lòng xem nên diễn thế nào mới phải.

Nội dung thông báo mau chóng được thay đổi từ danh sách thí sinh sang lời thoại thi đấu. Dường như là nằm trong dự đoán của anh, căn cứ vào cảnh kịch được đưa ra, có hai màn đều là đối đáp với "Phương Di Thanh", màn cuối cùng là đối thoại với sư phụ "Tiêu Sơn lão tẩu".

Thẩm Nhạn đoán không sai, nhân vật này quả thật có rất nhiều cơ hội đối kịch với "Phương Di Thanh".

Trận chung kết được thi đấu dưới hình thức đối kịch, ngoại trừ vai quen thuộc của mình, thấu hiểu được vai của đối thủ cũng là một việc quan trọng.

Nhưng cũng chính bởi vì trong màn kịch có "Phương Di Thanh", trên khung chat bắt đầu có fan nguyên tác xông ra trút giận, nhất là số lượng người hâm mộ khổng lồ của nhân vật này.

Người nghe 1: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Tôi chỉ quan tâm rằng trong lời thoại được chọn có một đoạn ngắn liên quan tới Phương Di Thanh!! Vừa nhìn lại nhớ tới tình tiết trong nguyên tác, hận tới ngứa răng!!

Người nghe 2: (╯‵ 口 ′)╯︵┴─┴ Lầu trên ơi, không chỉ mình cô!! (Hu hu hu hu rõ ràng tôi ghét Bạch Kha như vậy mà vẫn tới nghe hiện trường thi đấu, tôi nhất định là siêu M(1)).

Người nghe 3: Phụt ha ha ha, ngẩng đầu nhìn các fan nguyên tác bên trên. Người không phải fan nguyên tác tiết lộ rằng tôi chẳng có chút áp lực nào, chỉ cần là giọng thanh niên dễ nghe tôi đều chấp nhận (che mặt)

Người nghe 4:... Không phải đả kích lầu trên đầu nhưng giọng của Bạch Kha nhất định không phải chất giọng dễ nghe.

Người nghe 5:... Giọng của Bạch Kha nhất định không phải chất giọng dễ nghe +1. Chẳng phải mô tả trong nguyên tác Bạch Kha là một kẻ tiểu nhân xảo trá hay sao? Tôi tưởng tượng rằng giọng của loại người này khá bén nhọn, không đứng đắn, vừa nghe đã biết là người xấu.

Người nghe 6: Tôi đã nghiên cứu danh sách thí sinh, trong đó quả thật có khá nhiều người có loại giọng thanh niên "vừa nghe đã biết là người xấu"! Ha ha ha ha~

...

"Vậy thì đối với Thẩm Nhạn mà nói chẳng phải rất bất lợi sao?" Tề Tĩnh vô thức lắc đầu.

Thật ra không chỉ có thính giả, ngay cả bản thân anh cũng cho rằng giọng của Thẩm Nhạn thật sự không hề "tà ác".

Bươm Bươm Ngọc nói cũng có chỗ đúng, Thẩm Nhạn vừa cất tiếng nói đã khiến người ta nhận thấy đây là một thanh niên chính trực, điều này không thể nghi ngờ. Huống hồ, trong thực tế cuộc sống, ấn tượng của anh về Thẩm Nhạn đã định hình, thành thật mà nói khi đọc được lời thoại này, anh không tài nào tưởng tượng được Thẩm Nhạn sẽ phối như thế nào.

Chắc sẽ không đến mức khiến anh cười chứ...

Tề Tĩnh yên lặng đỡ trán.

Lúc này còn nửa tiếng nữa mới tới giờ Thẩm Nhạn tan làm. Hắn nói ca tối không bận lắm, chắc hẳn có thể nghe điện thoại được.

Tề Tĩnh thừa dịp thí sinh đầu tiên còn chưa lên diễn, tháo tai nghe xuống, gọi vào số di động của Thẩm Nhạn.

"Tít... Tít... Tít..."

Tiếng chuông điện thoại dai dẳng hồi lâu, bởi vì không có người nghe máy, tiếng báo tự động của tổng đài vang lên, chuyển vào hộp thư thoại.

Tề Tĩnh ngẩn người, lập tức ngắt máy gọi lại lần nữa, vẫn không ai nhấc máy.

Anh đột nhiên cảm thấy lo lắng, ngồi thẳng người dậy, không cam lòng nhấn lại số máy kia lần thứ ba. Cuối cùng, một giây trước khi chuyển sang tổng đài lên tiếng, cuộc gọi được kết nối.

Tề Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, vội hỏi: "Thẩm Nhạn, rốt cuộc thì anh cũng..."

Không ngờ trong điện thoại truyền ra tiếng của y tá giòn giã nói: "Ngại quá, tôi không phải bác sĩ Thẩm Nhạn. Xin hỏi anh có phải là anh Tề không?"

Tề Tĩnh ngẩn người một lúc mới đáp: "Đúng, tôi họ Tề."

Y tá nói tiếp: "Hiện tại bác sĩ Thẩm đang ở bệnh viện, tôi là y tá ở đây. Chúng tôi vừa nhận được một ca cấp cứu, tình hình khá nghiêm trọng, trực tiếp đưa vào phòng mổ. Năm phút trước bác sĩ Thẩm đã vào trong đó, bây giờ vẫn đang tiến hành phẫu thuật. Anh ấy nói nếu anh Tề gọi điện tới, nhắn tôi chuyển lời với anh rằng có thể ca mổ sẽ làm lỡ chút thời gian, nhưng anh ấy sẽ cố gắng về đúng hẹn."

Phẫu thuật...

Trái tim Tề Tĩnh nặng nề hạ xuống, bất giác gấp gáp hỏi thăm: "Xin hỏi, ca mổ này cần khoảng bao nhiêu thời gian?"

Y tá suy nghĩ một lát rồi nói: "Không biết chắc được, cần phải xem tình trạng vết thương của động vật như thế nào. Có thể chỉ mất nửa tiếng, cũng có thể sẽ mất một tiếng. Bác sĩ Thẩm là bác sĩ trực ban duy nhất hôm nay, vậy nên không có bác sĩ nào khác hỗ trợ, chắc sẽ mất nhiều thời gian hơn."

Anh hiểu rất rõ phong cách phẫu thuật của Thẩm Nhạn, quyết không vì việc riêng mà làm có lệ qua loa, hơn nữa còn sẽ tỉ mỉ, cẩn thận làm đến phút cuối.

Vậy nên không thể nào rút ngắn thời gian phẫu thuật được.

"Tôi hiểu rồi." Tề Tĩnh hít sâu một hơi, cố gắng không để giọng nói của mình quá thất lễ, miễn cưỡng cười, "Xin cô nhất định không được cho Thẩm Nhạn biết tôi đã gọi điện cho anh ấy trước khi phẫu thuật kết thúc. Tôi không muốn giục anh ấy, cứ để anh ấy từ từ làm."

"Được." Y tá mau chóng đáp.

Tề Tĩnh đặt điện thoại xuống, trong lòng rối loạn ngổn ngang.

Anh nhìn những chữ cái sinh động nhảy nhót trong khung chat, cùng với ánh đèn nhấp nháy trước tên của MC Khúc nhạc dương xuân, bỗng nhiên ham muốn đeo tai nghe lên tụt hẳn xuống đáy vực.

Hóa ra điều tồi tệ nhất không phải không hợp vai.

Tệ nhất là căn bản không thể tham gia biểu diễn.

"Haiz..." Nhưng công việc là công việc, không thể lấy tính mạng của động vật ra làm trò đùa được.

Cho tới khi thí sinh thứ nhất chính thức lên mic, Tề Tĩnh mới lặng lẽ đeo tai nghe lên, cố gắng thuyết phục bản thân phải nghe hết trận đấu này vì cuộc thi "Phương Di Thanh" sau này. Hiện nay khả năng xấu nhất có thể xảy ra là Thẩm Nhạn không về kịp, nếu lúc đó tới lượt hắn, anh đành phải giả vờ như thiết bị xảy ra vấn đề, internet trục trặc mà rút lui.

*Chú thích:

(1) M = Masochism, thống dâm. Trái ngược với S = Sadism, bạo dâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi