TRAO QUYỀN DUY NHẤT

Mấy giờ rồi?

Câu hỏi của Tề Tĩnh không đặc biệt nhắc tới điều gì, nhưng Thẩm Nhạn hiểu ý anh.

"Anh không biết."

Thẩm Nhạn chậm rãi trả lời, giọng nói trầm thấp mà bình tĩnh. Một câu nói mà nghe vào tai lại giống như "anh không quan tâm". Quả thật hắn chẳng hề quan tâm, lúc này cả thế giới của hắn thu nhỏ vừa bằng người đang nằm trong vòng tay đây, người hắn đang thật lòng thật dạ ôm ấp, không có khái niệm thời gian.

Tề Tĩnh ngẩng đầu lên, chóp mũi cọ cọ cằm hắn, vươn người nhẹ nhàng chạm môi vào cổ họng, nơi có dây thanh quản.

Từ nơi đây sẽ phát ra giọng nói thuộc về Thẩm Nhạn, giọng nói có một không hai. Anh thích giọng nói ấy hơn bất cứ ai, lưu luyến nó, mong chờ nó, dù chỉ nghe ít đi một lần cũng cảm thấy đáng tiếc: "Anh bỏ cuộc sao?"

Thẩm Nhạn yên lặng cười, mãi vẫn không hé răng, chỉ có bàn tay đang nắm tay Tề Tĩnh bất giác siết lại, nắm chặt hơn.

"Em quan tâm sao?" Hắn hỏi ngược lại.

"Em quan tâm." Tề Tĩnh trả lời khiến Thẩm Nhạn sững người, ánh mắt dao động. Tề Tĩnh thấp giọng cười, bổ sung cho hoàn chỉnh, "Em quan tâm bởi vì em nghĩ... Nếu anh bỏ cuộc ngay từ đầu, dù anh nói anh không quan tâm, nhưng trên thực tế anh sẽ luôn nhớ tới chuyện này. Còn em lúc này, nghe có vẻ rất ích kỉ, nhưng em không muốn trong lòng anh lưu luyến thứ gì khác ngoài em."

Bỗng nhiên, giọng điệu trêu chọc biến mất, thay vào đó là lời thật lòng.

"Đùa thôi. Thực ra em chỉ muốn... anh có thể ngủ một giấc an ổn, không cần bận tâm điều gì."

Không cần lo lắng, không cần rối bời, không cần hối hận "giá như trước đây làm vậy thì tốt rồi". Chí ít, tối nay, anh muốn người đàn ông này có thể buông bỏ mọi gánh nặng, cùng mình quấn quít tới bình minh. Dù sao trạng thái tinh thần của hắn trong khoảng thời gian này luôn không tốt lắm.

Thẩm Nhạn nghe xong lí do của anh, yên lặng hồi lâu.

Một lát sau, ánh mắt hắn chậm rãi dời về phía đồng hồ báo thức trên bàn làm việc.

Đã gần hết một tiếng đồng hồ... Không biết còn kịp hay không. Điều duy nhất hắn biết lúc này là kim giây kia sẽ không vì sự do dự của hắn mà chậm lại, vẫn một mực tiến về phía trước, mỗi khi nó quay hết một vòng, thời gian cho hắn do dự lại mất đi một phút.

"Xin lỗi." Hắn thấp giọng thở dài một hơi, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai Tề Tĩnh. "Chỉ cần năm phút là được rồi..."

Tề Tĩnh nhìn hắn, khẽ mỉm cười.

"Một phút thôi."

Thẩm Nhạn ngẩn người, nhất thời không biết nói gì, lát sau mới bảo: "... Ừm, bốn phút được không?"

Tề Tĩnh nén cười, khóe môi càng ngày càng cong, "Không được. Tối đa chỉ được hai phút."

Cuối cùng Thẩm Nhạn cũng nhận ra người này đang trêu chọc mình, bất đắc dĩ rũ mắt cười: "Anh sẽ mau chóng kết thúc. Cho anh bốn, năm phút là được."

"Đùa anh thôi. Em đâu có hẹp hòi như vậy." Tề Tĩnh nghe hắn nghiêm túc cầu xin mình, không khỏi bật cười. Bàn tay anh kéo gáy hắn lại gần, nhẹ nhàng ngậm một bên tai hắn, nhỏ giọng nói: "Bao nhiêu lâu cũng được, anh cứ từ từ từng bước một. Nhưng sau khi kết thúc, thời gian còn lại của anh tối nay... tất cả đều thuộc về em."

Anh nói giờ đây anh rất ích kỉ, không hoàn toàn là nói dối.

Thẩm Nhạn nghe vậy, cười nhạt, trong lòng hiểu rõ, chỉ "ừ" một tiếng đồng ý.

Tề Tĩnh rất muốn tiếp tục gần gũi thân mật với hắn, nhưng sợ làm trễ thời gian, đành phải chậm rãi buông người kia ta, luyến tiếc nói: "Em về phòng ngủ chờ anh."

Nào ngờ, Thẩm Nhạn bỗng nhiên nói nhỏ: "Tề Tĩnh, cuộc thi hôm nay... Anh muốn mời em ở lại nghe toàn bộ quá trình. Có được không?"

Dường như Tề Tĩnh cảm thấy trong lời nói của hắn có tâm sự, nhưng anh không do dự, thuận theo ý hắn mà gật đầu: "Được."

Thẩm Nhạn không nói gì nữa, đứng dậy rời khỏi chăn. Tề Tĩnh đi theo hắn.

Làm xong chuyện kia, không khí lạnh đầu đông lại xâm chiếm căn phòng. Mồ hôi trên người còn chưa lau khổ, lúc rời khỏi chăn, hai người đều thấy lạnh, không khỏi rùng mình một cái.

"Đừng dậy vội, anh tìm quần áo cho em mặc." Thẩm Nhạn nói.

Quần áo, cụm từ này bất chợt trở nên vô cùng mờ ám. Tề Tĩnh giật mình, đỏ mặt tới mang tai, ậm ừ nho nhỏ thay cho câu trả lời.

Tủ quần áo ở trong phòng ngủ, trong phòng sách không có quần áo sạch sẽ để thay. Vì vậy Thẩm Nhạn nói "tìm", hắn nhặt quần áo bị vứt lộn xộn trên giường, thậm chí có cái rơi xuống đất, mất một lúc mới nhặt hết.

Tề Tĩnh lẳng lặng nhìn Thẩm Nhạn cúi người thu dọn quần áo, xấu hổ ngắm thân thể của hắn dưới ngọn đèn mờ.

"Mặc tạm cái này đi." Thẩm Nhạn nhặt áo của Tề Tĩnh lên, chiếc áo đã bị vò nát, còn có đôi chỗ thấm mồ hôi ẩm ướt, tản ra mùi tình dục nồng nặc. Tề Tĩnh nóng cả mặt, im lặng không lên tiếng, tùy ý để Thẩm Nhạn mặc giúp mình. Thỉnh thoảng liếc hắn một cái, phát hiện trên người hắn còn lưu lại vết hôn do mình tạo ra, anh mừng thầm phấn khởi cúi đầu.

"Cái này... có muốn anh mặc giúp em không?" Thẩm Nhạn hỏi nhỏ, cái hắn cầm trong tay chính là quần lót cũ của anh.

Lần này Tề Tĩnh thật sự đỏ bừng mắt, âm thanh nhỏ tới mức nghe không rõ.

"... Không cần..."

Dù sao anh cũng chỉ di chuyển từ cái giường này sang cái giường khác, huống hồ nếu để Thẩm Nhạn làm chuyện đó, trái tim anh sẽ bị kích thích không chịu nổi.

Thẩm Nhạn cười khẽ, không nói nữa, yên lặng mặc quần áo của mình. Khi hắn định giúp Tề Tĩnh đứng dậy khỏi giường, ánh mắt lỡ đãng liếc thấy vật gì đó lóe sáng dưới sàn nhà. Hắn cúi đầu nhìn, hóa ra là chiếc cúc áo bị hắn giật đứt khi ấy.

Gảy gảy sợi chỉ còn sót lại trên cổ áo Tề Tĩnh, có thể thấy được lúc đó hắn giật mạnh tới cỡ nào.

Tề Tĩnh cũng nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn thấy cúc áo kia thì bật cười, nghiêng người dán sát vào cánh tay hắn, lẩm bẩm nói: "Từ giờ trở đi cái áo này sẽ thiếu mất một cái cúc."

Thẩm Nhạn không lên tiếng, lẳng lặng nhặt nó lên.

"Anh có thể giữ lại vật này không?" Hắn bỗng nhiên hỏi.

Tề Tĩnh sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần, anh rũ mắt cúi đầu, cắn môi khẽ cười: "... Anh giữ cái này làm gì?"

Thẩm Nhạn cười rộ lên, nụ cười rất nhẹ, gần như không thành hình: "Nhắc nhở chính mình rằng, em đang ở đây."

Chẳng đợi Tề Tĩnh trả lời, hắn đã khom người, chậm rãi bế anh lên.

Dù thế nào đi chăng nữa, Tề Tĩnh cũng là một người đàn ông trưởng thành, muốn bế anh lên vẫn hơi khó nhọc.

Lần đầu tiên từ khi lớn lên được người ta bế công chúa, mặt anh nóng bừng, muốn tự mình đi, nhưng đầu gối vẫn còn mềm nhũn, xương cốt rụng rời như đi mượn, ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn.

"Đừng nhúc nhích."

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng ghé vào tai anh căn dặn, giọng điệu dịu dàng, không cho phép từ chối.

Tề Tĩnh đành phải ngoan ngoãn để hắn bế về phòng ngủ, đặt lên chiếc giường rộng lớn. Giường dẫu rộng, chăn vẫn lạnh, Tề Tĩnh ngồi xuống bất giác co rụt người. Thẩm Nhạn lập tức chui vào cùng anh, yên lặng ôm chặt anh trong lòng.

Hai người ngồi ở đầu giường một lúc, cho tới khi nhiệt độ cơ thể làm nóng chăn, Thẩm Nhạn mới chậm rãi buông tay, giúp anh dịch góc chăn. Hắn nhích người lấy máy tính và tai nghe đặt lên giường, sau đó mới nhẹ nhàng hôn lên trán anh một cái.

"Chờ anh trở lại, rất nhanh thôi."

"Ừ."

Thẩm Nhạn đứng dậy, cúi đầu lặng lẽ nhìn cúc áo trong lòng bàn tay, sau đó quay người, im hơi lặng tiếng đóng cửa phòng ngủ.

Tề Tĩnh vỗ vỗ mặt mình, muốn mau chóng hạ nhiệt độ, đồng thời cũng mở máy tính ra.

Máy tính của anh còn chưa tắt, chỉ ở trong trạng thái sleep. Khi anh mở ra, những cửa sổ anh dùng trước đó vẫn còn, bao gồm cả kênh YY cuộc thi.

Tề Tĩnh nóng lòng muốn biết cuộc thi đã diễn ra tới đoạn nào, vội vã nhấn vào, đột nhiên bị cửa sổ tin nhắn riêng liên tiếp hiện ra dọa sợ.

Là "Lão ngũ".

Không biết vì sao, cho tới giờ người này đã liên tục gửi cho anh năm, sáu tin nhắn, còn dùng màu đỏ máu cho nickname của mình, khiến người ta không thể bỏ qua. Tề Tĩnh chợt có dự cảm không lành.

Quả nhiên, câu đầu tiên Lão ngũ nói ra khiến anh cứng người.

Lão ngũ nói với bạn: Ngày về, Ngày về, Ngày về, Ngày về!! Mau đến đây, mau nghe tôi nói!! Nhất định không được để Thẩm Nhạn tham gia cuộc thi "Thuận Dương hầu"!! Mau ngăn cản cậu ta lại, ngay bây giờ, mau lên!!

Ngay khoảnh khắc ấy, anh lập tức căng người, có xúc động muốn xuống khỏi giường ngay tức khắc, kéo người đàn ông vừa rời khỏi mình trở lại.

Nhưng loại xúc động mãnh liệt ấy bị câu nói "Chờ anh trở lại" của Thẩm Nhạn xóa mờ, giống như tướt một chậu nước lạnh, khiến anh tỉnh lại.

Không!

Không thể lỗ mãng như vậy, anh cần phải tin tưởng Thẩm Nhạn, đúng không?

Cơ thể cứng nhắc chậm rãi thả lỏng, anh ngồi lại đầu giường, không nhúc nhích, dù tất cả lời nói phía sau của Lão ngũ liên tục lay động ý chí anh một cách mạnh mẽ.

Lão ngũ nói với bạn: Lời thoại của cuộc thi này đã được công bố rồi... (đỡ trán)

Lão ngũ nói với bạn: Lời thoại đó thật sự...

Lão ngũ nói với bạn: Không xong rồi, cậu ấy tuyệt đối không thể làm được đâu, mau đi ngăn cản, nếu không...〒▽〒

Lão ngũ nói với bạn: Ngày về, rốt cuộc cậu chạy đi đâu rồi?? Rõ ràng cậu đang treo nick trong kênh mà sao không thấy nói tiếng nào? Cậu có biết hiện tại đã xảy ra chuyện gì rồi không? Mau trả lời đi!! Hu hu hu hu...〒▽〒

Lão ngũ nói với bạn: Cậu đang ở cùng Thẩm Nhạn hả? Nếu cậu không ngăn cản cậu ta, thật sự không còn ai có thể ngăn được...

...

...

Ngăn cản anh ấy?

Vì sao?

Tay Tề Tĩnh bất giác rời khỏi bàn phím, hốt huổng sờ lên cổ áo, sợ vào nơi đã từng có một chiếc cúc... Dường như chỉ cần chạm vào đây, ngón tay anh và cúc áo trong tay người kia có thể hòa làm một.

Mấy phút trước, bọn họ còn đang quấn quít trên giường với nhau, hiện tại dù chỉ cách nhau vài bước chân từ phòng ngủ đến phòng sách, anh vẫn thấy không quen.

Nếu như là Thẩm Nhạn của sáng sớm nay, chắc chắn anh sẽ lo lắng để hắn tham gia thi một mình.

Nhưng... Thẩm Nhạn đã khác rồi.

Tề Tĩnh nhìn thẳng vào mấy câu tin nhắn của Lão ngũ trên màn hình, ánh mắt dừng lại ở hai chữ "lời thoại", đột nhiên hiểu ra điều gì. Anh giương mắt nhìn lên bảng thông báo của kênh đã đăng lời thoại ba màn kịch.

Thẩm Nhạn nhẹ nhàng nhìn thẳng về phía lời kịch được chọn cho ba màn "Thuận Dương hầu".

Thật ra hắn rất may mắn.

Khi ngồi xuống, thí sinh trước hắn vừa kết thúc, còn khoảng một phút để hắn học thuộc lời thoại. Tất cả vẫn còn kịp, chỉ là đọc kỹ lời thoại, hắn mất thời gian lâu hơn hai vai diễn đã thi trước đó, lâu tới mức như ngừng trôi.

Mỗi lời thoại kia hắn đều nhớ rất rõ, bởi vì đã từng đọc nguyên tác.

Chính vì từng đọc... và vì một chuyện khác.

Hắn nặng nề hít một hơi, mở đồng hồ góc phải màn hình lên, nhìn kim giây dần dần dịch chuyển một vòng. Cúc áo nắm trong tay cũng hình tròn, đặt ở trong tầm mắt, cảm giác áp bách của thời gian dường như biến mất.

"Tiếp theo là thí sinh số 22."

MC Khúc nhạc dương xuân cũng nhìn thời gian. Khi đọc số báo danh của thí sinh lên, không thể không nói trong lòng cô có chút thấp thỏm.

"Thí sinh số 22? Xin hỏi anh đã online chưa?"

Thấp thỏm giống như lúc vừa mở màn, ngay cả giọng nói cũng lo âu như vậy.

Từ trước đó cô vẫn không nhìn thấy "Ba baの mèo" treo nick trong kênh, vừa chỉ đạo cuộc thi vừa đau khổ tự hỏi không biết đến lúc đó nên làm thế nào, kết quả xấu nhất là cô phải tuyên bố thí sinh số 22 mất tư cách thi đấu.

Nhưng mà thân là một người vô cùng yêu thích thí sinh này, cô không muốn kết quả đó.

Những người hâm mộ Ba ba mèo cũng vô cùng gấp gáp.

Người nghe 1: ┭┮﹏┭┮ Ba ba mèo, giờ này anh còn chưa tới sao... Tiêu rồi, thật sự tiêu rồi...

Người nghe 2: ┭┮﹏┭┮ Tôi, tôi không đợi tới cùng quyết không bỏ cuộc!!

Người nghe 3: ┭┮﹏┭┮ Lầu trên +10086!! Cho dù không tham gia thi, tốt xấu gì cũng phải thông báo một tiếng cho tôi hết hy vọng chứ!! Cứ nghẹn ở đây còn khiến tôi khó chịu hơn trực tiếp nói với tôi rằng anh ấy không tới!!

Số 22 – Ba ba のmèo: Tôi đây.

...

...

... Chờ chút...

Nước mắt mì sợi trên khung chat đồng loạt ngừng lại, yên lặng trong chốc lát, sau đó mọi người cùng hét ầm lên.

Người nghe 1: Σ(っ °Д °)っEmma! Ba ba mèo kìa!! Mau nhìn cái ID ở phía trên tôi đi!! ↑↑↑↑↑

Người nghe 2: Σ(っ °Д °)っBa ba mèo kìa!! Ban tổ chức mau nhìn lên trên! ↑↑↑↑↑

Người nghe 3: Σ(っ °Д °)っBa ba mèo kìa!! Ban tổ chức mau nhìn lên trên! ↑↑↑↑↑+1 (P/S: Nếu như có thể dùng một trăm mũi tên thì tôi sẽ dùng cả trăm cái! Khốn kiếp!)

Người nghe 4: A a a a a a thật sự là anh ấy sao? Có thật là anh ấy không?? (không xong rồi, tôi sắp khóc...┭┮﹏┭┮)

Người nghe 6: Cứu tôi với a a a a a. Ba ba mèo, rốt cuộc anh cũng xuất hiện rồi, quá kích động!! Quá mừng rỡ!! Tối hôm nay không chờ đợi vô ích rồi!! (Tôi khóc rồi, làm sao đây? Cầu Ba ba mèo cho một bịch khăn giấy!)

...

Nếu như cuộc thi diễn ra dưới hình thức video trực tiếp, chắc chắn mọi người có thể nhìn thấy MC nhẹ nhàng lau mồ hôi.

"Tốt quá rồi, mời hậu cần chuyển số 22 lên mic." Tuy rằng không thấy động tác của cô, nhưng tiếng thở phào của cô đã xuyên qua mic truyền ra ngoài.

Điều này tất nhiên sẽ khiến người hâm mộ Ba ba mèo đồng cảm, nhưng lại khiến fan Đồng Tước Đài bất mãn.

Đồng Tước Đài là số 14, thứ tự biểu diễn trước, đồng thời không ngoài dự đoán, hắn xếp vị trí số một trong cuộc thi này cho tới giờ.

Thứ nhất, so với chất giọng yếu ớt bệnh tật vì thuốc phiện của "Xương đế", Đồng Tước Đài có ưu thế với chất giọng mạnh mẽ, trầm thấp của "Thuận Dương hầu" xuất thân võ tướng hơn, biểu diễn dễ dàng hơn.

Thứ hai, dựa trên năng lực phối âm mà nói, diễn xuất của các thí sinh nghiệp dư khó mà vượt qua được một người phối âm thương mại như hắn.

Nếu nói tài năng của "Chẳng hỏi ngày về" khiến Đồng Tước Đài và fan của hắn bất ngờ, thì "Ba ba のmèo" đã được định sẵn là chướng ngại vật.

Điều này cũng nhờ vào công lao tuyên truyền siêng năng, nhiệt tình của những người hâm mộ Ba ba mèo trên diễn đàn.

"Tôi thích Ba ba mèo hơn Đồng Tước Đài, làm sao đây?"

"Nhất định Ba ba mèo sẽ thắng đại thần nhỉ?"

"Tôi nghĩ cuộc thi chẳng còn tí bất ngờ nào!"

Những phát ngôn như vậy ngày càng nhiều, cho dù hai đương sự hoàn toàn không hề đồng thời xuất hiện, cũng không bày tỏ thái độ gì, nhưng luôn có thể dẫn tới sóng ngầm mãnh liệt.

Ý thức được mình là đại diện của ban tổ chức, không thể biểu hiện khuynh hướng thiên vị bất cứ thí sinh nào, Khúc nhạc dương xuân vội vã nói.

"Khụ khụ, vậy xin mời thí sinh số 22 kiểm tra thiết bị, nếu như không có vấn đề gì..."

"Không cần."

Người lên mic chỉ nói vậy, thanh âm trầm hơn so với tưởng tượng của mọi người, cũng khàn khàn hơn. Người ngoài nghe vào chỉ tưởng microphone có vấn đề, giống như có gì mắc kẹt bên trong.

"Không cần gì cả." Câu nói thứ hai phát ra càng trầm thấp hơn. "Lập tức bắt đầu đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi