TRAO THÂM TÌNH CHO EM

Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào, Bạch Đồ muốn xoay người, lại phát hiện hoàn toàn không thể nhúc nhích, chân của cô vẫn còn rất đau, còn đau nhức nhiều hơn lần trước.

Cô chưa kịp tỉnh táo hẳn, đã bị bàn tay đặt ở trên lưng dùng sức siết chặt một cái, hai người lại dán vào nhau.

Bạch Đồ cảm giác có một vật chống ở bụng mình, cô không nhìn cũng biết, tối qua anh như một con dã thú, mạnh mẽ đâm vào, một lần rồi lại một lần.

"Tỉnh rồi?" Giọng Tần Thâm trầm khàn, đặt tay lên lưng cô.

Bạch Đồ gật đầu, đè tay Tần Thâm đang di chuyển trên người cô lại, Tần Thâm tựa đầu lên đầu cô, cúi xuống hôn một cái.

"Cảm giác thế nào?" Giọng nói mang theo ý cười, trầm khàn sung sướng hỏi.

Gì cơ?...

Bạch Đồ kịp phản ứng.

Anh hỏi là kỹ thuật!

Cô đỏ mặt không nói gì.

Tần Thâm nhíu mày, không chịu việc cô lờ mình, lại dùng sức đẩy cô về phía người mình, để cô cảm nhận sinh lực của anh.

"Nói mau..." Tần Thâm nhướng mày khàn giọng thúc giục.

Không nói không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Bạch Đồ liền nghĩ đến kĩ thuật của anh, thật sự là đa dạng hơn rất nhiều, không giống như đêm đó, chỉ có thể đấu đá lung tung, nghĩ đến đây, lòng cô hơi chua xót, liên tưởng đến anh mấy năm nay, ưu tú như vậy... chắc là đều sẽ có người bên cạnh...

Rất lâu Tần Thâm không thấy người đáp lời, cúi đầu nhìn, trông thấy Bạch Đồ rũ mắt, bộ dạng tựa như có phần mất mát.

Anh nhớ đến tối qua lúc anh mang món đồ kia, cô thấy anh lấy từ trong túi ra, cũng là biểu cảm này, sao cô lại... không tin anh như vậy!

Làm sao anh lại có người khác, bảy năm qua, trong mơ tất cả đều là cô, sau khi thức dậy, đối tượng giải quyết tưởng tượng cũng đều là cô. Đừng nói tìm, ngay cả một giây anh cũng chưa từng nghĩ!

Tần Thâm đột nhiên bật cười một trận, duỗi tay để anh và cô dán chặt hơn, thanh âm khàn khàn nói bên tai cô một câu, mặt Bạch Đồ chợt đỏ lên một mảng.

Anh nói: "Lại đang suy nghĩ lung tung, tối qua là lần thứ hai của anh."

Nghe được đáp án này, Bạch Đồ dụi dụi trong ngực anh, mím môi cười ra tiếng.

Tần Thâm thỏa mãn ôm cô, hừ hừ cười hai tiếng, xoay người đè Bạch Đồ dưới thân, cọ cọ bên tai cô: "Không tin anh, hoài nghi anh, phải phạt!"

Mắt thấy chỗ kia bắt đầu lên cao, Bạch Đồ khàn giọng lắc đầu: "Tần Thâm... đừng, em đau."

Tần Thâm nghe xong lo lắng, lập tức cúi người xuống nhìn, đều tại anh hôm qua, nghẹn đến mức tàn nhẫn, lại rất nhớ cô, muốn một lần rồi lại một lần.

Thoải mái trên giường lớn, hai người đắp chăn, ấm áp rúc vào nhau.

Tần Thâm tay dài tìm điện thoại trên tủ đầu giường, ôm xoay người Bạch Đồ, để cô nằm lên người mình, anh bật điện thoại lên, nhận dạng vân tay siêu nhanh, nhanh đến mức Bạch Đồ tò mò hình nền điện thoại của anh suốt một ngày nhưng dù chỉ một kẽ hở cũng không nhìn được, lập tức đã đổi đến giao diện trình duyệt.

Cả người Bạch Đồ nằm trên người Tần Thâm, một tay anh ôm eo cô, tay còn lại gõ mấy chữ trên thanh tìm kiếm của trình duyệt, nội dung tìm kiếm khiến mặt Bạch Đồ đỏ ửng.

#Thuốc giảm đau tiêu sưng ** có cái nào?#

Tần Thâm so sánh rất nhiều, sao chép chúng cùng một chỗ, cúi đầu hôn mắt Bạch Đồ một cái, trầm giọng nói: "Anh đi mua thuốc, em đợi anh quay lại."

Bạch Đồ đỏ mặt gật đầu, không lên tiếng, Tần Thâm lại cúi đầu bắt lấy môi cô hôn xuống.

Mãi đến lúc hô hấp Bạch Đồ có phần khó chịu, anh mới buông ra.

"Chờ anh..." Tần Thâm nói xong lại "hửm" một tiếng.

Bạch Đồ cảm thấy hình như ánh mắt của Tần Thâm có gì đó là lạ... cô không nói ra được, nhưng vẫn gật đầu.

Một lát sau, Tần Thâm xuống giường, đi tới tủ quần áo cách đó không xa, mở cửa rồi lấy ra một bộ quần áo thường đen nhánh, mặc vào rồi đi.

Bạch Đồ trở mình, liếc mắt nhìn drap giường đã được đổi, mặt cô đỏ lên, có thể không đổi sao? Hôm qua trước khi cô vẫn chưa mệt ngất đi, cô đã ngửi thấy mùi vô cùng nồng nặc đó, cô thoáng nhìn qua chỗ thùng rác, vẫn còn mấy cái vòng tròn màu trắng, và rất nhiều khăn giấy... đều là kết quả của hai người...

Suy nghĩ cứ đi lại như vậy đại khái trôi qua khoảng năm phút.

Bạch Đồ chợt thấy cửa phòng đã đóng lại bị mở ra một lần nữa, cả người Tần Thâm mặc quần áo màu đen đứng ở cửa, tay vẫn còn vịn nắm cửa, hô hấp nâng lên hạ xuống.

"Anh... sao anh còn chưa đi?" Bạch Đồ ngẩn người một lúc hỏi anh. Cô nằm trong chăn, chăn đắp từ cổ cô trở xuống.

Tần Thâm dường như có phần lo lắng, bước nhanh tiến lên ôm Bạch Đồ. Chăn ngăn cách giữa hai người, vừa rồi Bạch Đồ đã cảm thấy Tần Thâm có gì đó không đúng, cô giơ tay vỗ Tần Thâm một cái: "Anh sao thế?"

Tần Thâm vùi ở cô, giọng nói trầm thấp: "Trước khi anh về, em không được đi...."

"Đừng giống như lần ấy nữa... ngày hôm sau đã không thấy tăm hơi..."

Lòng Bạch Đồ cả kinh, hóa ra Tần Thâm vì nguyên nhân này, khó trách vừa rồi cô đã cảm thấy trong mắt anh dường như có cảm xúc kìm nén.

Cô đưa tay, ôm cổ Tần Thâm, khẽ trấn an, giọng nói mềm mại cất lời: "Em không đi, tuyệt đối không đi nữa..."

Tần Thâm vẫn vùi ở cổ cô không nhúc nhích, không hề lùi về sau chút nào, trái lại dùng sức hôn cổ cô, đến tận khi xuất hiện vết hồng hồng mới buông cô ra.

"Vậy anh đi đây..."

Bạch Đồ gật đầu.

Sau khi Tần Thâm đi được mười mấy phút, Bạch Đồ đứng lên, mặc bộ quần áo tối qua, đi vào phòng tắm.

Bên trong bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ một cái khăn mặt, có một cái tủ làm bằng đá cẩm thạch, phía trên để đầy khăn tắm màu đen, xám, lam và trắng, tất cả đều là màu sắc của hệ cấm dục, nhưng tối qua anh cấm dục chỗ nào chứ... cô không hề cảm thấy có một chút nào, nếu không eo và chân cô cũng sẽ không đau nhức như vậy!

Bạch Đồ lắc lắc đầu, ngăn chặn suy nghĩ của mình, cầm lấy khăn mặt của Tần Thâm, rửa một chút, lau lên mặt, tất cả đều là mùi của Tần Thâm.

Cô nhìn chính mình trong gương, hôm nay là ngày thứ chín trở về.

Chỉ cần mấy ngày nữa, bên tòa án có tin tức, Thẩm Quát thắng kiện, cô sẽ được tự do chân chính rồi.

Bạch Đồ lại sửa sang một chút, đứng dậy ra ngoài, đi xuống cầu thang.

Tần Thâm dừng xe xong, lập tức chạy xuống xe, mở cửa liền chạy lên căn phòng trên tầng hai.

Vừa mở cửa ra, không thấy Bạch Đồ, Tần Thâm nhíu mày, quần áo trên đất cũng không còn...

Tần Thâm sải bước đi vào trong phòng tắm, bên trong trống không. Lòng anh căng thẳng, yết hầu lên xuống một cái, quay người bước nhanh xuống lầu.

Thoáng nhìn qua phòng khách, quầy bar, phòng bếp, không có ai!

Anh mở cửa trên sân thượng, không có ai.

Mở nhà vệ sinh lầu dưới, vẫn không có ai!

Thậm chí anh đã đi ra ngoài nhìn vườn rau, cũng không có ai!

Trong gió lạnh anh nắm chặt điện thoại, tay run run nhập một chuỗi số cực kỳ quen thuộc...

Điện thoại vang lên tút tút tút rất lâu, không ai nghe máy.

Qua hồi lâu nữa...

Anh từ từ quỳ xuống, gió rét thổi đến anh cũng không cảm thấy lạnh, có lạnh cũng không lạnh bằng nội tâm anh, anh muốn gào lên, muốn hét lên, lại giống như nghẹn gì đó trong cổ, không nói ra được, không phát ra được âm thanh nào...

Lá khô bay lên, bóng lưng anh hiện lên hết sức hiu quạnh, không có sinh khí.

"Lừa đảo..."

"Bạch Đồ.... em là đồ lừa đảo."

Tần Thâm yếu ớt thốt ra tiếng, trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi