TRAO THÂM TÌNH CHO EM

+

Tần Thâm nhìn dáng vẻ nghiêm túc này của Bạch Đồ, không khỏi cười ra tiếng, có phần buồn cười nói: "Được được được, vẽ cho em... coi em kìa..."

Anh xoa xoa tóc cô, nhướng mày nói: "Nhưng mà, phải bôi thuốc trước mới có thể..."

Bạch Đồ lập tức nhớ đến nội dung nhìn thấy trên trình duyệt sáng nay, mất tự nhiên quay đầu, vừa đi xuống vừa nói với Tần Thâm: "Thuốc đâu..."

Tần Thâm theo sau, hai người cùng nghĩ đến điên cuồng tối qua... đều không khỏi xấu hổ.

"Còn... còn đau không?" Tần Thâm dắt tay Bạch Đồ, nhỏ giọng hỏi.

Bạch Đồ vốn cúi đầu dời mắt nhìn sàn nhà, khẽ trả lời: "Chỉ còn một chút..."

Tần Thâm nghe xong hận không thể cho mình một cái tát, môi anh giật giật, cuối cùng hùng hồn nói ra một câu cực kỳ không biết xấu hổ: "Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng chút..."

Mới đầu Bạch Đồ lờ mờ "ờ" một tiếng, sau đó kịp phản ứng không biết nên đáp thế nào, dứt khoát đến lầu hai, vừa rồi Tần Thâm mất lí trí ném thuốc xuống sàn nhà bèn lúng túng nhặt lên, đưa cho cô: "Nếu không anh bôi giúp em nhé..."

Bạch Đồ nghe vậy đột nhiên đưa tay giật lấy, sao người này càng lớn càng không đứng đắn... cái lời này cũng tùy tiện nói ra, cô quay người đi vào nhà vệ sinh, trước khi đi còn nguýt anh một cái.

Tần Thâm sờ sờ mũi, xấu hổ đứng tại chỗ.

Bạch Đồ trong nhà vệ sinh, nhìn một cái túi đầy thuốc mỡ.

"..."

Cuối cùng cô mở cửa, ló đầu ra, thấy Tần Thâm ngồi trên giường, cô khẽ gọi: "A Thâm..."

Tần Thâm quay đầu, thấy cái đầu nhỏ tóc ngắn mượt mà, anh cong môi cười, đứng lên đi về phía cô.

"Sao thế?"

"Anh mua thuốc mỡ... có nói cái nào dùng trước không...."

Làm sao Tần Thâm cũng không nghĩ là vấn đề này, anh gãi đầu, vừa nãy trên đường lo lắng cô sẽ đi, vừa đến tiệm thuốc, đã cầm toàn bộ thuốc phụ khoa trên kệ rồi đi.

Ánh mắt của những người kia, đến bây giờ Tần Thâm cũng chưa quên...

"Chắc là cũng không khác mấy, em lấy ra, anh nhìn cái nào tốt chút..."

Cũng là không hiểu, Bạch Đồ lắc đầu, còn không đáng tin bằng mình.

"Không sao, em tự xem..." Dứt lời cô lập tức đóng cửa lại, Tần Thâm ở sau va mũi vào cửa một cái.

Bạch Đồ chọn một cái thuận mắt, bôi thuốc xong sau đó rửa tay, lúc mở ra thấy Tần Thâm vừa mới chuẩn bị đưa tay gõ cửa.

Cô nghi hoặc: "Sao vậy?"

Tần Thâm đưa áo len váy sa trong tay cho Bạch Đồ, "Thay trước đi, tối nay dẫn em đi mua đồ lót."

Bạch Đồ ồ một tiếng, vừa định hỏi anh lấy quần áo ở đâu ra, Tần Thâm giống như thần giao cách cảm, trực tiếp nói: "Hôm đó không phải đi ra cùng em sao, sau đó đã thuận tiện mua hết những bộ quần áo bọn họ cầm..."

"Nếu không tin, anh vẫn còn hóa đơn, còn có ngày ——"

Bạch Đồ chợt cười khẽ một tiếng, đưa tay nhận lấy quần áo trong ngực Tần Thâm, thủ thỉ: "Em chưa từng không tin, em tin anh."

Tần Thâm cười kiêu ngạo xán lạn.

Bạch Đồ tháo nhãn mác xuống thay quần áo xong, quan sát trước gương, áo len tay dài màu đen bó sát người, từ eo trở đi là màu của váy sa, trên váy sa còn được điểm mấy chấm nhỏ màu vàng, váy vừa vặn rủ xuống bắp chân.

Cô quay người mở cửa.

Thấy Tần Thâm vẫn ngồi trên giường, trên tay hình như đang vuốt vuốt điện thoại của cô, đợi cô đến gần, cô thấy đúng là điện thoại của mình. Thậm chí ngay cả mật khẩu cũng bị anh giải được.

Cô vừa đến anh đã quay đầu, biểu cảm "bị anh tóm rồi", nhìn chằm chằm cô rồi cười, cười đến đỗi lộ ra hàm răng ngay ngắn, vừa nhìn đã biết anh lại bắt đầu ngạo mạn.

Cô quỳ hai chân lên giường, sắc mặt hơi đỏ, duỗi tay định cướp lại điện thoại của mình.

Tần Thâm giơ tay lên, vẻ mặt "em với không tới", vô cùng đắc ý.

Bạch Đồ đảo mắt, với tay qua tìm điện thoại của Tần Thâm cách đó không xa, quả nhiên Tần Thâm mở to mắt nhìn, thấy Bạch Đồ mở màn hình anh ra, Bạch Đồ cúi đầu xem, đúng là hình của mình, đập vào mắt là hình ảnh năm đó cô ngồi xổm ở nhà ông nội Tần Thâm hái rau, trên trán còn có một ít bùn, nhe răng cười to với ống kính.

Ấn tượng cực sâu sắc với cái này là do lúc đó trên tay cô cầm rổ, anh đi theo hái cùng, sau đó trên mặt anh dính bùn, cô cười nhạo anh, không nghĩ là cười cười mà quên mất trên tay mình cũng có bùn, lau lau trán mình.

Lúc ấy Tần Thâm rất tâm cơ, cũng không nói gì, lấy điện thoại ra cố ý nói: "Tớ soi gương, nhìn xem có đúng là thật sự buồn cười như vậy không."

Bạch Đồ cười anh, trơ mắt theo dõi anh soi gương, khoảng thời gian đó anh thường xuyên đem tấm hình này uy hiếp cô.

Đòi cô hôn, yêu cầu cô không được nói chuyện với nam sinh.

Không ngờ, thế mà hiện tại dùng làm hình nền.

Mặt Bạch Đồ bất đắc dĩ đưa điện thoại cho anh nhìn, có phần ra vẻ tức giận nói: "Sao anh còn lấy tấm hình này... còn chê em không đủ mất mặt đúng không...."

Trái lại Tần Thâm thờ ơ, ngã lại xuống giường, lật người, đặt đầu lên trên đùi cô đang ngồi quỳ, nhìn cô từ dưới lên trên.

Nắm chặt tay cô, khẽ nói: "Nhưng tấm hình này thuộc quyền sở hữu của anh..."

Bạch Đồ liếc anh một cái, Tần Thâm cũng không biết xấu hổ cười rộ lên, hai tay vòng lấy eo cô đặt ở bụng, khe khẽ hỏi: "Mật khẩu là sinh nhật của anh?..."

Anh lại hỏi: "Hửm?"

Bạch Đồ dứt khoát chịu đựng cảm giác xấu hổ sau khi bị tóm, bắt chước anh nói: "Nhưng mật khẩu này thuộc quyền sở hữu của em..."

Đột nhiên bụng cô bị cắn một cái, cúi đầu nhìn, kẻ đầu xỏ đang nháy cặp mắt đào hoa câu người của hắn cười với cô, Bạch Đồ nghe thấy anh được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Vậy em thử mật khẩu điện thoại của anh xem..."

Bạch Đồ nhìn dáng vẻ này của anh, trong đầu nảy ra một ý nghĩ theo bản năng, cô trực tiếp hành động, nhập ngày sinh của mình vào, quả nhiên —— mật khẩu vẫn là sinh nhật mình.

Cô còn chưa kịp nói gì, đã nghe Tần Thâm cười nói: "Cái mật khẩu này cũng thuộc quyền sở hữu của anh..." Anh nói xong thậm chí nhướng nhướng mày, cười rạng rỡ.

Bạch Đồ bị nhìn chằm chằm thực sự có hơi xấu hổ, sao cô cảm giác hai người bọn họ đang thi đấu...

Thật là! Cái này có gì hay ho đâu mà so bì.

Cô thần tốc giành lại điện thoại của mình, vừa định tắt, thoáng thấy trên thanh thông báo có một cuộc gọi chưa nhận, cô mở ra, dãy số cô có thể đọc làu làu.

Có lẽ là vừa rồi không tìm thấy cô, gọi điện thoại cho cô.

Chờ chút! Dường như Bạch Đồ nhớ tới gì đó, cô xuýt xoa một tiếng... làm cho tay Tần Thâm đang di chuyển trên lưng cô run run, nhẹ nhàng sờ... vậy cũng đau sao?

Bạch Đồ hoàn toàn không để ý Tần Thâm đang làm gì, trong đầu cô chỉ có một việc đó là hình như cô chưa từng cho anh số của mình, thế... tại sao Tần Thâm lại gọi điện thoại cho mình.... cái số này cũng là ngày vừa trở về ấy, Cố Thừa Phong mua điện thoại cho cô và sim cũng ở bên trong.

Cô nhớ tới khoảng thời gian thường xuyên nhận được số lạ, nghe máy nhưng lại không nói tiếng nào...

Hình như cô đã biết chút gì đó, Bạch Đồ cúi đầu, nhìn khuôn mặt vùi trên bụng cô, người đàn ông gương mặt thỏa mãn.

"Sao anh có số điện thoại em?" Bạch Đồ se sẽ cất lời, giống như là đang hỏi anh đã ăn cơm chưa?

Lúc này tên nhóc Tần Thâm phân tâm, không nghĩ nhiều như vậy, mở miệng liền nói: "Anh tìm Thẩm Quát...." Nói được nửa câu, anh há miệng chỉ muốn cắn bụng cô, rất lâu không thể khép lại, cặp mắt đào hoa nhìn cô chăm chú.

Bạch Đồ tự mình mở nhật ký cuộc gọi, miệng nhỏ chứa ý cười, chậm rãi đọc lên mấy dãy số.

"137 ** ** ** **"

"157 ** ** ** **"

"136 ** ** ** **"

"134 ** ** ** **"

"....."

Còn lại cô không đọc, vì cái người đàn ông đang nằm trên đùi cô lúc này, bỗng dưng đứng dậy, đè cô dưới thân, cúi đầu xuống hôn cô.

Mãi đến lúc cô không thở nổi, anh mới buông cô ra.

Nhưng vẫn không rời khỏi cô, áp lên người cô, lẩm bẩm bên tai Bạch Đồ: "Em không có lương tâm, biết số điện thoại anh cũng không gọi cho anh..."

Thấy giọng điệu này, vẫn còn tủi thân nổi lên.

Bạch Đồ không lên tiếng, Tần Thâm cũng không thèm để ý, vùi ở một bên cổ cô, thuận tay kéo chăn mền bên cạnh qua, đắp lên chân Bạch Đồ lộ ra ngoài.

Lại nói bên tai cô: "Anh đã nhớ em như vậy, em ngược lại, ngay trước mặt anh còn gọi điện thoại với người đàn ông khác..."

Còn chưa dứt lời, Bạch Đồ bật cười, vòng hai tay ôm lấy cổ anh.

"Nói gì đó, em với Cố Thừa Phong là bạn tốt, mấy ngày nay anh thái độ gì... anh còn nhớ không, em thấy anh ngay cả cái ánh mắt cũng không muốn cho em, em nào dám quấy rầy anh.... đã nhiều năm trôi qua như thế, lúc đó em đâu biết anh có còn là anh lúc trước hay không."

Tần Thâm lầm bầm khẽ cắn ở cổ cô, lại nói: "Lúc đó giận em mà, không liên lạc với anh, còn ở cùng một chỗ với Cố Thừa Phong... anh có thể nhịn cũng coi là không tệ rồi, đàn ông đều bụng dạ hẹp hòi."

"Ồ? Thế sao anh đột nhiên không giận nữa rồi?" Bạch Đồ buồn cười hỏi, mắt thấy người đàn ông trong ngực lại sắp giận nữa, cô vội vàng vuốt vuốt lưng anh.

Tần Thâm lại hừ một tiếng, hung hăng nói: "Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh nghĩ vẫn là mang em về... hung hăng dạy dỗ...." Anh cũng không nói anh rất sợ... sợ hai người họ sẽ thật sự như vậy, anh mới không muốn! Vả lại sĩ diện cái gì chứ... trước tiên đều có thể không cần.

Tần Thâm nói xong hai tay chống hai bên cô, cong môi cười cười, cúi người nói bên tai cô: "Chờ em khỏe rồi, lãi suất bảy năm qua cả gốc lẫn lãi tính sổ một lượt với em."

Bạch Đồ: "Lãi suất gì cơ?"

Tần Thâm lại bắt đầu chống lên, di chuyển phần eo tam giác ngược của mình, "Em nói xem?"

Bạch Đồ cảm giác nóng một trận, cứng rắn... tối qua trải nghiệm cô đã biết rồi...

"Cảm nhận được sức mạnh của lãi suất không?" Tần Thâm ý xấu lại chuyển động.

Bạch Đồ che mặt, mắt không thấy mắt không thấy... Tần Thâm ngả ngớn.

"Không định giúp anh một tay?" Tần Thâm cúi xuống, cả người nằm trên cô, mười ngón đan chặt vào nhau.

Bạch Đồ bị hơi nóng vây quanh, đành phải nhúc nhích cơ thể, khẽ nói: "Giúp thế nào?"

Tần Thâm túm lấy tay cô đi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi