TRAO THÂM TÌNH CHO EM

Tần Thâm không chờ Thành Tuyền cầm tài liệu cho mình, mà anh tự đi xuống tìm Thành Tuyền, sẵn tiện có chuyện muốn nói.

Tầng bên dưới là phòng làm việc của nhân viên, Tần Thâm vừa đi, tất cả những nhân viên văn phòng (1) đang ngồi trước máy tính đều đứng lên, gật đầu với Tần Thâm, trong miệng còn nói: "Chủ tịch Tần."

(1) Gốc là nhân viên cổ cồn trắng: là một khái niệm được hình thành từ thời Pháp thuộc. Ở thời kỳ này những công nhân lao động chân tay được gọi là col-bleu (nhân viên cổ cồn xanh, cổ áo màu xanh - tức mặc áo xanh), còn những viên chức văn phòng thì gọi là col-blanc (tương tự: mặc áo trắng).

Tần Thâm gật đầu lại rồi lướt qua bọn họ, đi vào phòng làm việc của trưởng phòng.

Bên trong, Thành Tuyền vẫn đang lục lục tìm tìm tài liệu, mà Tần Thâm đi vào, trực tiếp duỗi tay hạ bìa kẹp tài liệu viết kế hoạch công ích xuống đầu anh ta.

Thành Tuyền kêu lên một tiếng, quay đầu lại, thấy là Tần Thâm, trái lại có phần ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó thấy Tần Thâm không có biểu cảm gì nhiều, anh ta thoáng nhìn qua phía sau anh, hỏi: "A Đồ đâu?"

Tần Thâm tốc chiến tốc thắng, ký tên vào chỗ vừa nãy anh ta đã nói cần ký trong điện thoại, sau đó ngẩng đầu lên nói với Tần Thâm: "Đang ở trên --" Tần Thâm nói đến đây, dừng lại chốc lát, híp mắt nhìn Thành Tuyền từ trên cao xuống, bỗng dưng cười mỉm một cái, nói với anh ta: "Anh Tuyền..."

Thành Tuyền ngạc nhiên, có phần thụ sủng nhược kinh quan sát Tần Thâm, tiếp theo hơi sợ nhìn anh.

"Anh Thâm."

Tần Thâm đưa bìa kẹp tài liệu cho Thành Tuyền, thân thiết vỗ vỗ bả vai anh ta, sau đó tiến hành thương lượng: "Vừa rồi... Chuyện anh định nói kia... anh còn nhớ chứ?"

Thành Tuyền nhíu mày suy tư một lúc, đột nhiên bừng tỉnh "à" lên, "Cậu nói là đêm cậu ở --" còn chưa nói xong, Tần Thâm giơ ngón trỏ lên "suỵt" một tiếng, anh em thân mà nói với Thành Tuyền: "Chuyện này, hãy để cho nó qua đi... dù sao..."

Anh còn chưa dứt lời, Thành Tuyền cười ha ha, nói với Tần Thâm: "Ha ha ha ha... Cậu sợ tôi nói cho Bạch Đồ, cậu cảm thấy mất mặt à..."

Tần Thâm không thể phủ nhận gật đầu, e rằng hoàn toàn chính xác, hành động ngày ấy của anh thật sự.. một lời khó nói hết.

Thấy Thành Tuyền vẫn còn đắm chìm bên trong thế giới của anh ta, Tần Thâm hắng giọng, tiếp tục thương lượng: "Vì thế nên... thân là đàn ông, coi như anh giúp tôi, đừng nói nữa..."

Thành Tuyền cười đến đê tiện, nhướng mày với Tần Thâm, "Không nói cũng được..."

Tần Thâm cong môi, "Không phải lần trước anh nói muốn nghỉ phép sao? Tôi đồng ý cho anh nghỉ." Vừa dứt lời, Thành Tuyền nói một tiếng đồng ý, hai người thỏa thuận thành công, Tần Thâm lại đưa tài liệu cho Thành Tuyền lần nữa.

"Nhưng mà, trước tiên vẫn chuẩn bị nhân lực và vật chất cần thiết cho lúc hoạt động công ích..."

Tuy Thành Tuyền cà lơ phất phơ, nhưng vẫn làm tốt việc của mình, anh ta gật đầu, nhận tài liệu, mở ra xem, bên trên là mấy tấm hình, dưới góc phải tấm ảnh còn in vài chữ to, thôn Bạch gia thành phố Tây.

Tần Thâm quay trở lại tầng trên, thấy Bạch Đồ đang ngồi trên ghế chủ tịch, trong tay ngắm nghía cây bút máy của anh, trên môi còn chứa ý cười.

Ngón trỏ Tần Thâm sờ chóp mũi, dưới ánh mắt mãnh liệt của Bạch Đồ mà tiến lên, ôm lấy cô, anh ngồi trên ghế chủ tịch, đặt cô trên đùi mình.

"Buồn cười như vậy?" Tần Thâm nhìn cô gái trước mắt, vẫn cười suốt, bất đắc dĩ hỏi.

Bạch Đồ gật đầu, cầm cây bút máy kia trong tay, hỏi: "Cái này là năm đó em tặng?"

Tần Thâm nhướng mày, không nói lời nào.

Bạch Đồ cũng không giận, liền cầm một tờ giấy trên bàn qua, mở nắp bút máy ra, trên trang giấy trắng viết hai chữ: Tần Thâm.

Mà người chủ nhân kia, anh tựa cằm lên cổ cô, nhìn hai chữ nọ trên giấy, nhếch môi cười to, anh vươn tay, nắm chặt tay cô đang cầm bút, ở bên cạnh tên anh, nhất bút nhất họa viết hai cái chữ to khác: Bạch Đồ.

Ngay lúc viết xong chữ "Đồ" cuối cùng, Bạch Đồ nghe thấy anh "ừ" khe khẽ, tiếp theo anh nói: "Đúng là năm đó em tặng."

Trong lòng Bạch Đồ đã sớm biết, chỉ là nghe thấy chính miệng anh thừa nhận, trong lòng vẫn rạo rực một trận.

Hai người đẩy xe mua sắm đi dạo khu bán rau quả và hải sản trong siêu thị. Tần Thâm thành thạo đi đến khu đùi gà, cầm lấy kẹp, chọn mấy cái tương đối tươi trong tủ đá chất đầy đùi gà. Bạch Đồ theo sau lưng, nhìn bóng lưng Tần Thâm, ngược lại cảm thấy anh giống như là nội trợ, mua đồ, lựa chọn mọi thứ đều đúng chỗ.

Trên đường về, Tần Thâm lái xe, Bạch Đồ ngồi ghế phụ nhìn phong cảnh chợt lóe lên bên ngoài cửa cô, cô tấm tắc một tiếng, hỏi vấn đề vừa rồi đã muốn hỏi.

Tần Thâm bị cô làm cho chú ý, nhân lúc đèn đỏ, anh quay đầu nhìn cô, Bạch Đồ hắng giọng một cái, hỏi: "Anh thường xuyên nấu ăn?"

Tần Thâm nhìn cô, vẻ mặt đó, còn tưởng muốn hỏi chuyện gì lớn, anh nở nụ cười, cúi người bóp mặt Bạch Đồ một cái, nhíu mày nói: "Gầy rồi." Bạch Đồ tặc lưỡi, đúng lúc đèn xanh, Tần Thâm nhìn phía trước, nói một câu: "Chỉ là thói quen thôi..."

Bạch Đồ cũng không nghĩ nhiều, Tần Thâm dừng xe xong, cô cũng xuống xe theo, một tay anh xách túi, tay còn lại dắt Bạch Đồ, lúc đến cửa, Tần Thâm loay hoay cái khóa một chút, nói với Bạch Đồ: "Em để ngón trỏ lên đi."

Bạch Đồ nghe lời để lên, "ting" một tiếng, tiếng của robot vang lên: "Vân tay ghi vào thành công."

Tần Thâm nghe vậy nở nụ cười, Bạch Đồ cong môi.

Hai người phối hợp làm xong bữa tối, sau khi ăn xong, Bạch Đồ liếc mắt nhìn cửa sổ, gió lạnh vẫn gào thét, cách cửa sổ sát đất cũng có thể nghe thấy tiếng vù vù, cô nhìn ra xa.

Đột nhiên hai cánh tay mạnh mẽ từ phía sau lưng vòng chặt eo cô, Bạch Đồ thuận thế lùi về sau, dựa vào người anh.

Cửa sổ phản chiếu nụ cười tươi của anh, cụp mắt nhìn cô, trong lòng Bạch Đồ hơi xao động, anh buồn cười một tiếng: "Con heo lười."

Sau khi hai người tắm xong, Tần Thâm ôm Bạch Đồ nằm trên người anh, yên phận nằm trên giường, hai người câu được câu không tán gẫu mãi đến lúc trời tối người yên, gió bấc gào thét, Tần Thâm nói mấy câu, đợi hồi lâu Bạch Đồ cũng không đáp lại, anh cúi đầu nhìn, cô gái trong ngực đã an tâm ngủ say, Tần Thâm đặt cô sang một bên, đưa tay qua đầu cô, để cô gối lên cánh tay mình, tay còn lại vòng ra sau lưng ôm chặt lấy cô.

Mặc dù gió lạnh gào thét bên ngoài, nhưng trong phòng một đôi bích nhân (2) ôm nhau ngủ, ấm áp sưởi ấm.

(2) Bích nhân: là một đôi nam nữ cực kì cực kì xứng đôi.

Đồng hồ báo thức vừa vang lên, Bạch Đồ vẫn chưa dậy, trái lại Tần Thâm chỉnh điện thoại cô thành im lặng, sau đó đắp kín chăn cho cô, đứng dậy xuống giường.

Bạch Đồ tỉnh dậy sau giấc ngủ, xem thời gian thử, đã 8 giờ 40 phút sáng, cô bị dọa giật mình một cái, giờ làm việc là 9 giờ rưỡi. Rõ ràng cô đã đặt đồng hồ báo thức.

Cô nhìn bên cạnh, Tần Thâm không ở đây, thoáng nhìn qua tin nhắn nhắc nhở, mấy cái đồng hồ báo thức, cô liếc nhìn phím âm thanh, đã tắt đi rồi.

Cô đỡ trán, chắc chắn là chuyện tốt của Tần Thâm, Bạch Đồ lập tức đứng dậy, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ trang phục, giật nhãn mác xuống, vội vội vàng vàng mặc lên người, cuối cùng sau khi rửa mặt và súc miệng xong, vừa mở cửa phòng đã thấy Tần Thâm giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa.

Tần Thâm đưa miến trong tay cho Bạch Đồ, "Em ăn trước, ăn xong rồi đi."

Bạch Đồ lắc đầu, nhìn điện thoại một cái, "Không được, em sắp muộn rồi."

Tần Thâm gắp trứng gà đưa tới miệng cô, nói: "Không sao, anh lái xe rất nhanh, một lúc là đến, tin anh.."

Trước giờ Bạch Đồ đều vô thức nghe Tần Thâm, lần này cũng không ngoại lệ, cô mở to miệng, nuốt vào.

Ăn hết bát miến, đã 9 giờ 10 phút, Bạch Đồ vội vã đi đến cửa nhà, Tần Thâm không ưa, từ phía sau ôm ngang lấy cô, giọng nói mang theo chút ghen tuông hỏi: "Nôn nóng đi gặp người đàn ông khác như vậy?"

Bạch Đồ bị câu nói này chọc cười, một tay ôm lấy cổ anh, tay khác búng trán anh một cái, cười nói: "Anh nói gì đó... đàn ông bên ngoài, đâu đẹp bằng anh."

Tần Thâm được dỗ cười đến đỗi mặt kiêu ngạo, anh hừ một tiếng: "Xem như em thức thời."

Anh biết tính cách của Bạch Đồ, ngày đầu tiên đi làm hiển nhiên không chịu đến trễ, cô luôn luôn tận tâm với công việc, ngay cả chức lớp phó học tập trong lớp cô cũng được khen ngợi không ngừng.

Sau khi Tần Thâm ở cửa nhà giúp cô đeo giày xong, anh cũng đeo giày vào, dắt cô lên xe ngồi, trên đường đi chạy rất nhanh, cuối cùng tới công ty Cố Thừa Phong.

Bạch Đồ nhìn thời gian, 9 giờ 25 phút, bởi vậy có thể thấy Tần Thâm lái nhanh bao nhiêu, cô quay người nói với Tần Thâm: "Em đi xuống... anh cũng đi làm đi."

Tần Thâm nhướng mày, ngả ngớn mà nói: "Cô em xinh đẹp... không cho ít phúc lợi?"

Bạch Đồ lập tức nhớ đến năm lớp Mười một anh chạy xe máy ở cổng trường học, nói với cô: "Cô em xinh đẹp... có đi không?"

Cô nghĩ đến đây phút chốc cười ra tiếng, hiển nhiên biết phúc lợi Tần Thâm nói là gì, cô tiến lên cúi người xuống, hôn má Tần Thâm một cái, cuối cùng cũng luyến tiếc nói: "Em thật sự phải đi rồi... buổi tối gặp."

Tần Thâm lầm bầm không lên tiếng, nhưng cũng không ngăn cản Bạch Đồ xuống xe.

Buổi trưa, rốt cuộc Bạch Đồ cũng biết tại sao buổi sáng, Tần Thâm không nói lời nào, vì lúc này anh quang minh chính đại đi vào phòng làm việc, dưới ánh mắt nóng bỏng của rất nhiều người, dắt tay Bạch Đồ, Bạch Đồ có phần ngượng ngùng giãy giụa một cái, Tần Thâm vừa nhìn, nhướng mày với cô, nhìn Cố Thừa Phong cách đó không xa chạy đến nói: "Đi thôi... công ty này không đến mức không tử tế như thế, không cho nhân viên ra ngoài ăn trưa chứ."

Bạch Đồ đỡ trán, không biết lúc nào tính trẻ con của Tần Thâm mới có thể bỏ.

Nhưng cô cũng để anh tùy ý dắt mình, dù sao cô cũng biết, Tần Thâm ghen, vị chua kia cũng không phải lớn một cách bình thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi