TRAO THÂM TÌNH CHO EM

+

Buổi tối, Tần Thâm và Bạch Đồ xây người tuyết trong sân, vườn rau đã sớm bị tuyết bao phủ, Bạch Đồ đội mũ lưỡi trai ngày hôm qua của Tần Thâm, hai người đều mặc áo lông trắng, kiểu dáng giống với trước kia, chỉ là cái này dài hơn một chút.

Bạch Đồ vo thành bóng tuyết, dùng sức đập một cái, trong nháy mắt, bóng tuyết vỡ xuống đất, tuyết bay bốn phía, tất cả chuyện cũ đều được cô xóa bỏ trong khoảnh khắc này.

Cô mới vừa cúi người, nhớ lại trước kia, nện Tần Thâm, nhưng người nọ lại hành động trước một bước, một quả bóng tuyết nện vào người cô, đồng thời còn kèm theo giọng anh: "A Đồ, đây là em nợ anh!" Anh cười đến mức càn rỡ.

Bạch Đồ nhớ, anh nói là mùa đông năm lớp Mười hai, sau khi tự học buổi tối xong thì tuyết rơi, lúc đó trước khi Bạch Đồ về ký túc xá đã vo bóng tuyết nện vào người anh.

Lúc ấy anh ngồi xổm xuống, khi đứng lên, Bạch Đồ đã chạy tới tòa nhà ký túc, le lưỡi làm mặt quỷ với anh.

Ngày hôm sau Bạch Đồ áp chế anh, không cho chơi bóng tuyết, nên cô cho rằng anh đã dừng cái suy nghĩ này, không ngờ...

Bạch Đồ không nghĩ là anh thù dai như thế, cô đứng tại chỗ, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, lấy điện thoại ra nhìn một cái, cứ đứng như vậy, đến tận khi đã đến giờ Tần Thâm quy định, hai người phải đi về.

Tần Thâm quay người, Bạch Đồ cầm bóng tuyết đã vo xong trong tay, ngắm nện vào Tần Thâm, phút chốc cô thấy Tần Thâm sững sờ mà vui vẻ cười ra tiếng.

Chẳng ngờ rằng, Tần Thâm đã sớm thấy được động tác của cô phản chiếu trên cửa sổ.

Tần Thâm quay người lại, giả bộ kinh ngạc nhìn Bạch Đồ.

Người nọ cười phá lên, bước nhanh đi vào trong nhà, mà trong tích tắc vừa mới mở cửa, bị Tần Thâm chặn ngang ôm lấy.

"Em bản lĩnh lắm." Tần Thâm cong môi, lời nói mang tính uy hiếp, nhưng ý cười giữa mặt mày lại không như thế.

Bạch Đồ trở mình, thoát khỏi cái ôm của Tần Thâm, vừa chạy vừa nói: "Thế nào thế nào? Chỉ là bản lĩnh thôi."

Tần Thâm sải bước vượt qua ngọn nến cầu hôn hôm qua, cánh hoa hồng vẫn còn rải đầy dưới đất, hai người ai cũng không có ý định thu dọn, đẹp như thế, nhìn đến ắt cảnh đẹp ý vui.

Bạch Đồ trốn sang một bên, tránh khỏi tay Tần Thâm duỗi tới, cô cười, vừa chuẩn bị chạy đi.

Tần Thâm nhảy lên, ôm cô vào lòng, cả hai người ngã xuống sàn nhà, sàn đá cẩm thạch màu xám trắng nhẵn bóng kiên cố.

Bạch Đồ được Tần Thâm che chở, ở trên người anh, nhưng Tần Thâm đau đớn kêu lên một tiếng.

Bạch Đồ ngẩng đầu lên, thủ thỉ: "Anh không muốn sống nữa, Tần Thâm."

Tần Thâm hừ một tiếng, "Chút chuyện nhỏ này tính là gì."

Anh bất giác cong môi, lật người đè cô dưới thân, cắn tai cô, Bạch Đồ thầm kêu không ổn, đúng như dự đoán, cái người muộn tao này, cọ sát bên tai cô, giọng khàn khàn, "Không phải nói muốn sinh con cho anh?"

Bạch Đồ đỏ mặt, Tần Thâm còn chuyển động ám chỉ.

Bạch Đồ bị anh áp sát, hờn dỗi: "Tối qua nhiều lần như vậy, có khi có rồi."

Tần Thâm hừ một tiếng, lẩm bẩm: "Mới không có, nếu nó hiếu kính cha nó, cũng không cần đến sớm như thế, anh vẫn chưa tận hưởng thế giới của hai người đủ đâu."

Dứt lời, anh cởi áo lông của cô ra, duỗi tay cởi vớ quần cô ra.

Lúc sốt ruột, anh còn túm lấy tay cô, "Em cũng giúp anh."

Bạch Đồ vươn tay, cởi áo lông của anh, lúc đang định giúp anh cởi đồ lót, tay Tần Thâm ngừng lại ngay tại chỗ, Bạch Đồ không hiểu nhìn xuống, chỉ thấy mặt anh đen không tưởng, cảm giác quen thuộc ở bụng...

Bạch Đồ chật vật cúi đầu xuống, theo tầm mắt Tần Thâm nhìn qua.

"..."

Tần Thâm lái xe, mặt đen cực kì, đi đến siêu thị lấy một vali băng vệ sinh, thời điểm đặt ở trước mặt bàn thu ngân, nhân viên thu ngân đã trừng to mắt.

"Tiên... tiên sinh... cái này cũng muốn sao?" Mặt nhân viên thu ngân hơi đỏ, cô đi làm lâu thế này, lần đầu tiên thấy đàn ông đến giúp phụ nữ mua băng vệ sinh, hơn nữa dáng dấp còn đẹp trai như này, cặp mắt hoa đào cụp xuống, lạnh lùng hờ hững.

Tần Thâm "ừm" một tiếng, anh cũng không xấu hổ như nhân viên thu ngân, bắt đầu từ lớp Mười một anh đã thành thói quen, mỗi lần đều chuẩn bị trước thời hạn giúp Bạch Đồ, ngăn kéo anh toàn là đường đỏ trà gừng, còn có băng vệ sinh, vừa bắt đầu người trong trường còn kinh ngạc, sau này từ từ gặp nhiều cũng thành quen.

Tần Thâm lấy trong túi ra một nghìn đồng, để lên bàn thu ngân, nhân viên thu ngân đi qua máy tính tiền, Tần Thâm cũng không cần tiền thừa, trực tiếp ôm cái vali đi.

(*1000 đồng ~ 3.311.450 VND nha mọi người, chú thích vào để khỏi nhầm lẫn là ổng có thiếu tiền người ta không mà đi rồi =]]])

Anh giận dữ mở cốp xe, sau đó lấy điện thoại ra, ấn mở dãy số ghi chú là "vợ", giọng nói lập tức trở nên dịu dàng, cùng với cái người vừa rồi như hai người khác nhau.

"Hồi nãy anh thấy dâu tươi, đã mua dâu cho em, còn muốn gì không?" Bạch Đồ nằm trên giường, suy tư một lúc, nghiêng đầu nói: "Muốn anh mau về."

Tần Thâm nghe vậy dựa vào cửa xe cười đến mức vui vẻ xán lạn, sau đó mở cửa xe, chân dài bước lên xe, xe lập tức đã lái ra ngoài.

Trên đường đi, Bạch Đồ nghe Tần Thâm ở trong điện thoại phàn nàn, "Hừ!"

Bạch Đồ đảo mắt, chỉ là không hỏi tại sao anh "hừ".

Người ở đầu kia không nhịn được, tự mình hỏi: "A Đồ, em cũng không hỏi xem tại sao anh "hừ"."

Bạch Đồ vẫn không lên tiếng, chỉ là tiếng cười rất nhỏ của cô truyền vào tai Tần Thâm.

Tần Thâm bĩu môi, tủi thân nói: "Em hỏi anh."

Bạch Đồ cười hai tiếng, cuối cùng như mong muốn của anh, "Anh hừ gì thế, Tần Thâm."

Tần Thâm phấn khởi lầm bầm, hỏi lại: "Em không rõ?"

Rõ chứ, tất nhiên biết rõ, gương mặt ăn quả đắng của anh vừa rồi đủ để cô cười cả ngày.

Cô khẽ dỗ dành: "Được rồi... Mau quay về, nhớ anh."

Tần Thâm nhe răng nhếch miệng cười, vui vẻ mặt mày cong lên, chỉ là không cười ra tiếng, cố ý đùa cô: "Hồi nãy có người xin số điện thoại anh."

Bạch Đồ nhướng mày, một chút cũng không ghen, không lo lắng mà nói: "Ồ, rất tốt."

Tần Thâm vốn còn mong đợi Bạch Đồ ghen, để anh cười một chút, không ngờ nghe thấy đáp án này của cô, Tần Thâm lập tức đen mặt.

"Em nói gì?"

Bạch Đồ lặp lại một lần nữa, Tần Thâm tức giận cúp điện thoại.

Chẳng mấy chốc, Bạch Đồ đếm ngược trong lòng, sớm hơn mười phút, quả nhiên, tiếng xe của Tần Thâm đã vang lên.

Giây tiếp theo, Tần Thâm ôm cái vali đi vào, Bạch Đồ vừa muốn chào hỏi, Tần Thâm đã trực tiếp đặt lên bàn, không nói hai lời lên lầu.

Cái tật xấu ầm ĩ này, cả ngôi nhà đều ngửi thấy mùi chua.

Trong lòng Bạch Đồ không lăn tăn chút nào mà cầm lấy một bịch băng vệ sinh, oán thầm: "Cả vali thế này, mua dùng mấy năm ấy chứ..." Cô quay người, đi vào toilet, thay đồ lót mới.

Lúc cô đi ra, chỉ thấy cái người đàn ông có lẽ vốn ở trên lầu hai giở trò cáu kỉnh, bây giờ đã ngồi trên ghế sô pha cô vừa ngồi, trong tay còn ôm cái gối ôm cô vừa ôm.

Bạch Đồ mím môi, từ từ rửa dâu tây xong, cuối cùng bưng cái đĩa sứ màu trắng đựng dâu ở trên.

Cô ngồi bên cạnh Tần Thâm, vừa ngồi xuống, người kia đã di chuyển sang chỗ khác một chút, Bạch Đồ bốc một trái dâu nhét vào trong cái miệng hơi dẩu lên của anh.

Sau đó không để ý đến ánh mắt anh liếc nhìn mình, trực tiếp lùi ra sau, trong tay vẽ màn hình điện thoại, lướt vòng bạn bè.

Chỉ chốc lát, người đàn ông bên cạnh hừ một tiếng, lải nhải nói một câu gì đó, Bạch Đồ không nghe rõ, quay đầu nghi hoặc nhìn anh, "Cái gì?"

Tần Thâm bĩu môi, nhai dâu tây, "Không có ai xin số điện thoại anh, anh gạt em."

Bạch Đồ "ồ" một tiếng, nở nụ cười, "Em biết anh gạt người mà."

Tần Thâm bặm môi, nuốt dâu xuống, lên án: "Không có lương tâm, một chút cũng không ghen."

Bạch Đồ cười vài tiếng, mặt mày cong cong, Tần Thâm không nhìn nỗi, lấy dâu trên bàn trà đút vào miệng cô.

Cuối cùng giận dữ hỏi: "Vậy nếu là thật thì sao?"

Bạch Đồ càng cười rạng rỡ hơn, cô nhai dâu, có chút chua ngọt, ăn xong mới chậm rãi nói: "Thật? Không thể nào!" Cô chắc như đinh đóng cột, không chút do dự nói: "Thà tin trời sập xuống, cũng sẽ không tin anh nhìn người khác, huống chi là cho số điện thoại."

Đây là tín nhiệm, Tần Thâm nghe vậy cười xán lạn, hàm răng trắng bóc lấp lánh đến cực điểm.

Cánh tay dài chụp tới, đặt cô lên đùi mình. Bạch Đồ muốn đánh anh.

"Không giận nữa?"

Tần Thâm hừ một tiếng, đút dâu tây vào cái miệng nhỏ thao thao bất tuyệt kia, cuối cùng đưa ra kết luận: "Anh cũng không biết ai đang ghen."

Bạch Đồ hủy đi cái bục của anh. "Trừ giấm vương anh ra còn người nào?"

Tần Thâm lại đút một trái dâu vào, "Em ăn đi." Nói sự thật làm gì, cho dù biết anh tuyệt đối sẽ không cho số, cũng phải phối hợp diễn kịch chứ...

Tần Thâm lẩm bẩm: "Không chút tình thú..."

Bạch Đồ cắn nửa trái dâu bên miệng, chế trụ cái cổ Tần Thâm, Tần Thâm sửng sốt, ăn vào.

Cuối cùng lại lặp lại chiêu cũ, cười nói thầm: "Không chút tình thú."

Bạch Đồ hừ một tiếng, cắn dâu bên miệng, dưới cái nhếch miệng nhìn chăm chú của Tần Thâm, ăn toàn bộ vào trong miệng.

Nhìn bộ dạng Tần Thâm tủi thân cau mày, Bạch Đồ cười ra tiếng.

Một tay Tần Thâm ôm lấy cô, một tay bưng dâu lên, ôm cô đến phòng ngủ, thả cô xuống giường, hung hăng nhéo mũi cô một cái.

"Xấu!" Anh cười nói.

Bạch Đồ bốc một trái dâu tây đưa đến miệng anh, Tần Thâm há miệng ăn vào.

Bạch Đồ còn muốn ăn, Tần Thâm duỗi tay bưng đi, vừa đi vừa nói: "Đến tháng, không thể ăn quá nhiều, vừa rồi đã là cực hạn!"

Bạch Đồ ngồi trên giường, hung hăng liếc mắt, lại nữa rồi, năm lớp Mười hai cô cũng không được uống nước đá, ngày này lại tới nữa rồi, bây giờ thăng cấp, trở thành không thể ăn lạnh.

Trước đây còn có thể ở chỗ anh không nhìn thấy, ăn vụng một cái, bây giờ ở cùng một chỗ, nhất cử nhất động của cô anh đều biết...

Bạch Đồ dứt khoát vô lực nằm xuống.

Tần Thâm nén cười, biết cô thích dâu, cưỡng ép lấy đi, thực sự là có lỗi với cô, nhưng cô lại đến tháng...

Anh không đành lòng, vẫn là đặt dâu tây trên bàn cách đó không xa, để cô nhìn được, không ăn được.

Tần Thâm lấy từ bên trong ngăn kéo tủ quần áo ra một đôi vớ bông, ngồi xổm xuống, đeo lên trên chân lộ ra ngoài của Bạch Đồ.

Bạch Đồ rụt rụt chân về sau, Tần Thâm nắm lấy, đeo vớ vào.

"Được rồi, ở đây chờ anh, ngoan một chút."

Anh quay người, dưới ánh mắt cầu nguyện của Bạch Đồ, không chút do dự bưng dâu lên, chân dài đi xuống lầu.

Anh vào phòng tắm, giặt sạch sẽ đồ lót của Bạch Đồ, cuối cùng ấn nút, phơi quần áo trên ban công tự động rơi xuống, anh treo lên.

Tần Thâm đặc biệt thả chậm bước chân đi tới lầu hai, từ kẽ hở cửa phòng nhìn sang, Bạch Đồ đưa lưng về phía cửa, hai cánh tay nhích tới nhích lui.

Tần Thâm nhíu mày, chậm rãi đi vào.

Cô gái trước mắt, hai tay cầm dâu tây, một tay còn đút vào trong miệng, miệng điên cuồng nhấm nuốt.

Bạch Đồ lúng túng dừng tay giữa không trung, mím môi cụp mắt không dám nói lời nào, cái này.... Cô mới vừa thèm, lén đi xuống cầm mấy cái, thật ra trước đó chưa ăn cũng không có cảm giác, nhưng Tần Thâm vừa mới mua về, ăn mấy cái đã ghiền, mới vừa ghiền anh đã lấy đi!

Tần Thâm cứ nhìn cô như vậy, sau đó, đợi vài phút, Bạch Đồ cũng không ngẩng đầu, chỉ từ từ nhấm nuốt.

Tần Thâm chợt ngồi xổm xuống, lấy trái còn sót lại trong tay Bạch Đồ ăn mất.

Bạch Đồ: "..."

Hết chương 75.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi