TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

“Được.

Tôi làm.

Anh vừa lòng chưa.” Phù Dung nghiến răng mà trả lời.

“Chuyện này thì phải xem kết quả làm việc của cô như thế nào đã.”

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung cuối cùng cũng chịu đầu hàng mà chấp nhận làm theo ý anh thì khá hài lòng, không mặn không nhạt mà nói.

Sau đó thì nhìn sang bà Năm.

“Bác dẫn cô ấy đi làm việc nhà nhé.

Nếu cô ta làm không nổi cũng phải bắt cô ta làm cho đến khi xong hết việc thì mới thôi.

Khi nào cô ta làm xong thì bác báo lại cho tôi.”

Từ Ngưng Viên ra lệnh cho người phụ nữ lớn tuổi, ánh mắt có chứa hàm ý.

“Dạ vâng thưa cậu chủ.”

Bác năm hiểu rõ ý của Từ Ngưng Viên, gật đầu đáp lời.

“Tốt.” Từ Ngưng Viên hô một tiếng, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời khỏi chỗ này.

“Khoan đã.”

Phù Dung bỗng dưng ngăn cản Từ Ngưng Viên rời đi.

Anh khó hiểu mà quay sang nhìn cô, ý hỏi có chuyện gì.

“Những vì tôi cần làm với vai trò là vợ của anh chỉ là làm hết những công việc nhà ở đây thôi đúng không?” Phù Dung nhìn Từ Ngưng Viên mà hỏi lại.

“Đúng.”

Từ Ngưng Viên dứt khoát gật đầu, sau đó nhìn Phù Dung chờ cô nói tiếp.

Anh muốn xem xem cô gái này định giở trò gì với anh.

“Vậy có nghĩa là nếu tôi làm xong hết tất cả việc nhà, thì thời gian còn lại là của tôi.

Tôi có quyền làm những chuyện khác cũng như ra khỏi nhà đúng không?”

“Chuyện này thì…”

Từ Ngưng Viên sau khi nghe câu hỏi của Phù Dung thì tỏ vẻ suy nghĩ, câu nói của anh kéo dài ra.

Phù Dung căng thẳng mà nhìn chằm chằm vào miệng của Từ Ngưng Viên, trông chờ câu nói của anh ta.

“Cũng được.

Chỉ cần cô có thể hoàn thành hết những việc làm ở nhà này.

Thời gian còn lại tùy ý cô muốn làm gì thì làm.”

Phù Dung thở phào, mắt sáng rực lên vì câu nói của Từ Ngưng Viên.

Phù Dung cảm thấy vui đến nổi chỉ thiếu điều muốn hét lớn lên thôi.

Cuối cùng cô cũng cảm thấy Từ Ngưng Viên còn có một chút nhân tính.

“Cô cũng đừng quá vui mừng.”

Từ Ngưng Viên nhìn thấy vui mặt vui vẻ của Phù Dung thì khẽ cười, tiếp tục nói thêm vế sau của mình.

“Trước hết cô cứ đi theo bà năm để tìm hiểu những việc cô phải làm đi đã.

Sau khi biết rõ tôi hy vọng nụ cười trên môi cô còn giữ nguyên được.

Tôi thật sự rất tò mò xem cô có thể làm hết đống công việc ấy hay không đó.

À.

Mà dù cô có thật sự làm hết được thì không biết lúc đó còn đủ sức đứng thẳng hay không chứ đừng nói đến việc bước ra khỏi cửa nhà này nhé.”

Từ Ngưng Viên bỏ lại một câu nói khiến người nghe phải tức giận, mặt đầy chế giễu rồi bỏ đi.

‘Hừ.

Từ Ngưng Viên, rồi anh sẽ phải hối hận khi xem thường tôi đó.’

Phù Dung tự nói trong lòng, cô không tin với kinh nghiệm phụ mẹ làm việc nhà từ nhỏ đến lớn mà những việc phải làm của nhà họ Từ có thể khiến cô chịu thiệt.

Thế nhưng khi Phù Dung nhìn thấy một bãi chiến trường lênh lán chén, dĩa trong bếp thì Phù Dung cảm thấy chính cô mới là người đã xem thường Từ Ngưng Viên rồi.

“Bác… đống chén dĩa trước mặt là đồ đựng thức ăn ở nhà này sao? Một ngày mà có thể ăn nhiều đến như vậy sao?”

Phù Dung hoang mang mà quay sang nhìn người phụ nữ lớn tuổi mà Từ Ngưng Viên đã gọi là bà Năm để hỏi.

“Không phải.”

Bà năm lắc đầu phủ nhận.

Phù Dung thở nhẹ một cái, nếu ngày nào cô cũng phải rửa hết đống này thì quá dọa người rồi.

Cái mớ chén, bát này so ra chắc phải bằng một cái nhà hàng tiệc cưới luôn mất.

“Vậy thì vì sao lại có nhiều chén bát như vậy ạ?” Phù Dung khó hiểu mà hỏi lại.

“Đây là toàn bộ chén, bát, ly, tách, đũa, muỗng và vật dụng đựng thức ăn, nước uống có trong nhà họ Từ.

Bao gồm chén dùng ăn hàng ngày, chén để tiếp khách, đãi tiệc, làm giỗ.

Còn một số chén bát dùng để trưng bày, sưu tầm khác nữa.”

Bà Năm tốt bụng mà giải đáp cho Phù Dung.

Ấn tượng của bà với cô bé này cũng không có xấu lắm.

Lúc bà mới bước ra cô còn gật đầu chào với bà dù biết bà chỉ là thân phận người ở ở Từ Gia.

“Đồ đãi tiệc, đám giỗ thì cháu có thể nghĩ là do cháu xui vì mấy ngày trước có tiệc, có giỗ nên giờ phải rửa đi.

Thế nhưng sao cả những vậy dùng để trưng bày, sưu tầm gì gì đó cũng có ở chỗ này cơ chứ?”

Phù Dung nghe xong lời nói của bà Năm thì nghệt mặt ra.

Cô cảm thấy có chút muốn khóc rồi.

“Chuyện này là ý của cậu chủ.

Cậu Từ Ngưng Viên ra lệnh phải đem hết những gì có thể rửa đều làm bẩn hết, sau đó tụ tập ở đây.

Ta cũng chẳng hiểu vì sao.”

Bà Năm nhìn đống đồ trước mặt cũng lắc đầu ngao ngán.

Đến chính bà khi nhìn thấy mớ này còn muốn bỏ chạy, huống chi người con gái trước mặt.

Cô nàng chân yếu tay mềm, lại là con nhà giàu không biết làm sao mà rửa hết chỗ này được chứ?

‘Đồ Từ Ngưng Viên biến thái.

Tôi trù cho anh sau này không có chén sạch mà ăn cơm, không có nước để tắm, không có khăn để lau mông.’

Phù Dung siết chặt nắm tay, tức giận mà mắng chửi Từ Ngưng Viên trong bụng một lúc lâu.

Sau đó nhìn đóng chén, dĩa chất thành núi trước mặt lại càng thêm ảo não.

“Vậy sao khi cháu rửa xong chén thì phải làm gì nữa ạ?”

Phù Dung hít sâu một hơi, tiếp nhận sự thật là cô phải chuẩn bị ăn một đống chén mà nếu bình thường cô phải cả tháng mới rửa đủ nhiêu đó.

Dù công việc làm thêm của Phù Dung là rửa bát ở một quán ăn đó nhé.

“Cháu làm xong thì cứ theo danh sách những việc trong đây mà làm tiếp.

Có gì không hiểu thì cứ gọi nhé.

Bác ra ngoài vườn chăm mấy cây cảnh mà bà chủ thích.”

Bà năm móc từ trong ví ra một tờ giấy sau đó bỏ chạy ra ngoài.

Phù Dung cứ có cảm giác là bà ta đang cố gắng chạy đi để tránh mặt cô là sao nhỉ?

Phù Dung khó hiểu mà mở tờ giấy danh sách làm việc ra, sau đó đầu liền cảm thấy nhức bưng bưng.

Hình như cơn bệnh ngày hôm qua sắp quay trở lại với cô rồi.

Nhìn vào tờ list danh sách những việc cần làm khác dài loằng ngoằng, Phù Dung có xúc động muốn chém chết Từ Ngưng Viên.

Bốn giờ chiều.

Bệnh một trận nặng, làm xong hết công việc nhà mà Từ Ngưng Viên yêu cầu, Phù Dung cảm giác như từng khớp xương trên người mình cũng bị Từ Ngưng Viên tháo gỡ hết rồi.

Cô ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vô tường mà thở một cách nặng nhọc.

Trong lòng lại rủa thầm câu “Từ Ngưng Viên không phải là con người” một trăm lần.

Cô đã hiểu vì sao lúc sáng Từ Ngưng Viên lại ung dung đồng ý lời nói của cô.

Anh ta lại còn khinh thường nói sau khi cô làm xong thì có còn đủ sức đứng thẳng hay không.

Hiện tại chân của Phù Dung đã bắt đầu chuột rút, đừng nói đến việc đứng, ngay cả nhúc nhích thôi mà cô còn không làm được đây này.

“Lười biếng sao?”

Giọng nói đòi mạng của Từ Ngưng Viên lại vang lên trong không khí.

Anh ta bước tới chỗ mà Phù Dung đang ngồi rồi dừng lại trước mặt cô.

Phù Dung mệt mỏi mà ngước đầu lên nhìn anh, trong mắt đầy vẻ căm hận.

Người đàn ông trước mặt cô vẫn là bộ dáng nhàn nhã, khinh miệt cô như vậy.

“Từ Ngưng Viên, không phải nói anh là tổng giám đốc công ty gì sao? Bộ công ty anh phá sản rồi à sao anh rảnh rỗi thế?”

Phù Dung nhếch môi châm chọc.

Cô cảm thấy người đàn ông này đúng thật quá rảnh rồi mới có thể xuất hiện soi mói cô thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi