TRÁO THÊ: TỔNG TÀI BỨC HÔN

“Rầm.”

Một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa phòng ngủ bị đá tung ra.

Phù Dung nghe thấy nhưng chẳng buồn để ý đến.

Cô vẫn còn đang cuộn tròn lại ở trong chăn, cả người không ngừng run rẩy.

“Phù Dung.”

Giọng nói đầy lo lắng của Từ Ngưng Viên vang lên, sau đó trên đầu của Phù Dung lóe lên chút tia sáng Từ Ngưng Viên bật đèn phòng, rồi vén chăn lên xem thử cô có chuyện gì.

Ngay khi Từ Ngưng Viên nhìn thấy sắc mặt trắng bệch đầy sợ hãi của Phù Dung, nỗi lo lắng liền nhân lên gấp bội.

“Phù Dung, em sao vậy? Trong người không khỏe ở đâu à?”

“Tránh ra.”

Phù Dung la lớn, đưa tay nắm chặt góc chăn che kín đầu lại.

Ánh sáng lập tức bị ngăn lại, cả người cô lại chìm vào trong bóng tối.

Phù Dung nhắm chặt mắt, chịu đựng nổi đau đớn đang không ngừng tàn phá tâm trí cô.

“Phù Dung, em đừng trốn trong chăn như vậy, không đủ oxy sẽ khiến em ngộp thở đó.”

Từ Ngưng Viên trở nên lúng túng, không biết phải làm thế nào cho đúng.

Nhưng có một chuyện anh chắc chắn là không thể để Phù Dung tiếp tục tình trạng này được.

Cuối cùng Từ Ngưng Viên quyết định dùng vũ lực.

Anh lật mạnh chiếc chăn trên đầu của Phù Dung ra, đưa tay ôm chặt lấy cô.

“Á", Sự bao bọc bị biến mất, cả người Phù Dung lộ ra trong không khí.

Cô cảm thấy sợ hãi, cảm giác xung quanh cô toàn những thứ đáng sợ:

“Không, trả lại chăn cho tôi, trả lại đây.”

Phù Dung trở nên kích động, tay chân đánh đấm không ngừng vào không khí.

Đánh cả vào mặt của Từ Ngưng Viên.

“Phù Dung, em đừng sợ.

Không có gì phải sợ cả.”

Từ Ngưng Viên dịu giọng trấn an, bàn tay vỗ nhẹ trên lưng cô.

Chân mày anh nhíu chặt lại khi cảm nhận được nỗi đau trong lòng của Phù Dung.

Rốt cuộc vì sao cô ấy lại trở nên như vậy?

“Không.

Buông tôi ra.

Mau buông tôi ra", Phù Dung lắc đầu nguầy nguậy, vùng vẫy trong lòng của Từ Ngưng Viên, “Tôi phải trốn đi, phải trốn đi.”

Phù Dung lẩm nhẩm trong không tỉnh táo, sau đó đẩy mạnh người Từ Ngưng Viên ra, cả người lao xuống đất.

“Cẩn thận.”

Từ Ngưng Viên thấy Phù Dung sắp té liền vội vàng ôm lấy cô.

Cả hai cứ thế lăn từ trên giường xuống sàn nhà.

Từ Ngưng Viên làm đệm lưng cho Phù Dung, đảm bảo cô không bị thương gì hết.

Lưng va đập mạnh xuống sàn nhà, đầu cũng va chạm khiến Từ Ngưng Viên có chút choáng váng thế nhưng vòng tay vẫn ôm chặt lấy Phù Dung không chịu buông ra.

Phù Dung bị sự việc này làm cho ngơ ngẩng, quên mất cả tiếp tục trốn chạy.

“Đoàng.”

Tiếng sét đánh rầm trời vang lên một lần nữa, cả người Phù Dung lập tức giật bắn.

Nhận thức vừa mới thanh tỉnh lại cũng bị đánh bay đi.

Phù Dung bắt đầu hoang mang mà ngọ nguậy, muốn bỏ chạy.

“Buông ra.

Mau buông tôi ra.”

Từ Ngưng Viên cực nhọc vừa giữ lấy Phù Dung, vừa chống tay ngồi dậy.

Nếu lúc này anh buông Phù Dung ra thì không biết cô sẽ làm ra chuyện gì nữa.

“Tôi phải anh mau buông tôi ra, anh có nghe không hả?”

Phù Dung hét lớn lên, nước mắt lập tức tuôn ra.

Trong đầu cô lại hiện lên những hình ảnh đáng sợ vào cái đêm mưa đó.

Có hình ảnh con dao đâm vào da thịt, có máu chảy khắp sàn nhà, có thân hình lạnh toát của bà Dung Hoa.

Có cơn rét buốt trên mặt, những vết rạch thấm đẫm nước mắt không khác gì đang xát muối.

Còn nữa, còn cả cảm giác máu bị rút ra khỏi cơ thể, từng ống, từng ống đến khi mặt cô cắt không còn một giọt máu thì mới dừng lại.

Có nỗi đau đớn khi sinh Niệm Thâm, có nỗi đau xót khi nhìn Mạc Tử Thâm ngày càng trở nên tiều tụy.

Có nỗi bất lực khi nhìn thấy Niệm Thâm khóc lớn nhưng vẫn không động đậy được.

Từng hình ảnh cứ chạy lướt qua trong đầu cô để lại những nỗi tê dại.

Phù Dung không chịu đựng nổi mà khóc lớn lên.

Tiếng gào thét thương tâm vang vọng khắp cả căn phòng, đánh thẳng vào trong tim của Từ Ngưng Viên.

Anh siết chặt lấy Phù Dung, để mặc Phù Dung đánh anh, mắng anh thế nào cũng không chịu buông tay.

Phù Dung cắn mạnh vào bả vai của Từ Ngưng Viên, dùng hết sức mà cắn.

Từ Ngưng Viên chỉ hơi nhíu mày, còn lại không rên lên một tiếng.

Từ Ngưng Viên cứ để cho Phù Dung phát tiết hết mọi tức giận và đau khổ trên người anh.

Từ Ngưng Viên chỉ hy vọng rằng điều này có thể giúp cho Phù Dung bớt đau khổ đi một chút.

Cơn mưa đêm bên ngoài cuối cùng cũng tạnh bớt đi, vị máu trong miệng của Phù Dung càng trở nên nồng nặc hơn.

Cuối cùng thì Phù Dung cũng ngất đi vì kiệt sức.

Từ Ngưng Viên thở dài, bế Phù Dung, loạng choạng đứng dậy rồi đặt cô lên giường ngủ.

Anh đau lòng mà lau nhẹ mồ hôi trên trán của Phù Dung.

Cả chiếc áo Từ Ngưng Viên đang mặc cũng thấm đẫm mồ hôi và máu.

Từ Ngưng Viên chỉnh lại tư thế nằm cho Phù Dung một cách thoải mái nhất.

“Rầm.”

Ngoài trời bất chợt lại vang lên tiếp sấm, tuy đã nhỏ hơn rất nhiều nhưng vẫn khiến cơ thể Phù Dung có phản xạ.

Từ Ngưng Viên vội vàng giữ chặt cổ tay của Phù Dung, tránh việc cô tiếp tục kích động.

Rất may là Phù Dung vẫn chìm trong giấc ngủ say, có vẻ như cô không vì tiếng sấm đó mà tỉnh dậy.

Từ Ngưng Viên thở phào nhẹ nhõm, lúc thu tay về, ánh mắt lại rơi vào phía cổ tay trái của Phù Dung, cả người khựng lại.

Anh nhìn chằm chằm vào hình xăm đóa hoa phù dung đỏ rực nơi ấy.

Nét mặt căng thẳng, chầm chậm đưa tay về phía cổ tay của Phù Dung, chạm vào hình xăm.

Nơi đầu ngón tay của Từ Ngưng Viên cảm nhận được sự gồ ghề trên bề mặt da thịt của cô, gương mặt lập tức trở nên tái mét.

Từ Ngưng Viên vội rụt tay lại, cắn chặt môi, cả người anh run lẩy bẩy.

Từ Ngưng Viên nín thở, cố xua đi cảm giác đau đến chết lặng trong lòng nhưng mà thất bại.

Đau xót ùa ạt kéo tới, nhấn chìm anh.

Từ Ngưng Viên đứng không vững, lùi về sau mất bước, té vào chiếc ghế gần đó.

Từ Ngưng Viên mệt mỏi tắt đèn để Phù Dung ngủ yên giấc.

Sau đó ngồi xuống chiếc ghế, nhắm mắt lại.

Thời gian cứ thế mà trôi đi.

Tiếng mưa bên ngoài cuối cùng cũng đã dứt hẳn, trong phòng vương vít tiếng hít thở đều đều của Phù Dung.

Không biết đã qua bao lâu, Từ Ngưng Viên cuối cùng cũng mở mắt ra.

Anh thò tay vào túi quần lấy ra chiếc điện thoại.

Ánh sáng màn hình lấp lóe chói mắt.

Từ Ngưng Viên mở danh bạ, tìm số điện thoại của Mạc Tử Thâm rồi gọi đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi