TRÂU TIỂU THƯ TÌM KIẾM TÌNH YÊU

Tôi tận lực yêu cầu chúng tôi gặp nhau tại ngôi nhà chúng tôi đã ở chung, anh cũng đồng ý.

Ngày hôm sau tôi tới trước ngôi nhà kia, gian phòng so với thời điểm chúng tôi rời đi cũng không khác lắm, người giúp việc theo giờ đến dọn dẹp vệ sinh, vẫn như thường lệ không đến gần chúng tôi. Chẳng qua mới cách có mười ngày ngắn ngủi, trong phòng này lại nảy sinh quá nhiều việc, lại còn gây đến chuyện của đời trước.

Tôi ở trong phòng bếp nấu mì cho mình, Tô Duyệt Sinh đã trở lại. Tôi nghe tiếng bước chân anh đến gần, tôi ngay cả đầu cũng không nâng lên, nói: “Anh đợi chút, tôi đói bụng, anh có biết phụ nữ mang thai thường xuyên đói bụng lắm không, chuyện gì cũng chờ tôi ăn xong đi rồi nói”.

Tô Duyệt Sinh biết rất rõ làm thế nào để tổn thương tôi, bởi vì tôi yêu anh. Tôi cũng biết rất rõ làm thế nào để tổn thương anh, bởi vì anh yêu tôi.

Quả nhiên nghe tôi nói những lời này, sắc mặt anh lập tức trở nên khó coi, nhưng vẫn không nói gì.

Tôi nấu một chén mì thật to, ăn sạch sẽ. Tôi cầm chén ném vào trong bồn rửa, sau đó ngồi xuống bàn ăn. Tôi tiếp đón Tô Duyệt Sinh: “Ngồi đi, anh cao như vậy đứng đó khiến tôi có cảm giác bị chèn ép”.

Tô Duyệt Sinh trầm mặc ngồi xuống, tôi nói với anh: “Trước kia anh đã từng nói sẽ đáp ứng cho tôi một nguyện vọng, chờ tôi suy nghĩ xong thì nói cho anh biết. Lời hứa này, anh vẫn chưa thực hiện”.

Tôi nhìn nhìn biểu cảm của anh, nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không yêu cầu anh kết hôn với tôi. Tôi cũng biết, hai chúng ta không thể đến với nhau. Anh đừng hỏi vì sao tôi biết, dù sao tôi cũng đã biết rồi”.

Khóe miệng anh khẽ nhúc nhích, tôi lại cười cười, nói: “Đứa nhỏ tôi sẽ không sinh. Bất quá tôi có điều kiện, đầu tiên, mánh khóe nhà các người thông thiên như vậy, chuyện của người gây ra tai nạn tôi giao cho các người làm, cũng không có yêu cầu gì quá đáng, chỉ cần theo quy định của pháp luật, nên phán bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm, không thể để người nhà kẻ đó ở phía sau giúp đỡ cho hắn ta ngồi tù một năm nửa năm rồi thả ra ngay”.

Tô Duyệt Sinh không nói gì, chỉ nhìn tôi, giống như không biết tôi là ai.

Tôi kỳ thực là đang bằng bất cứ giá nào, người một khi đã quyết định bất cứ giá nào rồi, thì còn gì có thể khiến họ đau lòng hơn nữa đâu.

Tôi trái lại tự nói: “Thứ hai, trong mười ngày này anh ở cạnh tôi, cũng không vì gì cả, chỉ là cảm thấy quá đau lòng, chúng ta ra ngoài du lịch một chuyến, tùy tiện đi đâu cũng được, chuyện trước kia anh hứa với tôi, hết thảy không cần tính, nhưng tôi vẫn muốn mình có được một giấc mơ đẹp. Mười ngày này, tôi sẽ xem như đó là một giấc mộng đẹp, mười ngày sau, chúng ta mỗi người đi mỗi ngã, từ nay về sau nam cưới vợ nữ lấy chồng, không liên quan nhau”.

Tô Duyệt Sinh vẫn như cũ không nói chuyện, tôi nói: “Thứ ba, tôi muốn hai ngàn vạn. Anh đã biết tình trạng hiện giờ của mẹ tôi, tôi muốn duy trì cho bà cả đời, hơn nữa, muốn tôi câm miệng lại, hai ngàn vạn cũng không nhiều lắm. Thể diện người nhà Tô gia to lớn cỡ nào, để trừ bỏ những lời gièm pha quan hệ loạn luân, các người không tiếc hết thảy cũng phải bỏ tiền ra mua cái không lên tiếng của tôi mà?”

Câu nói cuối cùng rốt cục khiến anh đứng lên, tôi nhìn anh nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, thoải mái mà cười cười: “Thế nào, muốn giết người diệt khẩu? Sao phải cần đại thiếu gia anh tự mình ra tay chứ, bỏ tiền ra mướn người dùng xe máy đụng tôi một lần không phải tốt hơn sao. Một xác hai mạng, đơn giản sạch sẽ”.

Tô Duyệt Sinh sợ run một chút, anh hỏi: “Ai dùng xe máy đụng em?”

Tôi xoay mặt: “Tôi không biết, nói không chừng chỉ là chuyện ngoài ý muốn”.

Anh lại rít gào lên với tôi: “Ai dùng xe máy đụng em? Sao em không báo nguy? Sao em không biết gọi điện thoại cho anh hả?”

Tôi rống ngược lại với anh ta: “Gọi điện thoại cho anh anh sẽ nghe sao? Báo nguy có tác dụng sao? Đối phương đã cướp được túi của tôi rồi! Lúc mẹ tôi gặp chuyện không may anh ở đâu? Lúc tôi chật vật nhất anh ở đâu? Anh trốn tránh cái gì? Chuyện gì anh cũng không nói với tôi, anh cứ như đang chịu nhiều ủy khuất lắm ấy, anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Tôi cũng như anh thôi! Tôi cũng giống anh thôi! Anh cho là chỉ có anh cảm thấy như trời sập hả? Anh cho là chỉ có anh cảm thấy đau lòng thôi sao? Anh cho là chỉ có trái tim anh mới tan nát thôi sao? Anh có nghĩ tới tôi không, tôi khổ sở cỡ nào, khổ sở đến không muốn sống chăng. Trước kia anh luôn miệng nói yêu tôi, nhưng khi xảy ra chuyện chính anh là người chạy trước, con người nhu nhược như anh! Kẻ nhát gan! Đồ lừa đảo!”

Chúng tôi giống như hai con thú bị thương, thở hồng hộc cách cái bàn giằng co. Tôi hệt như con nhím, nếu trên lưng có gai, nhất định sẽ bắt chúng nó toàn bộ dựng thẳng lên, sau đó hung hăng đâm vào tim đối phương. Nhưng tôi không phải là con nhím, tôi không có thứ gì gắn trên lưng, điều duy nhất tôi có thể làm, bất quá là làm tổn thương người tôi yêu mà thôi.

Chân mày tôi vốn nhíu chặt lại, nhưng không biết từ lúc nào, có những giọt nước rơi xuống mặt bàn bóng lưỡng. Ôi chao, ai, ôi, tôi vẫn cứ thích khóc như vậy, thật sự là không có tiền đồ. Tôi khịt khịt mũi, Tô Duyệt Sinh trầm mặc một lát, rốt cuộc nói: “Xin lỗi”.

Anh giương mắt lên nhìn tôi: “Anh cho rằng không nói cho em biết, em sẽ không cảm thấy đau đớn nhiều như vậy, thực xin lỗi”.

Tôi nhớ rất lâu trước kia, trong cái nắng chói chang trưa hè ngày hôm đó, giữa cái nắng táp xung quanh trên con đường cái, anh cũng đi theo nói xin lỗi tôi. Tôi đúng lý hợp tình nói: “Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần đến cảnh sát làm gì?”

Khi đó chúng tôi thật tốt, vô ưu vô lự, nào ai có nghĩ tới, đối phương rồi sẽ trở thành kiếp số lớn nhất trong đời mình.

Tôi xoa xoa nước mắt, nói: “Không có gì để xin lỗi cả, anh đáp ứng ba điều kiện kia, chúng ta coi như giải quyết xong”.

Tô Duyệt Sinh không nói gì, tôi lại đâm anh thêm một câu: “Thế nào, anh ngại đắt?”.

Anh nói: “Anh đều đồng ý”.

Trong giọng anh chứa đầy đau đớn, tôi chỉ làm bộ như nghe không hiểu.

Tiền thuốc men rất nhanh được chuyển vào tài khoản của mẹ tôi trong bệnh viện, mà tôi cũng rất nhanh chọn Địa Trung Hải làm đích đến cho mình. Vé máy bay hành trình mọi thứ đều do Tô Duyệt Sinh lo liệu, chúng tôi cùng nhau đi du lịch trong mười ngày.

Ở trên máy bay tôi nói với anh: “Ở nước ngoài không có người quen biết chúng ta, anh có thể đối xử với tôi tốt một chút không?”

Anh không nói gì.

Tài xế nghênh đón chúng tôi đã cho hai chúng tôi là đôi vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, cho nên chuẩn bị cho chúng tôi một bó hoa tươi, tôi cầm bó hoa mà cao hứng cực kỳ, Tô Duyệt Sinh đăng ký phòng tổng thống, phòng ngủ chính có hai giường nằm, nhìn ra bốn hướng. Anh cứ thế đặt gian phòng như vậy ước chừng là lo lắng tính tình tôi dạo gần đây quá ư cổ quái nóng nảy, sợ đăng ký hai gian phòng có khi tôi sẽ có lúc nào đó mất hứng mà phát tác. Tôi ngược lại không nói gì cả, khách sạn thế nhưng cũng cho hai chúng tôi là vợ chồng mới cưới, còn cố ý tặng sâm banh chocolate.

Tôi thật cao hứng bảo Tô Duyệt Sinh khui sâm banh, anh nói: “Uống rượu không tốt”.

“Anh sợ say rượu sẽ loạn tính sao anh trai?”

Đây là lần đầu tiên tôi gọi anh là ‘anh trai’, anh giống như bị chém trúng một dao, mà tôi thì cảm thấy trong lòng vô cùng hả hê.

Tôi vừa uống sâm banh vừa ăn sườn cừu, toàn bộ đèn đuốc bật sáng trưng ở dưới cửa sổ để quan sát Địa Trung Hải, cảnh sắc bên ngoài vô cùng xinh đẹp, sườn cừu cũng đặc biệt tươi mới ngon miệng.

Tô Duyệt Sinh ăn không được bao nhiêu, tôi nhìn trong đĩa của anh còn hơn phân nửa, nói: “Ăn không hết thì cho em đi, đừng lãng phí”.

Ngày trước là ngọt ngọt ngào ngào, bây giờ tất cả đều trở thành một thứ gì đó nghẹn ở trong lòng, ấn một cái sẽ đau, không ấn, vẫn cứ đau.

Anh nói: “Anh gọi thêm cho em một phần nhé”.

Tôi chưa nói gì, anh đã giúp gọi cho tôi thêm phần thứ hai, kỳ thực tôi ăn không vô nữa, bất quá trước mặt anh, tôi vẫn vô cùng cao hứng đem bàn thức ăn kia ăn cho bằng sạch.

Nửa đêm, dạ dày tôi khó chịu ngủ không được, đành phải dậy đi nôn ra. Vốn mỗi gian phòng ngủ đều có toilet riêng, 2 lớp cửa đóng, nhưng không biết vì sao, Tô Duyệt Sinh ở phòng ngủ kế bên lại có thể nghe thấy, anh đi ra dội nước cho tôi, còn định giúp tôi vỗ lưng, tôi lạnh lùng hất tay anh ra, nói: “Đừng chạm vào tôi”.

Ánh đèn vàng trong phòng tắm phản chiếu bóng anh đứng nơi đó, tiến thoái lưỡng nan.

Kỳ thực trong lòng tôi rất khổ sở, chỉ còn biết cố gắng tổn thương anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi