TRÊN DƯỚI SƯ MÔN ĐỀU KHÔNG ĐÚNG

Trên người tiểu Chúc Vưu không mảnh vải, lúc chạy đến lòng bàn chân còn dính cát trên đất, Bùi Vân Thư bèn ôm hắn đi tới bờ nước, tắm rửa cho hắn.

Tiểu Chúc Vưu ôm cổ Bùi Vân Thư thật chặt, khi bị thả xuống thì hai tay nắm áo bào Bùi Vân Thư, “Cha đi đâu?”

Bùi Vân Thư xoa xoa đầu của hắn, “Cha đi lấy cho con vài cái xiêm y sạch sẽ.”

Tiểu Chúc Vưu không nỡ buông tay ra, nhìn Bùi Vân Thư đi lấy đồ.

Nước chảy là nước lạnh, nên cần phải dùng hỏa phù làm nóng trước, Bùi Vân Thư không tìm được y phục cho tiểu Chúc Vưu mặc, bèn tìm trước một bộ ngoại bào sạch sẽ để qua một bên.

Y thử xem nước đã đủ ấm chưa, thấy được rồi, ôm tiểu Chúc Vưu lên, cho hắn vào trong nước.

Nhưng tiểu Chúc Vưu cứ ôm chặt thắt lưng Bùi Vân Thư, làm sao cũng không chịu buông tay, trong mắt đầy sợ hãi, “Cha, con sợ.”

Bùi Vân Thư ngạc nhiên nhìn hắn, chưa từng nghĩ là có ngày mình được nghe thấy một con giao long nói sợ nước, “Sợ nước sao?”

Tiểu Chúc Vưu kéo kéo y phục Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đành ngồi xổm xuống, thằng bé nhào vào trong ngực cha mình, chu miệng nhỏ hôn Bùi Vân Thư một cái, trong mắt lấp la lấp lánh, “Hôn cha một cái, cha tắm với con được không?”

Nụ cười trên mặt Bùi Vân Thư càng rực rỡ hơn, trong lòng mềm mại, cứ như là mình mới có một đứa con thật sự vậy, y dịu giọng nói: “Chúc Vưu đã lớn rồi, có thể tự tắm được rồi.”

“Với cả Chúc Vưu không nên sợ nước, ” Bùi Vân Thư buồn cười khuyên nhủ, “Dù là ai sợ nước, thì con cũng không thể sợ.”

Tiểu Chúc Vưu nghe vậy, lại cúi đầu, hắn nắm góc áo Bùi Vân Thư, trông vô cùng đau khổ vô cùng uất ức.

Trong lòng Bùi Vân Thư chợt gấp, y nâng khuôn mặt nho nhỏ của tiểu Chúc Vưu lên, trong con ngươi đen láy long lanh ngập nước, thằng bé quật cường cắn môi, không cho mình khóc lên.

Đây, đây thật sự là Chúc Vưu sao?

Bùi Vân Thư tay chân luống cuống dỗ hắn: “Cha tắm với con được không? Đừng khóc.”

Tiểu Chúc Vưu nhìn y một cái, “Nhưng mà… nhưng mà cha còn cười con nhát gan.”

Bùi Vân Thư quả nhiên là trăm miệng cũng không thể bào chữa, “Cha cười nhạo con nhát gan khi nào chứ?”

Tiểu Chúc Vưu coi như không nghe câu này, tiếp tục ủy khuất nói: “Cha còn không thích con, con hôn cha hai cái, cha không hôn con lại cái nào.”

“Ta…” Trên trán Bùi Vân Thư đã lấm tấm mấy giọt mồ hôi nhỏ, y vô lực giải thích, “Cha không có không thích con, cũng không cười Chúc Vưu nhát gan.”

Y thật không biết nên làm thế nào, đành ôm tiểu Chúc Vưu vào lòng dỗ dành, lại nhẹ nhàng thả xuống hai cái hôn lên mặt hắn, “Cha hôn lại.”

Cái hôn rơi xuống vừa nhanh vừa nhẹ, tiểu Chúc Vưu còn chưa kịp hồi vị liền đã biến mất không còn.

Bùi Vân Thư nhân lúc hắn chưa kịp phản ứng lại, bèn vội vàng ôm hắn xuống nước, “Cha tắm với Chúc Vưu.”

Ánh nước trong mắt Chúc Vưu rút đi, hắn nở nụ cười với Bùi Vân Thư, nhào vào trong ngực Bùi Vân Thư cọ tới cọ lui.

Trước đó còn oan ức như vậy, mà đến một giọt nước mắt cũng rơi… Bùi Vân Thư thầm thở dài trong lòng, bắt đầu vụng về tắm rửa cho hắn.

Lần đầu tiên y tắm cho trẻ con, không tránh khỏi mắc sai, nhưng cho dù bụng bị va phải, tiểu Chúc Vưu cũng không kêu một tiếng, đôi mắt đen láy cố định trên người cha mình, với vết bầm do va chạm phải hiện ra trên người, chỉ nhìn thoáng qua, hoàn toàn không để ở trong lòng.

Sau khi vất vả tắm xong, Bùi Vân Thư dùng áo bào bọc người hắn lại, lau khô nước trên người hắn, nhìn thấy dấu vết do va trúng, hổ thẹn vô cùng, “Cha vụng về quá.”

Da thịt trẻ con rất non nớt, như muốn bấm ra nước. Bùi Vân Thư càng nhìn càng thấy đau lòng, cuối cùng cúi đầu, thương tiếc hôn một cái lên khuỷu tay xanh tím của tiểu Chúc Vưu, “Còn đau không?”

Y nhìn về phía tiểu Chúc Vưu, trong đôi mắt đen láy của đứa bé long lanh sạch sẽ, hắn cúi đầu nhìn Bùi Vân Thư, vành tai chậm rãi đỏ lên, hoảng hốt che mắt, nhỏ giọng nói: “Cha hôn là hết đau.”

Bùi Vân Thư không khỏi buồn cười, y theo lời của tiểu Chúc Vưu nói, hôn lên từng vết bầm xanh tím.

Trên người y không có y phục cho tiểu Chúc Vưu mặc, bèn để Chúc Vưu lên giường trước, Bùi Vân Thư bắt đầu lần tìm trong một đống đồ mà Chúc Vưu đã mang về, không ngờ là tìm được mấy bộ y phục dành cho trẻ con.

Mặc y phục cho tiểu Chúc Vưu xong, Bùi Vân Thư hỏi: “Đói bụng chưa?”

Tiểu Chúc Vưu sờ sờ cái bụng, ngoan ngoãn gật đầu, “Chúc Vưu đói bụng.”

Đồ ăn trong phòng đã hết từ dạo trước rồi, may là trong túi trữ vật của Bùi Vân Thư không thiếu thịt khô của Chúc Vưu cho, y bèn lấy ra cho thằng bé ăn, suy tư nghĩ xem sau này nên làm sao.

Nhưng là đột nhiên có một trận cuồng phong kéo tới, Bùi Vân Thư ôm tiểu Chúc Vưu xoay người, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, “Ai!”

Trên không truyền đến một tiếng rồng gầm, ngân long xông vào mật thất hiện ra thân hình nửa trong suốt, sợi râu bạc trắng tung bay, hai mắt trừng to, nhìn thẳng vào tiểu Chúc Vưu trong ngực Bùi Vân Thư.

Bùi Vân Thư dùng tay áo bào che chở cho Chúc Vưu, y vô cùng cẩn thận chú ý đến nhất cử nhất động ngân long, “Sao tiền bối đến đây?”

Rồng bạc không nói lời nào, chỉ là ngơ ngác nhìn tiểu Chúc Vưu, phảng phất như sắp phát cuồng đến nơi.

Tiểu Chúc Vưu ôm cổ Bùi Vân Thư, cọ cọ vào cần cổ Bùi Vân Thư, “Cha.”

Bùi Vân Thư vỗ vỗ lưng hắn, nhẹ giọng nói: “Không sao, cha đây, đừng sợ.”

Rồng bạc nghe tiếng “cha” đó rất rõ ràng, nó đột nhiên bật cười thật lớn, tiếng cười vui sướng vang dội, xen lẫn dồn nén của trăm ngàn năm qua, thân rồng bay lên, nhanh đến mức không nhìn thấy rõ thân hình.

“Khá!” Ngân Long bay đến trước mặt Bùi Vân Thư, ánh mắt sáng quắc nhìn Bùi Vân Thư, “Khá lắm!”

Giọng nói của nó vang dội, vọng trong mật thất hình thành từng đạo từng đạo hồi âm, Bùi Vân Thư cau mày, nghi ngờ nhìn nó.

Ngân long không quan tâm đến ánh mắt của y, cả quả tim rồng đều đặt hết vào đứa trẻ trong lòng Bùi Vân Thư, trên người đứa bé có long khí vô cùng rõ ràng, tuy vẫn còn một ít khí tức hỗn độn, nhưng không nghiêm trọng lắm, một tên tu sĩ loài người, thật sự đã hiện thực được hi vọng lưu truyền nòi giống cho Long tộc chúng nó.

“Cháu,” Giọng nói của uy nghiêm, nhưng ánh mắt nhìn tiểu Chúc Vưu, lại là mười phần nhu hòa, “Ngẩng đầu lên cho ta nhìn xem.”

Tiểu Chúc Vưu từ trong áo bào Bùi Vân Thư ngước mặt lên, trong mắt rồng bạc lộ ra hân hoan, nó nói liên tục ba tiếng “được”, tâm thần khuấy động từ từ bình phục, “Rất giống cha rồng của nó.”

Biểu tình trên Bùi Vân Thư lập tức trở nên kì lạ.

Tiểu Chúc Vưu nhíu mày, hắn ngồi dậy trong lòng Bùi Vân Thư, nhìn thẳng về phía rồng bạc, hỏi: “Cha rồng là gì?”

Thanh âm chát chúa mạnh mẽ, một chút cũng không sợ trước mắt đầu rồng vĩ đại ngân long.

Vui vẻ trong mắt ngân càng sáng hơn, giọng điệu nó nhu hòa, “Cha rồng đương nhiên là đạo lữ của cha con rồi.”

“…” Bùi Vân Thư mấp máy môi, nhưng chợt liếc mắt nhìn thoáng qua đứa trẻ trong ngực mình, quyết định không lên tiếng phản bác.

Y vớiChúc Vưu, khi nào đã trở thành đạo lữ rồi?

…nhưng mà chuyện gì đạo lữ cần làm thì hai người cũng làm hết rồi.

Sau khi tiểu Chúc Vưu nghe câu trả lời của ngân long, sắc mặt đột nhiên hơi trầm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu chợt tối sầm, “Cha có đạo lữ khi nào chứ?”

Ngân long bật cười ha ha, mới chợt nhớ ra không thấy Chúc Vưu ở đây, nó nhìn về phía Bùi Vân Thư, “Hắc long đi đâu rồi?”

Quả nhiên, đóng cửa nhốt lại qua bảy bảy bốn mươi chín ngày, đến cả trứng rồng cũng đã phá xác mà ra rồi!

Bùi Vân Thư đang định đáp, tiểu Chúc Vưu đã ôm chặt lấy y, bất an nói: “Cha, con không muốn ở đây nữa.”

“Hả?”

Tiểu Chúc Vưu không muốn biết tên cha rồng đó là ai, cũng không muốn Bùi Vân Thư ở ở đây chờ cha rồng trở về, ngữ khí của hắn càng lúc càng sốt ruột, mang theo tiếng nức nở, “Cha dẫn con đi, dẫn con đi.”

Rồng bạc nghe mà đau lòng, nó cuốn Bùi Vân Thư và tiểu Chúc Vưu bay lên, mang theo cả hai ra khỏi mật thất.

Bùi Vân Thư bất ngờ không kịp chuẩn bị, vội vàng bày xuống một đạo kết giới bên người, chỉ lo gió thổi vào người đứa bé, “Tiền bối đi đâu?”

“Nó vừa nói không muốn ở chỗ này nữa, ta mang hai ngươi đi ra ngoài,” Chỉ thoáng chốc rồng bạc đã bay đến chỗ biển sâu, “Mấy ngày nay bi*n đ*ng mưa to gió lớn, ta đưa các ngươi đến bên bờ biển Tây, nơi đó phồn hoa náo nhiệt, dân phong thuần phác, rồng con chúng ta, thích nhất là lên bờ chơi đùa.”

Tiểu Chúc Vưu nghe thấy câu này, con ngươi xoay một vòng, lớn tiếng nói: “Cảm tạ Long gia gia.”

Ngân long lại vui sướng bật cười ha hả.

Trong lòng Bùi Vân Thư biết nó đang hiểu lầm, nhưng vừa nhớ lại lúc rồng bạc bức ép Chúc Vưu giao với với đám rồng cái, y lại ngậm miệng, trầm mặc không nói.

Chúc Vưu bây giờ đang nhỏ như thế, sao có thể làm chuyện đó được? Bùi Vân Thư tìm một lý do cho việc mình không muốn mở miệng.

Dưới nước hẳn còn một trận pháp lớn, thân rồng vọt nhanh, trận pháp thỉnh thoảng phát ra một luồng sáng yếu ớt, Bùi Vân Thư cúi đầu hỏi tiểu Chúc Vưu trong ngực mình, “Nếu như thấy không thoải mái, phải nói với cha ngay lập tức.”

Tiểu Chúc Vưu ngoan ngoãn gật gật đầu, lại nhìn Bùi Vân Thư, do dự một chút, vẫn quyết định nói ra: “Cha, chúng ta không cần cha rồng nữa được không?”

Bùi Vân Thư nhíu mày lại, nín cười nói: “Vì sao không cần cha rồng?”

Tiểu Chúc Vưu nghe y đáp lại như vậy, chỉ cho là Bùi Vân Thư vẫn còn tâm tâm niệm niệm tên cha rồng kia, khuôn mặt nhỏ nhất thời lạnh lẽo, nằm gục mặt vào cổ Bùi Vân Thư không nói gì.

Bùi Vân Thư trêu hắn vài câu, thấy hắn vẫn không nói lời nào, cho rằng hắn mệt rồi, cẩn thận ôm người, sửa lại cổ áo cho hắn, lo hắn bị cảm lạnh.

Tốc độ của ngân long cực nhanh, sóng lớn không ngừng lui ra sau, còn cách một đoạn mới rời khỏi mặt nước, nhưng Bùi Vân Thư vẫn có thể cảm nhận được mưa gió trên mặt biển.

Nhưng không lâu sau đó, bão táp đã từ từ thối lui, khoảng cách của ngân long với mặt nước cũng càng lúc càng gần, Bùi Vân Thư ôm tiểu Chúc Vưu, từ từ trồi lên nước.

Trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng, ngân long dưới ánh mặt trời, dường như càng thêm trong suốt. Bùi Vân Thư hướng tầm mắt về phía xa xa, nhìn thấy cảnh bách tính đang bận rộn tới lui chỗ cảng biển, cách đó không xa là vô số hàng quán, đủ loại mùi hương truyền đến.

Tiểu Chúc Vưu ngẩng đầu lên, hắn liếc mắt nhìn về bên bờ, rồi không hề hứng thú tiếp tục nằm gục xuống hõm vai cha mình.

“Thích không?” Bùi Vân Thư thấp giọng hỏi Chúc Vưu.

Tiểu Chúc Vưu mở miệng cười rộ lên trong nháy mắt, hắn gật gật đầu, hôn hôn mặt Bùi Vân Thư, vui vẻ nói: “Thích lắm!”

Rồng bạc thấy tiểu Chúc Vưu khỏe mạnh hoạt bát như thế, trong mắt đầy vui vẻ, nó lúc lắc đuôi rồng, sóng lớn bị hất lên. Bên bờ có người chú ý đến con sóng to chợt gợn lên, ngạc nhiên chỉ chỉ chỏ chỏ về bên này.

Sóng lớn che chắn cho Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, trên long trảo ngân long loé lên từng vầng ánh bạc, một cái vòng tay màu bạc hiện ra, vòng tay bay đến tiểu trước mặt Chúc Vưu, luồng theo bàn tay của hắn đeo lên cổ tay.

Tiểu Chúc Vưu cười với ngân long gia gia, lại nghe ngân long gia gia nói: “Các ngươi an tâm lên bờ du ngoạn đi, nếu như hắc long trở về, ta sẽ bảo hắn đến tìm các ngươi.”

Nụ cười nhất thời biến mất ở khóe miệng.

Thần sắc trên khuôn mặt nhỏ nhắn đổi tới đổi lui, cuối cùng kéo góc áo Bùi Vân Thư, “Cha, ta con.”

Bùi Vân Thư chân đạp trên mặt nước, cáo biệt với ngân long, mang theo tiểu Chúc Vưu đi về hướng bờ.

Thân hình y giống như một ngọn gió, người bên bờ chưa kịp thấy rõ bọn họ, hai người đã lên đến bờ rồi.

Tiểu Chúc Vưu híp mắt nhìn biển cả sau lưng, trên mặt không cảm xúc, trong lòng đầy ác ý.

Tên cha rồng đó tốt nhất là mãi mãi cũng không xuất hiện, mãi mãi cũng không tìm được cha.

Như vậy, cha sẽ là của một mình hắn mà thôi.

__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi