TRÊN DƯỚI SƯ MÔN ĐỀU KHÔNG ĐÚNG

Bùi Vân Thư trốn trên ngọn cây, nhìn đám người đang chạy đi tìm mình ngay dưới mí mắt y.

Kết giới chập chờn ẩn trong tàn cây, Bùi Vân Thư chờ cho những kẻ đó chạy đi hết, không còn ai ở lại, mới tựa người vào thân cây, mở tranh ra.

Vị trí vẽ y đã trống, Bùi Vân Thư nhìn ba vết rách trên tranh, biết Chúc Vưu và Bách Lý Qua có cách để thoát ra, nhưng chắc chắn sẽ mất không ít thời gian.

Bùi Vân Thư ngửi được mùi máu trên bức họa, nhưng không nhìn thấy vết máu, nếu y nhớ không nhần, lúc y thoát ra thì trông thấy tông chủ Hoa Cẩm môn đang lau máu trên tay.

Chẳng lẽ phải dùng máu của hắn ta mới phá được?

Bùi Vân Thư đăm chiêu, thu hồi bức tranh, chợt nghe thấy có tiếng người đi qua bên dưới, cúi đầu nhìn xuống, đóa hoa mẫu đơn ngạo nghễ thêu trên y phục đám người kia, đập ngay vào trong mắt y.

“Nhanh!”

“Mau đi báo cho các đường chủ, tông chủ hạ lệnh không được để bị thương.”

Bùi Vân Thư xoa xoa thái dương mình, phân ra vài tia thần thức theo dõi đám thuộc hạ chạy đôn đáo khắp nơi.

Sau khi biết mình đang ở trong sào huyệt của Hoa Cẩm, mặc dù biết Thanh Phong công tử không phải loại người như vậy, nhưng Bùi Vân Thư vẫn phải hoài nghi là hắn chính là người đã mang y, Chúc Vưu và Bách Lý Qua vào đây.

Chúc Vưu, Bách Lý Qua và y đều bị giam trong tranh, bên ngoài chỉ còn lại có Hoa Nguyệt và Thanh Phong công tử, sao có thể không nghĩ nhiều?

Tin tức theo thần thức rời đi truyền đến, xen lẫn trong đống âm thanh tạp nham chói tai đó, đột nhiên Bùi Vân Thư nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc.

“Ngươi nói ai chạy?”

Biểu tình trên mặt Bùi Vân Thư chợt lạnh lẽo, nắm chặt Thanh Việt kiếm.

Là Trâu Ngu.

Một giọng nói khác vang lên, “Hồi Trâu đường chủ, tiểu nhân cũng không biết là ai, tông chủ chỉ giao phó nếu như ai gặp kẻ nào lạ mặt, trăm lần không thể làm người đó bị thương, chỉ cần áp giải y đến cho tông chủ là được.

Trâu Ngu đáp: “Bổn đường chủ đã biết, ngươi có thể đi được rồi.”

Bùi Vân Thư lặng yên không một tiếng động nhảy xuống cây, phi nhanh như một cơn gió theo cỗ thần thức, chỉ trong nháy mắt, y đã chạy đến khuôn viên.

Y giẫm lên cành cây, xuyên qua kẽ lá trùng điệp nhìn vào trong phòng.

Người đến báo tin đang đi ra ngoài, thần thức Bùi Vân Thư không rời đi theo, mà ở lại trong phòng của Trâu Ngưu.

Thần thức hóa thành tai mắt của Bùi Vân Thư, thành lợi khí trong tay y.

Bùi Vân Thư muốn giết Trâu Ngu, ngay từ lúc thoát ra khỏi bí cảnh hồ tộc đã lập thệ phải giết hắn, nhưng Trâu Ngu lại không hay biết gì cả.

Hắn đang nhíu máy, biểu cảm quái dị mà xuất thần, không biết hắn nghĩ đến chuyện gì, thần sắc Trâu Ngu dần dần trở nên mờ mịt, chén sứ trong hắn phát âm thanh vỡ tan nặng nề khó chịu.

Thần thức Bùi Vân Thư nhân cơ hội này, hóa thành lưỡi dao vô hình sắc bén nhằm thẳng hướng tim Trâu Ngu, phóng từ sau lưng.

Trong lòng Trâu Ngu bỗng nhiên dâng lên một dự cảm không ổn, cảm giác ớn lạnh truyền từ chân tóc, trực giác được rèn luyện qua nhiều lần cận kề lằn ranh sống chết làm hắn vô thức nghiêng người tránh qua một bên.

Ngay sau khi tránh được, Trâu Ngu mới nhìn lại chỗ mình vừa ngồi, chỉ nghe thấy một tiếng vang thật lớn vang lên, trên bàn đá được chạm khắc đẹp đẽ tinh xảo bất chợt xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.

Sắc mặt Trâu Ngu khó coi vô cùng, hắn lập tức lấy ra một cái pháp bảo phòng ngự, cặp mắt sâu quét một vòng xung quanh, bình tĩnh nói: “Sao thế này, là vị tiền bối nào muốn lấy mạng ta vậy? Mà sao ngay cả mặt cũng không dám lộ?”

Giọng nói của Bùi Vân Thư vang lên từ sau lưng hắn, “Là ta muốn giết ngươi.”

Giọng nói y lạnh như băng, sát ý trong đó hoàn toàn không che giấu.

Trâu Ngu sững sờ, nét mặt kinh hãi không thể giấu được, hắn xoay người nhìn ra sau, nhìn thấy Bùi Vân Thư đang nâng kiếm đứng ở ngay sau lưng hắn.

Thanh Việt kiếm trong tay Bùi Vân Thư phát ra tiếng kiếm reo cấp thiết, linh khí như gợn nước chảy tràn khắp viện, mỗi một con sóng gợn, đều phát ra uy hiếp với Trâu Ngu.

“Bùi Vân Thư,” Trâu Ngu cau mày, tối tăm trên mặt trở nên đậm hơn, “Ngươi muốn giết ta sao?”

Ánh mắt Bùi Vân Thư sáng rực, y bình tĩnh nhìn Trâu Ngu, sát ý trong mắt đã không màng che giấu nữa, thẳng thừng phơi bày: “Ta không nên giết ngươi sao?”

Nói dứt câu, Bùi Vân Thư không nói nhiều với hắn, một sợi Khổn Tiên Thằng từ trong người hắn bay ra, Khổn Tiên Thằng màu đỏ dài, mảnh, khí thế hung hãn xông thẳng về phía Trâu Ngu.

Trâu Ngu tránh được Khổn Tiên Thằng, nhưng lại không tránh thoát được thần thức Bùi Vân Thư, người hắn thoáng chậm lại trong một chốc, đã bị trói chặt lại, chật vật ngã xuống đất.

Cảnh tượng ngày trước khi hắn dùng Khổn Tiên Thằng để trói Bùi Vân Thư, bây giờ đã đổi thành hắn.

Bùi Vân Thư nâng kiếm bước đến gần, trên mặt Trâu Ngu có mồ hôi lấm tấm, nhưng khóe môi hắn vẫn mang ý cười.

“Người chạy ra khỏi chỗ của tông chủ quả nhiên là ngươi,” Hắn dịch dịch thân thể, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, “Có thể khiến ngươi muốn giết ta đến như vậy, cũng là bản lĩnh của ta. Chỉ là ta không ngờ là, tu vi của ngươi thế mà đã cao như vậy.”

Hắn nhíu nhíu mày, ý tứ ám chỉ đảo quanh nơi đầu lưỡi: “Đã lên giường với con giao long kia rồi?”

“Vật kia của hắn thế nào?” Trâu Ngu tùy tiện mở rộng hai chân, “Có được như ta không?”

Bùi Vân Thư hung hăng nhăn chặt mày.

Ý cười Trâu Ngu càng sâu, hắn liếm liếm môi, còn định nói gì đó nữa, đôi mắt sâu lại đột nhiên trợn to, không dám tin cúi đầu, nhìn thanh kiếm sắc bén cắm vào ngực, xuyên qua tim mình.

Bùi Vân Thư rút kiếm ra, dòng máu đỏ tươi theo lưỡi kiếm nhỏ xuống đất, trong chốc lát đã đọng lại thành vũng máu nhỏ.

Y cụp mắt nhìn Trâu Ngu, nét mặt từ từ giãn ra.

Trâu Ngu hình như không nghĩ là Bùi Vân Thư lại sẽ ra tay nhanh chóng gọn gàng như vậy, hắn nhìn đăm đăm xuống vết thương, lại ngẩng đầu lên nhìn Bùi Vân Thư.

Hắn biết Bùi Vân Thư muốn giết hắn, nhưng không nghĩ là Bùi Vân Thư vậy mà lại giết hắn lưu loát như vậy.

Trâu Ngu cho rằng Bùi Vân Thư sẽ chậm rãi dằn vặt, giày vò hắn.

Trong miệng hắn tràn ra máu, khó khăn thở từng hơi, “Bùi, Vân, Thư!”

Mùi máu tanh nồng sền sệt, cuối cùng trong mắt Trâu Ngu từ từ nổi lên điên cuồng, “Ta dù có chết cũng phải kéo ngươi chết cùng!”

Linh lực trong phòng bắt đầu xao động, mi tâm Bùi Vân Thư nhảy một cái, lập tức nhảy một cái về phía sau, xông thẳng về cửa, bay đi.

Có thể đi xa được bao nhiêu thì xa, Thanh Việt kiếm lớn lên bay đến dưới chân y, mang chạy trốn khỏi nơi này bằng một tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ.

Dường như đã qua rất lâu, hoặc chăng cũng chỉ là một chốc thoáng qua, sau lưng truyền đến tiếng vang ầm ầm thật lớn, linh khí mãnh liệt chấn động, khí thế sát phạt như trời long đất lở tràn ra ngoài.

Vô số tiếng kêu thảm thiết thoáng bật lên rồi lập tức tắt, rồi lại có một luồng thảm thiết hơn vang lên, tốc độ của Bùi Vân Thư cực kỳ nhanh, y căn bản là không có thời gian quay đầu lại nhìn tình huống sau lưng mình, chỉ biết phải chạy thẳng về phía trước, phải nhanh chạy khỏi nơi này.

Trâu Ngu tự bạo.

Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ tự bạo, có thể san nơi này thành bình địa.

Hắn thật sự là có chết cũng phải kéo Bùi Vân Thư chết cùng.

Không biết đã bay bao lâu, vang động sau lưng từ từ lắng lại, Thanh Việt kiếm xoay một vòng trên không trung, Bùi Vân Thư đứng trên thân kiếm, nhìn cảnh tượng hoang tàn bừa bộn trước mắt.

Bụi mờ bay lơ lửng trong không khí, có nơi thì sụp nát có nơi thì chết chóc, bốn phương tám hướng đâu cũng có tiếng kêu cứu và giãy dụa trong tuyệt vọng, bọn chúng không chết vì núi sạt đất lở, mà chết vì linh khí như thanh đao sắc của Trâu Ngu khi hắn tự bạo.

Bùi Vân Thư thở hổn hển, y ngồi xếp bằng trên Thanh Việt kiếm, bày tầng kết giới cho mình, lắng lại hơi thở.

Y thăm dò vào thức hải, nói với tiểu Nguyên Anh: “Không ngờ là ngươi nhỏ như vậy, khi tự bạo lại lợi hại thế.”

Tiểu Nguyên Anh kéo lá cây trên người lên che mắt mình, bịt tai trộm chuông nói: “Ta một chút cũng không lợi hại, ngươi đừng tự bạo ta mà.”

“Tại sao ta lại phải tự bạo ngươi, ” Bùi Vân Thư không hiểu sao mà Nguyên Anh của mình lại ngốc như thế, “Đừng túm lá cây.”

Nguyên Anh buông cái lá trên người mình ra, lại đi túm Tứ Nguyệt Tuyết Thụ trên đầu, khuôn mặt của nó y chang như khuôn mặt lúc còn nhỏ của Bùi Vân Thư, ủy ủy khuất khuất bĩu môi, “Ngươi đang mắng ta ngốc, ta biết đó.”

Bùi Vân Thư cười cười, thở ra một ngụm trọc khí, y mở mắt ra, sờ sờ Thanh Việt kiếm dưới thân: “Thừa thế xông lên, Trâu Ngu làm ra động tĩnh lớn như vậy, tông chủ của bọn chúng cũng không thể mặc kệ ngồi xem. Chúng ta thừa dịp này cháy nhà hôi của, đi mượn máu của hắn dùng một lát.”

Thanh Việt kiếm lắc lư trái phải một cái, liền mang theo y bay khỏi đây.

*

Trần gian có một câu là “họa vô đơn chí”, tông chủ còn chưa nhận được tin Trâu Ngu có chuyện, bên kia đã có người tới bẩm báo, nói Diên Nhị đã bị bắt.

Tông chủ ngạc nhiên, “Bị ai bắt?”

“Hai tên tu sĩ chính đạo,” Thuộc hạ đáp, “Nhìn y phục của hai ngươi bọn họ, là đệ tử của Đan Thủy tông.”

Đan Thủy tông đệ tử, tông chủ đăm chiêu, hỏi người bên cạnh: “Bùi Vân Thư hình như cũng là Đan Thủy tông?”

Con rối ẩn mình trong bóng tối, nói bằng giọng nói bình tĩnh không dao động, “Bẩm chủ thượng, y trước đây là đệ tử của Đan Thủy tông, bây giờ đã rời khỏi sư môn rồi.”

“Thú vị,” Tông chủ nói, “Bọn chúng bắt Diên Nhị để làm gì, chắc là định dùng Diên Nhị để đổi lấy sư đệ của bọn chúng à?”

Trong giọng nói tông chủ có ý cười.

“Thuộc hạ không biết,” Kẻ báo tin đáp, “Nhưng hai kẻ đó đang mang theo Diên Nhị quay về Hoa Cẩm môn.” w๖ebtruy๖enonlin๖e

“Phản chủ gì đó,” Tông chủ nói, “Chờ bọn chúng đi tới tông môn, mang Diên Nhị đến Hình đường xử tử, còn hai tên tu sĩ chính đạo đó cứ tùy theo ý bọn chúng đi.”

“Vâng.”

Sau khi chuyện xử lý Diên Nhị xong, tông chủ vừa mới ngồi xuống, lại chợt như có cảm giác, ngẩng đầu nhìn về hướng Nam, mắt híp lại.

Thuộc hạ bên cạnh thấy hiếu kỳ, cũng ngẩng đầu nhìn theo hướng Nam theo hắn, nhưng không thấy được gì cả. Qua chừng một nén nhang, mới bất ngờ nghe thấy một tiếng nổ lớn truyền từ hướng Nam đến.

Sóng linh khí xao động cũng bắt đầu tràn về phía bên này, tông chủ lắc đầu, nói: “Vô dụng.”

Hắn giơ bàn tay tái nhợt sạch sẽ lên, nhẹ nhàng vỗ một cái lên bàn, bày một tầng kết giới quanh phòng, kết giới chắn lại linh khí và gió bụi núi đá bên ngoài, đến khi tất cả mọi chuyện lắng đọng xuống thì mới có người tiến lên báo: “Tông chủ, Trâu đường chủ tự bạo rồi!”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, người người đều tại nín hơi, chỉ lo chạm vào tông chủ rủi ro.

Tông chủ ngước mắt nhìn người đến bẩm báo, “Ngươi đến thì thôi, sao còn để thần thức người khác vào theo.”

Bùi Vân Thư đang đứng trốn ở một góc ngoài phòng chợt cả kinh.

Môi y khẽ nhếch, tim không ngừng nhảy lên.

Tu vi của y đã là Nguyên Anh, thần thức so với tu vi còn hơn rất nhiều, theo phỏng đoán của y, chắc cũng đã được đến Phân Thần Kỳ rồi. Từ khi ra khỏi bí cảnh Thần Long đến giờ, thần thức của y chưa từng bị ai phát hiện ra bao giờ.

Bùi Vân Thư không cử động, xem tia thần thức kia hoàn toàn là mình, cẩn thận ẩn đi.

Hóa thực vi hư, hóa hư vi vô.

Bùi Vân Thư thử tìm cảm giác lúc trước đã rèn luyện trong tâm ma, hô hấp chợt nhẹ, tựa như bản thân đã hòa thành một với không khí.

“Mắt” thấy được nhiều hơn, “tai” cũng nghe rõ hơn rất nhiều.

Bùi Vân Thư nhìn thấy tông chủ Hoa Cẩm môn đang ngồi sau bàn, sắc mặt hắn lộ ra mấy phần kinh ngạc, “Ồ? Cư nhiên trốn mất rồi.”

Đám thuộc hạ quanh thân có chút dị động, có người không nhịn được hỏi: “Tông chủ, có đại năng đột kích sao?”

Tông chủ đáp: “Đối với các ngươi mà nói thì đúng là đại năng.”

Bùi Vân Thư thầm nghĩ, phải làm thế nào mới làm hắn bị thương được đây?

Nếu như thần thức của y thật sự đã đạt tới Phân Thần Kỳ, vậy thì tên tông chủ Hoa Cẩm môn chỉ liếc một cái đã có thể nhận ra được thần thức y, có tu vi bao nhiêu đây chứ?

Mà tại sao trước đây chưa từng nghe trong Hoa Cẩm môn còn có một người như vậy chứ.

Bùi Vân Thư không dám làm bừa, hơi thở của y càng lúc càng thả chậm, định đi theo bên cạnh tông chủ, vì dù sao cũng phải tìm được cơ hội lấy một ít máu của hắn ta.

Y nghĩ như vậy, cũng quyết định làm như vậy, sau khi thấy tông chủ trở về phòng, Bùi Vân Thư đi theo đứng trên đỉnh cây cao ở ngoài phòng, tìm kiếm thời cơ trong đêm khuya gió lạnh.

Tông chủ đang tự nhiên tự tại xem sách trong căn phòng ấm áp, khóe miệng hắn mang ý cười, tựa như trong sách có chuyện gì buồn cười lắm, làm hắn hào hứng đọc như vậy.

Qua một chốc, khi ánh trăng lưỡi liềm treo lơ lửng giữa trời thì có một đám người mang theo một cái hộp được đậy bằng miếng vải đen đi tới trước cửa phòng tông chủ, nhìn xung quanh một vòng, rồi thấp giọng gọi: “Tông chủ.”

Bùi Vân Thư vực lại tinh thần, tình hình này chắc chắn là đang tính làm chuyện gì đó không thể để lộ được, y phải hết sức chuyên tâm, nếu gặp may, nói không chừng còn có thể mượn chuyện đó làm nhược điểm để uy hiếp tên tông chủ Hoa Cẩm môn.

Chiêu này trong sách là bách phát bách trúng.

Có người mở cửa từ bên trong, thần thức của Bùi Vân Thư cũng lặng lẽ đi theo phía sau.

Y phải đề phòng tông chủ, vậy nên không dám đến quá gần hắn ta, chỉ tận lực che giấu mình, quả nhiên, tông chủ không nhận ra được sự tồn tại của y, chỉ hỏi kẻ dẫn đầu đám người vừa mới tiến vào, “Có chuyện gì mà phải tìm ta?”

Người dẫn đầu cung kính khom người, “Đây là thứ được phát hiện trong mật thất của Trâu đường chủ, thuộc hạ không biết xử lý như thế nào, đành phải mang tới giao cho chủ thượng.”

Tông chủ nói: “Mang đến đây cho ta nhìn một cái.”

Cái hộp được bọc vải đen được mang đến trước mặt tông chủ, tông chủ đưa tay mở ra, Bùi Vân Thư ngừng thở, không chớp mắt chăm chú nhìn.

Trong hộp đặt một đóa mẫu đơn nở rộ trông vô cùng kiều diễm, thấy đóa hoa đó, Bùi Vân Thư chợt cảm thấy hơi quen mắt, đóa hoa đó hay thậm chí là cái hộp, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi.

Cuối cùng là từng thấy ở đâu nhỉ?

Tông chủ lấy đóa mẫu đơn ra, hoa mẫu đơn nở rộ, to như một gương mặt nhỏ, sắc hoa vô cùng rực rỡ tươi sáng, trong lúc Bùi Vân Thư còn đang suy tư hồi tưởng, tông chủ nhẹ nhàng thổi một hơi vào đóa mẫu đơn.

Mẫu đơn phút chốc bay lên không trung, không ngừng xoay tròn rồi biến thành một bóng người khoác lụa mỏng, khóe môi người đó khẽ cong lên, trong mắt dường như dung chứa hương mẫu đơn thơm ngọt, khóe mắt đỏ như kiều hoa, trên môi còn mang tiên lộ, lặng lẽ nở rộ trước mắt người.

Đóa hoa hóa thành người này, có khuôn mặt cực kỳ giống với Bùi Vân Thư.

Nét mặt Bùi Vân Thư tối sầm lại, cật lực khiến tâm tình mình bình tĩnh lại, y nhìn đóa mẫu đơn đó, nhịn xuống kích động muốn cầm kiếm nhào tới đâm.

Y đã nhớ đây là gì rồi, Trâu Ngu cũng từng gửi một cái hộp giống như đến cho y, trong đó còn có một quyển sách dày chừng ngón tay, là một cuốn xuân cung đồ.

Bây giờ y chợt thấy hơi hối hận vì đã để cho Trâu Ngu bị chết dễ dàng.

Tông chủ nhìn thấy mẫu đơn, không khỏi thở dài nói: “Tài năng của Trâu Ngu ở loại chuyện này, đúng là không ai có thể sánh được.”

Người mang đồ đến nhìn đăm đăm vào đóa hoa, “Tông chủ, tướng mạo này quả nhiên là chỉ có mẫu đơn mới hóa ra được.”

Nhưng tông chủ lại lắc đầu, “Kiều diễm quá thịnh, hoa ý quá nùng, không đẹp.”

Trong lúc hắn nói, mẫu đơn mỹ nhân đã hóa lại thành hoa, cánh hoa phất phơ lay động, lả tả rơi xuống, đáp loạn trên mặt đất.

“Thật là đáng ngạc nhiên,” Tông chủ nói, “Ta không cảm thấy Bùi Vân Thư đẹp, nhưng lại có thể biết được hoa mẫu đơn không đẹp.”

Thuộc hạ của hắn đánh bạo hỏi: “Tông chủ, ngài nhận ra mẫu đơn không đẹp bằng cách nào vậy?”

Tông chủ mạn bất kinh tâm nói: “Đương nhiên là lấy Bùi Vân Thư làm tiêu chuẩn.”

Hắn lấy hết mẫu đơn trong hộp ra bỏ qua một bên, dưới ánh nhìn chăm chú của Bùi Vân Thư, lấy một quyển sách từ trong hộp ra.

Bùi Vân Thư đoán quyển sách này tám, chín phần lại là một quyển xuân cung đồ lấy y làm nhân vật chính nữa.

Sĩ khả sát bất khả nhục (kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục), Trâu Ngu chết rồi mà vẫn còn làm nhục y.

Sát ý Bùi Vân Thư nhẹ nhàng dâng lên.

Nhất định phải phá huỷ thứ này.

Tông chủ đang định lật trang đầu, một giây sau, quyển sách trên tay của hắn đã bất ngờn dấy lên ngọn lửa vàng rực.

Ngọn lửa cháy cực mạnh, chỉ trong thoáng chốc qua đã nuốt trọn quyển sách, tông chủ lại không chút hoang mang, hắn xoay người, ngọn lửa trên sách cứ thế biến mất, quyển sách còn lưu lại hơn nửa số trang.

“Ngươi càng như vậy, thì ta lại càng muốn xem trong đây có gì,” Tông chủ thản nhiên lật trang giấy đã bị đốt cháy đen, “Ta cho ngươi chạy trong thời gian ta đọc nửa cuốn này đấy.”

Bùi Vân Thư biết mình đã bị phát hiện, y khẽ cắn môi, lại quyết định lựa chọn ngược lại.

Y nhân lúc tông chủ đang cúi đầu lật sách thì dùng một luồng thần thức khổng lồ đánh úp về phía, cắt mấy đường lên người hắn xong thì lập tức lui lại.

Thần thức cuốn lấy máu tươi, từ trong trí óc Bùi Vân Thư cũng có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập lên kịch liệt.

“Trốn.” Thanh Việt kiếm chợt chuyển động.

Tông chủ lại không đuổi theo ngay.

Hắn chuyên tâm đọc quyển sách trên tay mình, đối với vết thương trên người mình coi như không thấy.

Lật hết quyển sách này, thì miệng vết thương trên người hắn cũng đã lành lặn.

Người đuổi theo Bùi Vân Thư không công quay lại, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Thuộc hạ bị mất dấu rồi.”

“Nếu như các ngươi đi theo được, ta thấy lạ đó,” Tông chủ dang hai tay ra để người bên cạnh thay y phục cho hắn, híp mắt nhìn quyển sách hắn để trên bàn, “Trâu Ngu đúng là có chút bản lĩnh vẽ vời.”

Tiếc nuối nói: “Chỉ tiếc là đã chết rồi.”

Con rối nhớ kỹ hắn đã chỉ cho thời gian nửa quyển sách, đã đuổi theo Bùi Vân Thư rồi, nhưng qua nửa canh giờ cũng chỉ đành tay trắng trở về.

Ngay tại Hoa Cẩm môn, ngay chính địa phận của tông chủ, lại để Bùi Vân Thư, một tu sĩ Nguyên Anh, trốn mất.

Tất cả những kẻ truy tìm Bùi Vân Thư, đều bị đuổi tới Hình đường lãnh phạt.

Thanh Phong công tử nhận hết trừng phạt ở Hình đường, nhờ thế mới biết Bùi Vân Thư đã thoát ra được Thụ Thần Đồ.

Lúc hay tin, hắn đã bị dẫn tới trước mặt tông chủ.

__

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi