TRÊU CHỌC CẦU VỒNG


Sau khi quay xong phân cảnh gặp mặt trong quán cà phê, biên đạo tới gõ cửa, mời bọn họ đến quay phỏng vấn cá nhân trước khi kết thúc.
 
Hai phòng nhỏ đã sắp xếp chu đáo, ngay trong quán cà phê.
 
Đàm người đoàn làm phim trước đó không thấy bóng dáng cũng dần xuất hiện, Châu Liên và Tiêu Tình Tình cũng xuống xe vào cửa hàng, vừa thấy cô thì tiến lên đón.
 
Bị bọn họ vây quanh, Triệu Nghê Hạ cảm thấy mình cần tạt nước lạnh cho tỉnh táo: "Nhà vệ sinh ở vậy? Chị muốn rửa mặt."
 
"A?" Tiêu Tình Tình nhìn lớp trang điểm trên mặt cô, do dự, "Rửa mặt dễ nhòe bẩn, còn có một cuộc phỏng vấn nữa, em lấy chị khăn ướt lau một chút nha."
 
Cô ấy lập tức tìm nhân viên công tác xin một gói khăn ướt, rút hai tấm đưa qua.
 
Triệu Nghê Hạ lấy khăn ướt đắp lên mặt, dễ chịu hơn một chút.
 
Thợ trang điểm đi theo đứng bên cạnh, chờ cô lau xong thì lập tức tiến lên dặm lại lớp trang điểm cho cô.
 
Trong chốc lát, biên đạo đeo thẻ công tác đến nói với cô: "Cô Triệu, đã chuẩn bị xong rồi, phiền cô đến bên này."
 
Cô đáp một tiếng, đưa khăn ướt cho Tiêu Tình Tình vứt rác, đi theo người kia vào phòng phỏng vấn.
 
Quá trình này không khác lắm với lúc ở nhà trước khi cô xuất phát, thậm chí câu hỏi cũng ít hơn.
 
Cô ngồi trước ống kính, nhân viên công tác gõ thẻ: 
 
"Bắt đầu ——!"
 
"Lâu lắm mới gặp lại, khi cô gặp thầy Bùi thì có cảm giác gì?"
 
"Cảm giác..." Triệu Nghê Hạ điều chỉnh trạng thái thật tốt, nghĩ nghĩ, chính thức nói: “Cảm giác anh ấy thành thục hơn rất nhiều."
 
"Trong nháy mắt khi mở cửa thấy anh ấy, cô đang nghĩ gì vậy?"
 
“...Ừm, bởi vì đã chuẩn bị tốt cho chương trình này, hôm nay đến gặp mặt nên biết anh ở đây, chỉ là lúc mở cửa không ngờ anh ấy đã ở trong trước rồi, vậy nên hơi bất ngờ một chút."
 
Ánh đèn chiếu lên người cô, cô từ từ nói: “Tôi hơi ngạc nhiên.”
 
“Lúc nãy khi ở trong phòng Bùi Khước có nói trước kia cô hay gọi cả tên họ của anh ấy với chữ ‘thầy’, cô gọi anh ấy như thế hả?”

 
“À..” Bị bọn họ hiểu lầm hỏi lại, Triệu Nghê Hạ sửng sốt một chút: “Không phải, tôi không thường gọi vậy.”
 
Cô hơi ấp úng nhưng vẫn giải thích rõ ràng: “Là do chương trình này… Trước đó tôi có gọi một lần.”
 
Biển đạo gật gật đầu, cô không muốn nói rõ chi tiết, bọn họ cũng chỉ hỏi tượng trưng như vậy thôi.
 
Sau đó lại đến vài vấn đề nữa, gõ thẻ kết thúc công việc.
 
Phỏng vấn xong đi ra ngoài, Châu Liên và Tiêu Tình Tình đợi cô ở ngoài cùng ra đón.
 
Châu Liên: “Ghi hình xong rồi?”
 
Triệu Nghê Hạ “Ừm” một tiếng.
 
Nhân viên công tác lui tới dọn dẹp thiết bị ghi hình, không ít người đứng trong sân.
 
Bên phía Bùi Khước cũng xong rồi, đang ở trong sân nói chuyện với đạo diễn Trịnh.
 
“Em đến chào hỏi đạo diễn đi, chào hỏi xong thì chúng ta đi.” Châu Liên vỗ vỗ cô.
 
Có vài mối quan hệ có thể thay thế bằng người đại diện, một số mối quan hệ cần nghệ sĩ tự đến.
 
Triệu Nghê Hạ nói được rồi đi đến sân.
 
Từ xa nhìn đạo diễn Trịnh đang nói chuyện hào hứng, cô còn tưởng bọn họ nói chuyện quan trọng gì, đến gần mới nghe rõ là chút chuyện liên quan đến thời tiết và chuyện vặt ở đoàn làm phim.
 
Khóe miệng cô hơi giật, nhẹ nhàng lên tiếng: “Đạo diễn Trịnh.”
 
“À, cô Triệu!” Đạo diễn Trịnh cười với cô, lập tức dừng chủ đề, đổi câu nói: “Hôm nay vất vả rồi.”
 
Cô cười cười nói không có gì.
 
Bùi Khước vẫn đứng bên cạnh, không có vẻ mặt gì, cũng không có cảm xúc gì, khôi phục trạng thái bình thường.
 
Tất cả những gì xảy ra trong gian phòng kia dường như chỉ tồn tại trong phút giây ít ỏi ở thời điểm đó.
 
Thuận lợi ghi hình xong “Lần đầu gặp mặt”, tâm trạng đạo diễn Trịnh cực kì tốt, cả người cũng vui vẻ: “Hôm nay đến đây có thể kết thúc công việc, chuẩn bị kĩ cho lần quay phim tiếp theo, chúng tôi sẽ lập tức báo cho hai người.”
 
Triệu Nghê Hạ xem kế hoạch sơ bộ, trừ bộ phim thử thì chương trình sẽ chia ra mười hai tập, dường như định quay sáu lần.
 
Lần quay chính thức tiếp theo cô và Bùi Khước sẽ mang hành lý đến phòng mà tổ tiết mục chuẩn bị, ở chung vói nhau vượt qua ba ngày ba đêm.
 
Mặc Dù biết tổ chương trình không thể vì kéo thêm lượt xem mà để cho hai người bọn họ ở cùng một phòng, nhưng trải qua lần gặp mặt hôm nay, cô đã bắt đầu lo lắng có thể phát sinh sự việc xấu hổ hơn hôm nay nữa không.
 
Nhưng không thể đánh trống lui quân, chỉ có thể tiếp tục kiên trì.
 
Cô cười một cái với đạo diễn Trịnh, Triệu Nghê Hạ nhìn sắc trời một chút, muốn về phải đi xe hơn một tiếng, đứng một lúc sau đó nói lời tạm biệt: “Vậy tôi về trước.”
 
Đạo diễn Trịnh nghe xong thì vội gật đầu: “Được được được.”
 
Cô không nhìn Bùi Khước bên cạnh, quay đầu ra hiệu với Châu Liên và Tiêu Tình Tình, bọn họ lập tức bước lên theo sau cô, lúc đi qua đạo diễn Trịnh, cũng không quên cười chào vài câu.
 

 
Đưa mắt nhìn Triệu Nghê Hạ và những người khác đi ra ngoài, đạo diễn Trịnh tiếp tục chủ đề trước đó và nói về cảnh quay hôm nay: "... Ánh sáng vẫn còn hơi chậm. Chúng tôi có một giáo viên ánh sáng đã đến Hàn Quốc để đào tạo thêm trước đây, gần đây xin nghỉ phép, hai ngày nữa tôi sẽ mời anh ấy trở lại, kỹ thuật ánh sáng của anh ấy có thể tạo quay được…”
 
Đang nói thì phát hiện người trước mặt hơi lơ đễnh.
 
“Thầy Bùi?” Đạo diễn Trịnh ngừng lại: “...Thầy Bùi?”
 
Gọi liên tục hai tiếng thì dường như Bùi Khước mới nghe thấy, ngước mắt hỏi: “Sao vậy?”
 
Đạo diễn Trịnh cười cười, không tiếp tục nói những chuyện vặt vãnh kia nữa, hỏi: “Trời rất nóng, anh muốn vào bên trong ngồi chút không?”
 
Bây giờ ấn tượng của ông ta với Bùi Khước rất tốt, ở vị trí này mà cũng không ra vẻ, không gây khó dễ với đoàn làm phim của bọn họ. Phỏng vấn cá nhân kết thúc sớm còn đứng ở đây nghe ông ta nói nhảm lâu như thế, không có chút không kiên nhẫn nào.
 
Ông ta nhiệt tình mời: “Đi vào gọi cà phê nhé? Hay gì khác?”
 
Bùi Khước bảo ông ta không cần phiền phức như vậy, nhận mũ từ trong tay Kha Lâm đeo lên: “Bên phía tôi cũng có việc phải đi.”
 
“Vậy được rồi được rồi.” Đạo diễn Trịnh không giữ lại nữa, tiễn anh đi vài bước lại nói tiếp: “À đúng rồi, thời gian ghi hình lần tới bên phía cô Triệu không có vấn đề, chủ yếu hỏi của anh, gần đây nếu anh có lịch trình gấp thì chúng ta có thể lùi tiến độ… Anh xem thử?”
 
“Không cần lùi tiến độ.” Giọng nói nhẹ nhàng của Bùi Khước từ chối ý tốt của ông ta, chỉ nói: “Quay sớm một chút cũng được.”
 
Một ngày ghi hình, trước ống kính chỉ có vài giờ, nhưng công tác chuẩn bị trước sau lại tốn không ít thời gian.

 
Rõ ràng cũng không vận động gì nhiều, Triệu Nghê Hạ lại cảm thấy sức lực toàn thân đã trút hết.
 
Con đường này gần điểm đến của Châu Liên và Tiêu Tình Tình hơn, ban đầu cô định để lái xe đưa bọn họ về trước, nhưng Châu Liên thấy trạng thái của cô không tốt, kiên trì đưa cô về nhà trước.
 
Trở lại chung cư, đồ đạc ở đoàn làm phim đã được dọn đi, Triệu Nghê Hạ tẩy trang sạch sẽ, thay bộ đồ thoải mái, không định ăn cơm tối mà trực tiếp làm ổ trong chăn.
 
Nằm ngửa mặt lên nhìn trần nhà, ngơ khoảng mười mấy phút, lại nhớ đến nội dung ghi hình hôm nay.
 
Tâm phiền ý loạn lăn trên giường vài vòng, cô cầm điện thoại lên gửi một biểu tượng cảm xúc cho Tỉnh Hữu.
 
Tỉnh Hữu nhanh chóng trả lời: [Làm gì?]
 
Anh ấy vẫn còn đang quay phim ở thành phố Bình, vẫn chưa về, nhưng có thể trả lời tin nhắn thì chứng tỏ anh ấy đang rảnh.
 
Triệu Nghê Hạ: [Tôi hỏi cậu một chút.]
 
Tỉnh Hữu: [ Hỏi cái gì? ]
 
Triệu Nghê Hạ: [ Mấy ngày nay ở thành phố Bình, lúc vừa nhìn thấy tôi có phải cậu rất tức giận không? ]
 
Tỉnh Hữu: [?]
 
Sợ anh ấy khó chịu, Triệu Nghê Hạ tranh thủ trước khi Tỉnh Hữu phát tác bổ sung một câu: [ Tôi không có ý gì đâu, chỉ hỏi một chút thôi. ]
 
Tỉnh Hữu gửi một biểu cảm trợn trắng mắt.
 
Tỉnh Hữu: [ Nói nhảm, cậu nói xem? Có thể không tức giận hả? ]
 
Tỉnh Hữu: [ Bạn của cậu đột nhiên ra nước ngoài, mấy năm liền không có nổi một cuộc điện thoại, sau đó đột nhiên chạy về, đổi lại là cậu thì thế nào? ]
 
Tỉnh Hữu: [ Cái gì chứ, bây giờ tôi nhớ lại còn tức hơn nữa (Giận) (Giận) (Giận) (Giận) Tôi không nên tha thứ cho cậu nhanh như vậy! Ít nhất phải lơ cậu vài tháng mới đúng! ]
 
Triệu Nghê Hạ bị câu nói của Tỉnh Hữu làm chột dạ, vội gửi vài biểu tượng cảm xúc hối lỗi.
 
Anh ấy rất dễ dỗ, nhanh chóng dịu cơn giận, nhưng nhìn anh ấy trả lời thành thật, cảm xúc của Triệu Nghê Hạ càng kém hơn.
 
Do dự một lúc, cô lại hỏi.
 
[ Tôi ở nước ngoài mấy năm nay, Bùi Khước thường vì tôi mà bị người khác nói xấu à? ]
 
Tỉnh Hữu không ngờ cô sẽ khơi chuyện này lên: [ Sao cậu lại hỏi cái này? ]
 
Không đợi cô trả lời, anh ấy nói tiếp: [ Thường xuyên mà, cậu nghĩ đi, cậu ta có nhiều fan như vậy, nhiều người còn muốn xử cậu ta kia. ]
 
Triệu Nghê Hạ: [ Thường xuyên? ]
 
Tỉnh Hữu: [ Đúng vậy, một đường quay phim của cậu ta thuận lợi… Không phải, nói thuận lợi cũng không đúng, chỉ là bộ phim đầu tiên mà cậu ta quay đã mang về hiệu quả phòng vé rất tốt, theo lời người đại diện của tôi thì tỷ số lợi nhuận rất cao, sau đó tài nguyên phim được mở rộng, những người có quan hệ cạnh tranh chắc chắn sẽ không đứng nhìn. Mấy năm đó cậu ta bị bôi đen không ít, chuyện của cô và cậu ta cũng thường xuyên bị moi ra bàn tán, cậu ta càng hot thì càng bàn tán nhiều, cả ngày chế nhạo cậu ta bị cô vả mặt. ]
 
Tỉnh Hữu: [ Cậu cũng biết đó, những nam nghệ sĩ trẻ tuổi chúng tôi cả ngày bị chửi, fan hâm mộ hở ra là bị chửi não tàn, Bùi Khước không phải thần tượng, nhưng cậu ta debut từ một bộ phim thần tượng, fan bạn gái lại nhiều, vốn có nhiều người thích mượn gió bẻ măng, tính cách của cậu ta lại không thích giao thiệp, không phải quay phim thì là quay phim, điểm đen của bản thân không nhiều, chuyện đem ra bôi đen được chỉ có mấy việc như vậy, đám người kia cũng chỉ có thể cắn mãi không thả mà thôi. ]
 
Tỉnh Hữu: [ Cậu ta vừa lên phim truyền hình mới hay phim điện ảnh mới thì có người bắt đầu nói gì mà cậu ta muốn trèo lên cô chủ như cậu, kết quả cậu không coi trọng vứt cậu ta vân vân, nói cực kì khó nghe. Sau này từng tác phẩm của cậu ta từ từ đứng vững, doanh thu phòng vé và giải thưởng cao ngất ngưởng, mấy năm nay mới không ai nói nữa. Fan hâm mộ của cậu ta cũng nhạy cảm, nên sau này cực kì chán ghét người phụ nữ nào dính lên xào cp với cậu ta. ]
 
Tỉnh Hữu nhắn mấy tin liền, từng tin nhắn dài ngoằng, cực kì nghiêm túc.
 
Triệu Nghê Hạ không nói được cảm xúc của mình, đầu ngón tay dừng trước màn hình một lúc lâu cũng không nhúc nhích.
 
Hồi lâu sau đó cô mới gõ một câu: [ Có phải vì những dư luận này mà anh ấy vẫn luôn sống không tốt không? ]
 
Tỉnh Hữu: [ ? ]
 
Tỉnh Hữu: [Vấn đề này của cậu làm khó tôi rồi.]
 
Giọng điệu của anh ấy thay đổi cực nhanh, bầu không khí hơi nghiêm túc trước đó bỗng chốc bị anh phá vỡ.
 
Triệu Nghê Hạ cũng cảm thấy câu hỏi của mình hơi kì lạ: [ Không có gì đâu, tôi chỉ hỏi chút thôi. ]
 
Tỉnh Hữu: [ Phải hay không thì chờ tôi suy nghĩ chút đã. ]
 
Vốn là vấn đề do cảm xúc mà hỏi ra, thấy dáng vẻ khó xử của anh ấy, Triệu Nghê Hạ thật sự không trông cậy Tỉnh Hữu trả lời được cái gì.
 
Việc này hỏi ai cũng không trả lời được mà.
 
Cô không tiếp tục chủ đề này nữa:
 
[ Ừm ]

 
[Có phải cậu còn ở studio không? Hôm nay xong việc chưa? ]
 
Tỉnh Hữu: [ Ừm, buổi tối còn có cảnh quay. ]
 
Tỉnh Hữu: [ Ài, cảnh tình cảm, mệt mỏi quá đi. ]
 
Triệu Nghê Hạ gửi một biểu cảm sờ đầu.
 
Nói chuyện phiếm vài câu, anh ấy không trả lời lại nữa, có lẽ là đi làm việc rồi.
 
Triệu Nghê Hạ cất điện thoại di động.
 
Bầu trời đêm mùa hạ đến chậm, đã đến giờ cơm, ngoài cửa sổ vẫn là màu xanh lam.
 
Cảm thấy hơi đói, cô làm một ít đồ ăn.
 
Ăn xong cầm chén đũa bỏ vào máy rửa bát, đi phòng tắm rửa mặt một lần rồi ra ngoài, sắc trời đã đen hoàn toàn.
 
Triệu nghê hạ nằm lại trên giường, đang nghĩ tìm chút gì để xem, tin nhắn của Tỉnh Hữu đột nhiên nhảy lên
 
Tỉnh Hữu: [ !!!!!! ]
 
Cô không hiểu mấy dấu chấm than này lắm.
 
“Chuyện gì…” Cô hạ giọng định hỏi anh ấy có chuyện gì, Tỉnh Hữu một hơi nhắn liên tiếp mấy tin.
 
Tỉnh Hữu: [ Vì sao cậu ta biết là cậu? ] 
 
Tỉnh Hữu: [ (Hoảng sợ )( Hoảng sợ) ]
 
Tỉnh Hữu: [ Mặc dù cậu ta không chỉ mặt gọi tên, nhưng cậu ta nói cậu đó, cậu ta đoán được đúng không? Sao lại đoán được? ]
 
Hình ảnh tải chậm, cuối cùng cũng chuyển qua.
 
Trong lòng Triệu Nghê Hạ hơi hồi hộp, có cảm giác không ổn, đầu ngón tay thả nút ghi âm, ấn mở hình ảnh xem thử, nội dung là đoạn đối thoại của Tỉnh Hữu và Bùi Khước.
 
Câu đầu tiên Tỉnh Hữu hỏi là “Có ở đó không”, Bùi Khước trả lời một dấu chấm hỏi. 
 
Anh ấy nói tiếp hai câu:
 
[ Người anh em, tôi vẫn chưa quan tâm người anh em thật tốt nhỉ. ]
 
[ Nói chuyện với cậu một chút, đừng để ý. ]
 
Bùi Khước lời ít ý nhiều: [ Nói đi. ]
 
Tỉnh Hữu thật sự là thiên tài bắt chuyện với người khác: [ Bình thường vẫn khỏe chứ? Không có vụ gì đúng không? Mấy năm nay mọi thứ sao rồi, chắc cũng không phải không tốt lắm đâu nhỉ? ]
 
Tin nhắn của anh ấy gửi đi, không biết là hỏi cho người ta sợ luôn hay không nói lên lời.
 
Thời gian hiển thị rất lâu sau đó, Tỉnh Hữu mới gửi một câu “Hello” và dấu chấm hỏi, bên kia mới có tin tức mới.
 
Triệu Nghê Hạ thấy cái này đã đau đầu, Bùi Khước có im lặng hay không thì cô không biết, cô thật sự bị nghẹn cho im lặng.
 
Làm khó Tỉnh Hữu còn phải làm nền trước hai câu… Không bằng anh ấy hỏi trực tiếp luôn đi!
 
Ôm tâm trạng vò mẻ không sợ nứt, cô kiên trì nhìn nội dung thấp nhất của hình ảnh.
 
Bùi Khước: [ Nếu cô ấy đã tò mò như thế, cậu có thể bảo cô ấy tự đến hỏi tôi. ]

 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi