TRÊU CHỌC - MỘC HỀ NƯƠNG

Một ngày nọ, Đỗ Vân Sinh mặc quần áo, eo mỏi nhừ hậm hực bước ra khỏi phòng ngủ. Hắn bỗng nghe thấy tiếng ‘xì xì’ bèn quay đầu lại nhìn, con rắn độc sặc sỡ quả nhiên đi theo phía sau.

Nó thích theo thì theo, nó thích nhìn thì nhìn.

Đỗ Vân Sinh nghĩ vậy rồi thản nhiên bước ra, chầm chậm bước trên hành lang bằng trúc. Trời đã vào cuối thu. Thời tiết trên núi rất mát mẻ, không oi bức như trong thành phố.

Đang đi, Đỗ Vân Sinh bỗng nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Hắn dừng bước, trong lòng thầm nghĩ chắc là con quái vật kia, một con yêu quái do sâu biến thành, tuyệt đối không được đi gặp. Song lòng bàn chân như mọc rễ, không rời bước nổi.

Đỗ Vân Sinh sững sờ tại chỗ hồi lâu rồi xoay người về phòng ngủ. Hắn đứng ngồi không yên trong phòng, cuối cùng tức giận chạy ra ngoài, tìm đến căn phòng có tiếng trẻ con khóc nỉ non. Ban đầu hắn ở cửa vươn cổ nhìn vào, và thấy một cục bông nhỏ đang nằm trong chiếc cũi bằng trúc tinh xảo.

Cục bông nhỏ đột nhiên mọc ra tay chân quơ quào lung tung, kèm theo tiếng cười rúc rích réo rắt tựa tiếng chuông.

Đỗ Vân Sinh bất giác tiến lên, ghé vào bên cạnh cũi ngắm nhìn cục bông nhỏ.

Cục bông bọc một em bé. Khuôn mặt mập mạp trắng nõn, đôi mắt to tròn đen láy, vô thức đá đôi chân ngó sen, hai cánh tay nhỏ khua khoắng như đang đánh vào không khí. Đánh một cái rồi ‘đa’ một tiếng theo nhịp.

“Đa! Đa đa!”

Phì bọt.

Đỗ Vân Sinh hơi ghét bỏ, lại thấy tò mò, vươn ngón trỏ chọc vào má cục bông nhỏ.

Cục bông nhỏ ngây ngẩn cả người, tròn mắt nhìn đăm đăm Đỗ Vân Sinh, tay chân nhỏ dừng giữa không trung giống con rùa nhỏ bị lật ngửa.

Đỗ Vân Sinh phì cười, chọc rồi lại chọc cục bông nhỏ. Cục bông nhỏ phun ra bong bóng nhỏ, sau đó phấn khích ‘đa đa’ không ngừng.

“Chỉ biết ‘đa đa’, mi cho là mình đang cưỡi ngựa à?”

Đỗ Vân Sinh ghét bỏ, rất ghét bỏ nó. Sau đó hắn như nhớ ra điều gì, mở cục bông nhỏ ra thì thấy chym nho nhỏ.

“Là bé trai.”

Đỗ Vân Sinh nhìn cục bông nhỏ. Cục bông nhỏ ‘đa đa’ cười rộ lên trông như là thiên thần nhỏ đáng yêu nhất hạ xuống thế gian, ai thấy trái tim cũng phải bị tan chảy. Đỗ Vân Sinh ngoài miệng ghét bỏ, tim lại nhũn đến rối tinh rối mù.

Hắn chơi với cục bông nhỏ cả một buổi chiều, thời gian thấm thoắt trôi qua mà chẳng hề nhận ra.

Khi trời tối, Đỗ Vân Sinh vội vàng trở về phòng ngủ. Không lâu sau, Đằng Chỉ Thanh trở về, ôm hắn ôn tồn một lát rồi mang hộp đồ ăn ra, bày đồ ăn bên trong lên.

“Vân Sinh, lại đây ăn cơm.”

Đỗ Vân Sinh liếc y một cái, sau đó ngồi xuống bàn. Đằng Chỉ Thanh nhìn hắn một lúc lâu, đứng dậy đến phòng bên cạnh, lúc đi mang theo sữa dê.

Chắc y đi cho cục bông nhỏ ăn.

Trước đây mỗi ngày y đều dành thời gian đi cho cục bông nhỏ ăn. Nhưng khi đó sự tồn tại của cục bông nhỏ quá kích thích Đỗ Vân Sinh, cho nên Đằng Chỉ Thanh hết sức tránh cho Đỗ Vân Sinh tiếp xúc với bé con.

Đỗ Vân Sinh giờ nhớ tới, lại thấy hơi hụt hẫng.

Hắn ngồi tại chỗ buồn rầu ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng khẳng định hắn chỉ hơi không quen xíu thôi.

Chẳng bao lâu, Đằng Chỉ Thanh quay lại. Đỗ Vân Sinh ngẩng đầu nhìn thấy cục bông nhỏ trong lòng y thì không khỏi kinh ngạc mừng rỡ đứng lên. Đứng lên rồi lại bỗng thấy quá đột ngột, vì vậy rụt rè ngồi xuống.

“Anh mang con cổ trùng này ——” Nhìn bé con ngây thơ đá đá chân, Đỗ Vân Sinh thay đổi xưng hô: “Anh mang cục bông nhỏ này đến làm gì?”

Đằng Chỉ Thanh: “Nó thích náo nhiệt.”

Đỗ Vân Sinh lẩm bẩm: “Thích náo nhiệt… Cũng đừng có đưa đến trước mặt tôi chứ…” Khóe mắt lặng lẽ nhìn đứa trẻ, nhẫn nhịn rồi vờ như rộng lượng: “Được rồi, chỉ được ở lại một lát thôi đấy.”

Đằng Chỉ Thanh: “Ừ.”

Một bữa ăn, Đỗ Vân Sinh và bé con xem như đã quen nhau. Khi bữa tối kết thúc, Đằng Chỉ Thanh định bế bé con đi, Đỗ Vân Sinh đang lăn ra giường chơi đùa với bé con ngơ ngác quay đầu lại.

“A?”

Đằng Chỉ Thanh: “Ta bế nó về ngủ.”

Đỗ Vân Sinh nhìn bé con, đột nhiên quay lưng lại xua tay mất kiên nhẫn nói: “Bế đi bế đi, thấy là phiền.”

Đằng Chỉ Thanh bế bé con đi, sau đó đi tắm rồi mang thân thể đầy hơi nước trở về. Mái tóc y dài thướt tha xõa tung sau lưng, đạp ánh trăng trở về, tựa như mỹ nhân dưới trăng.

Đỗ Vân Sinh ngồi nhổm dậy ở mép giường, khoanh chân hỏi Đằng Chỉ Thanh: “Anh bế đứa bé từ đâu đấy? Tốt nhất là trả nó về đi, bắt cóc trẻ con là phạm pháp.”

Đằng Chỉ Thanh liếc bụng Đỗ Vân Sinh: “Ta bắt cóc đứa nhỏ từ trong bụng em.”

Đỗ Vân Sinh lạnh mặt: “A Thanh, tôi không đùa với anh.”

“Ta cũng không phải đang lừa em.” Đằng Chỉ Thanh vuốt ve gương mặt của Đỗ Vân Sinh, đè hắn xuống: “Không tin thì chúng ta lại làm thêm đứa nữa?”

Đỗ Vân Sinh tựa như một đóa hoa nở rộ dưới thân y, mang theo sự ngọt ngào và mỹ lệ đến tột cùng. Khi sắp phóng ra, Đỗ Vân Sinh khóc nức nở cầu xin Đằng Chỉ Thanh không cần bé con.

Vừa ngoan ngoãn lại đáng thương, thật khiến người ta muốn bắt nạt.

Sau khi kết thúc, Đỗ Vân Sinh khóe mắt hồng hồng lăn ra ngủ.

Đằng Chỉ Thanh ôm hắn, lông mày nhíu chặt, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Hơn nửa đêm, Đỗ Vân Sinh chìm vào cơn ác mộng. Trong mơ, bụng hắn phình to rồi vỡ ra, có một bé con bò ra. Nó trông rất giống cục bông nhỏ. Đỗ Vân Sinh thích nó lắm nên bế nó lên, nhưng ngay sau đó cục bông nhỏ trong lòng hắn biến thành một con cổ trùng to kinh khủng.

Đỗ Vân Sinh sợ tới mức ném đi, sau khi ném lại phát hiện đó rõ ràng là cục bông nhỏ.

Hắn vội vàng bế cục bông nhỏ lên.

Cục bông nhỏ gọi hắn là cha, Đỗ Vân Sinh hứng khởi đáp lại. Cơ mà lại có ai đó đang gõ cửa, cộc cộc cộc, hóa ra là cảnh sát tới. Họ nói hắn bắt cóc trẻ em, cục bông nhỏ là con nhà người ta.

Cục bông nhỏ bị đưa đi, khóc đến trông nẫu ruột nẫu gan. Đỗ Vân Sinh cũng khóc, trái tim như bị đào mất một nửa.

Trong giấc mơ Đỗ Vân Sinh khóc đến đau lòng, thực tế lại chỉ khóc rấm rứt, âm thanh rất nhỏ.

Đằng Chỉ Thanh lập tức tỉnh lại, ôm chặt Đỗ Vân Sinh đánh thức hắn.

Sau khi tỉnh, Đỗ Vân Sinh một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn, nhấp ngụm nước Đằng Chỉ Thanh đưa, tỉnh táo lại nói: “A Thanh, phải giấu cục bông nhỏ đi, nếu không bị trộm mất.”

Đầu óc hắn dường như không được tỉnh táo, có lúc coi cục bông nhỏ là con ruột, khi lại cho rằng cục bông nhỏ là đứa trẻ Đằng Chỉ Thanh bắt cóc về.

Đằng Chỉ Thanh vỗ về lưng Đỗ Vân Sinh, dỗ dành hắn như dỗ trẻ con. Y hơi nôn nóng, hơi hối hận đã ép buộc quá, đáng lẽ nên từ từ.

“Vân Sinh, bé con là của nhà chúng ta, không phải của người khác. Không ai trộm được, không mất đâu cả. Đừng sợ, Vân Sinh, ta ở đây.”

“A Thanh, anh ở đây?”

“Ta ở đây, Vân Sinh.”

“A Thanh, thực xin lỗi.”

Đằng Chỉ Thanh im lặng, không thể nào đáp lại Đỗ Vân Sinh.

Hắn ôm Đỗ Vân Sinh nhẹ giọng dỗ dành, từ từ dỗ người ngủ tiếp.

Ngày hôm sau, Đỗ Vân Sinh rời giường đã quên luôn chuyện xảy ra đêm trước. Lúc ăn sáng, hắn nghe Đằng Chỉ Thanh nói: “Hôm nay có khách đến, em mặc quần áo cho đàng hoàng, đừng ngớ người trong phòng ngủ.”

Đỗ Vân Sinh nhướng mi: “Ai đến?”

Đằng Chỉ Thanh: “Người em quen.”

Người hắn quen?

Đỗ Vân Sinh không nghĩ ra, thế nên ăn no cơm, mặc quần áo hóng gió bên ngoài. Đến giữa trưa, nghe thấy tiếng gọi, hắn cúi đầu thì thấy bạn tốt đang vẫy tay chào.

Đỗ Vân Sinh mừng rỡ chạy như bay xuống, nhảy lên trên người bạn tốt: “Ông đến thăm tôi à?!”

Bạn tốt: “Ông nặng quá, mau xuống đi.”

Đỗ Vân Sinh vô cùng phấn khởi, cho nên không thèm để ý lời bạn tốt.

“Sao ông biết tôi ở đây? Ai dẫn ông tới?”

“Vị đại mỹ nhân A Thanh nhà ông đấy ạ, gọi điện cho đại sư, đại sư lại gọi cho tôi. Sau đó đại mỹ nhân A Thanh đích thân mời tôi tới bản Khất La gặp ông, nhân tiện… xem bệnh của ông.”

Đỗ Vân Sinh: “Ồ… Tôi không bị bệnh.”

“Chuyện ông có bệnh hay không ông nói không tính. Đi thôi, tôi sẽ ở bản Khất La vài ngày.”

Đỗ Vân Sinh dẫn bạn tốt vào trong nhà, lơ đãng ngẩng đầu thì nhìn thấy Đằng Chỉ Thanh ở ban công trên lầu. Y đứng đó, không biết đã nhìn được bao lâu rồi, khuôn mặt dưới ánh mặt trời không nhìn rõ biểu cảm.

Nhưng không hiểu sao, Đỗ Vân Sinh lại cảm thấy bóng dáng Đằng Chỉ Thanh trông thật cô đơn lẻ loi.

Trái tim Đỗ Vân Sinh đột nhiên thắt lại.

Hết chương 18.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi