TRÊU CHỌC THIẾU NIÊN CỐ CHẤP


Vào đầu học kỳ mới, cuộc sống của tân sinh viên chắc chắn sẽ có chút bận rộn.
Huấn luyện quân sự, hội đồng lớp, tuyển sinh hội sinh viên, câu lạc bộ, v.v., các loại hoạt động nối tiếp nhau khiến người ta choáng mặt.
Vì không có nguồn thu nhập nên dù đã vay vốn sinh viên nhưng cô vẫn phải dành thời gian vừa làm vừa học để trang trải cuộc sống, thời gian thực sự rất hạn hẹp.

Ngoài ra, ngoại trừ múa ba lê, cô không có hứng thú với các hoạt động tập thể khác, vì vậy Thẩm Kiều hoàn toàn không đăng ký, chỉ chọn một câu lạc bộ múa.
Thời gian lặng lẽ đến cuối tháng chín.
vào ban đêm.
Bữa hội họp đã kết thúc.
Thẩm Kiều từ chối sự kiện tiệc tùng tiếp theo, nói rằng hôm sau cô phải về nhà sớm.
Ra khỏi nhà hàng.
Bên ngoài, gió đêm man mát.
Cô nhìn xung quanh, ánh mắt cô định một hướng.
Kỳ Ngôn Châu mặc áo bóng chày, dáng người gầy nhỏ, nhìn về phía cô.

Thấy cô nhìn sang, khóe miệng cậu nhếch lên, giơ tay ra hiệu với cô.
Chiếc áo bóng chày này được hai người mua vào cuối tuần, như một bộ trang phục đôi.
Thẩm Kiều cũng có một bộ màu khác cùng kiểu, nhưng hôm nay cô không mặc.
Nhìn như thế này, quần áo trên người Kỳ Ngôn Châu thực sự rất đẹp.

Nó trung hòa sự lạnh lùng và dữ dội trong khí chất của cậu, cộng với đôi mắt sáng và ánh nhìn sắc bén, trông cậu rất trẻ trung và quyến rũ.
Thẩm Kiều không dừng lại, giống như một con chim bay về phía cậu.
Cô cười hỏi: "Anh đợi lâu chưa?"
"Không lâu, mới có năm phút."
Nói xong, Kỳ Ngôn Châu nhét một củ khoai lang nướng vào trong tay Thẩm Kiều.
Ấm và nóng, vẫn chưa lạnh.
Đầu thu, khi tiết trời chớm mát là lúc thích hợp ăn khoai lang nướng.
Bên đường thường có những cô chú đẩy thùng lò nướng bán dọc đường, sau khi có người trả tiền sẽ lấy từ thùng lò ra một củ khoai nướng.

Tiếp theo đó, hương thơm tràn ngập, bay xa.
Cuối tuần trước, Thẩm Kiều ngửi thấy, nói muốn nếm thử.
Cô chưa bao giờ ăn.
Đáng tiếc lúc đó đối phương đã đóng cửa hàng, không tìm được người.
Ai ngờ hôm nay Kỳ Ngôn Châu đột nhiên mang tới đây.

Thẩm Kiều khẽ "oa" một tiếng, sốt ruột lấy khoai nướng trong túi ra, bóc một ít vỏ, thăm dò cắn một miếng.
Hương thơm ngọt ngào tan chảy giữa hai hàm răng.
"Ngon quá!"
Kỳ Ngôn Châu: "Cắn vài miếng nếm thử mùi vị, cái này không hợp vệ sinh, không tốt cho sức khỏe, không thể ăn nhiều."
Thẩm Kiều bĩu môi, "Em biết rồi."
Nói rồi cả hai quay lại, sánh bước bên nhau về phía cuối con đường.
Theo kế hoạch, hai người dự định trở lại Lục Xuyên vào ngày mai.

Nhưng là dịp lễ Quốc khánh, vé mua hơi muộn, ngày đầu chỉ có vé chiều tối nên phải dời đến chiều tối mới về.

Vậy là hai người dành một ngày đi chơi quanh trung tâm Lục Đồng, đợi gần hết giờ rồi cùng nhau bắt taxi đến nhà ga đường sắt cao tốc.
____
Ngày hôm sau.
Trong trung tâm thương mại đông đúc người.
Ăn xong, Thẩm Kiều đi dạo một vòng, mua chút đồ ăn vặt.

Cả hai lên đường về nhà.
Sẽ mất một lúc để tàu đến.
Kỳ Ngôn Châu xem video với Thẩm Kiều để giết thời gian.
Đột nhiên, điện thoại rung lên vài cái.
Cậu nhìn rồi cau mày.
Thấy vậy, Thẩm Kiều tạm dừng phim, quay đầu lại: “Sao vậy?”
Hai người ở chung lâu như vậy, cũng không có bí mật gì với nhau, vì vậy, Kỳ Ngôn Châu trực tiếp cho cô xem màn hình điện thoại.
Tin nhắn đến từ Lư Sam San.
Lư Sam San: [Anh Ngôn Châu, hôm nay có một người đàn ông đến con hẻm này để hỏi thăm về Thẩm Kiều, hỏi Thẩm Kiều có sống ở đây không.

Bà Chung ở bên cạnh nói rằng anh ta trông không giống người tốt, vì vậy bà phớt lờ anh ta và rời đi.]
Lư Sam San: [Mẹ em nhờ em hỏi anh, đây có phải là người mà Thẩm Kiều biết không?]
Thẩm Kiều không biết vì sao, nên liền nắm lấy mu bàn tay cậu, rồi nhìn chằm chằm mấy hàng chữ hồi lâu, ngay cả chóp mũi cũng vô thức nhăn lại thành một quả cầu.
Sau khi suy nghĩ, cô vẫn không biết đó là ai.
Cô thở dài, lắc đầu, nói thật: "Em không biết, cũng không nghĩ ra là ai."
Nói một cách logic, không ai ở Lục Xuyên biết cô sống trên đường Chấn Đồng.
Hai người nhìn nhau.
Kỳ Ngôn Châu: "Bạn học cũ? Cô giáo?"

Thẩm Kiều cười nói: “Bạn học làm sao biết chỗ ở của em, hơn nữa nếu là giáo viên của em, có lẽ họ phải biết bây giờ em đã lên đại học rồi chứ.”
Chẳng lẽ là người của nhà họ Thẩm?
Người đàn ông...!là Thẩm Thành Quân?
Tuy nhiên, ngoại hình của Thẩm Thành Quân không thể nói là đẹp trai, nhưng ông ấy có thể được coi là chính trực và trong sạch, vì vậy ông ấy không thể bị gọi là "không giống người tốt".
Cho đến khi lên tàu, Thẩm Kiều vẫn không biết gì.
Sau khi suy nghĩ, cô quyết định đăng một vòng kết nối bạn bè.
[Gần đây có ai muốn hỏi tôi việc gì không? Xin lỗi, tôi có thể nói chuyện riêng được không?]
Ngay sau đó, đã có cả đống phản hồi bên dưới.
Hầu hết các bạn cùng lớp đều đùa giỡn và hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, nhưng không ai đứng ra nhận.
Thẩm Kiều suy nghĩ, ngẩng đầu lên, tựa đầu vào vai Kỳ Ngôn Châu, rồi dịu dàng nói: “Anh hỏi hộ em, dáng vẻ của người đó như thế nào? Tình huống cụ thể ra sao? Nếu là người không quen biết thì sao lại biết tên em?"
Kỳ Ngôn Châu "ừm" một tiếng, gõ câu trả lời: [cô ấy nói không biết.

Người đó trông như thế nào?]
Lư Sam San nhanh chóng nhắn lại: [ Bà Chung nói anh ta rất luộm thuộm, anh ta không cao, nhìn khoảng ba mươi tuổi.

Nhìn tinh thần không bình thường.

Nhưng em không có thấy.]
Ba mươi?
Làm thế nào mà cô có bạn bè ở độ tuổi ba mươi?
Nghe miêu tả này khiến người ta càng thêm khó hiểu.
Tim Thẩm Kiều đập thình thịch, cảm giác có dự cảm xấu.
Cô nắm chặt tay, do dự vài giây: "Nghe thật đáng sợ, Kỳ Ngôn Châu, nếu không, kỳ nghỉ này chúng ta sẽ không về nữa được không?"
Kỳ Ngôn Châu: "Làm sao vậy?"
Thẩm Kiều lắc đầu, mơ hồ nói: “Không biết…”
Đối với những chuyện vặt vãnh như vậy, Kỳ Ngôn Châu đều nghe lời, không hỏi nhiều.
Chỉ sau vài giây cân nhắc, cậu liền đưa ra một đề nghị.
"Xe đã khởi hành, không có cách nào đi xuống.

Hôm nay chúng ta trở về nghỉ ngơi một ngày, hay là đi khách sạn, ngày mai đi du lịch một vòng? Được không?"
Thẩm Kiều gật đầu: "Được."
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng ông trời không phụ lòng người.


Cả hai đều quên mất rằng hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh.

Các nhà nghỉ, khách sạn, homestay xung quanh ga tàu cao tốc đều kín chỗ.

Ngay cả những khu vực bên cạnh cũng như vậy.
Lúc này, đã rất muộn.
Thẩm Kiều có chút mệt mỏi.
Cô không muốn tiếp tục giày vò Kỳ Ngôn Châu nữa, nhẹ giọng nói: “Thôi, về nhà thôi.”
Nghe vậy, Kỳ Ngôn Châu nhướng mày: "Mệt rồi?"
"...Chà.

Đột nhiên, em cảm thấy như mình đang làm quá lên."
Thậm chí cô còn không biết người đàn ông đó là ai.
Phán đoán cũng vô căn cứ.
Kỳ Ngôn Châu nhẹ nhàng sờ sờ gò má của cô: "Được, hiểu rồi."
Cả hai từ bỏ đặt phòng khách sạn và bắt taxi quay lại đường Chấn Đồng
Trong đêm, con hẻm có vẻ đìu hiu, nhếch nhác như xưa.

Tuy nhiên, sau một thời gian dài sống, khi trở lại, cô vẫn cảm thấy quen thuộc.
Thẩm Kiều nhìn xung quanh vài lần, cũng không cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ nào dán vào mình, cắn môi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trở lại sân trong.
Kỳ Ngôn Châu đẩy cửa ra, ra hiệu cô vào trước.
Dừng một chút, cậu lại hỏi: “Có muốn ăn chút gì không?”
"Em không đói, đi ngủ trước đi."
"Cũng được."
Thẩm Kiều tắm rửa sơ qua, lên lầu, đi vào phòng, nặng nề nằm ở trên giường, thoải mái thở dài một hơi.
Hôm nay chạy loanh quanh cả ngày.

Giờ phút này, mí mắt không khỏi bắt đầu đánh nhau.
Thẩm Kiều tắt đèn, lại lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Tiếng nước dưới lầu đang chảy, chắc là Kỳ Ngôn Châu đang tắm..
Cô không chờ đợi nữa, mà nhắm mắt lại.
____
Không biết qua bao lâu, có lẽ là mấy chục phút, hoặc là lúc trời sắp sáng, Thẩm Kiều bị tiếng chuông đinh tai nhức óc đánh thức.
Bản "Waltz of Flowers" quen thuộc, nhưng hiệu ứng âm thanh lại buồn tẻ và vô tận, giống như một cuộn băng cũ.
Nửa đêm như thế này, nghe có vẻ vô lý và kỳ quái.
Thẩm Kiều sững sờ mở mắt ra, lại đột nhiên tỉnh lại.
Đây là nhạc chuông cho điện thoại đó!

Cô nhanh chóng ngồi dậy, thậm chí không nghĩ đến việc xỏ dép vào, hai ba bước đi về phía bên kia căn phòng.
Từ khi nhận lại chiếc điện thoại đó, Thẩm Kiều đã tự mình thử mấy lần, nhưng mỗi lần mở điện thoại lên, màn hình đều trống không, bấm thế nào cũng không có phản hồi.

Cô từ bỏ, dứt khoát nhét chiếc điện thoại vào hộp đựng đồ, xếp cùng với một số vật dụng nhỏ không dùng đến trong sinh hoạt hàng ngày.
Lật một vài lần trong hộp đựng đồ.
Thẩm Kiều tìm được điện thoại.

Tiếng nhạc chuông cũng trở nên rõ ràng.
Nó vẫn giống như trước, một màn hình trống, nhưng ánh sáng trên màn hình nhấp nháy và máy vẫn đang rung, rõ ràng là do cuộc gọi đến vẫn chưa dừng lại.
Vẻ mặt Thẩm Kiều trở nên nghiêm túc và căng thẳng, cô loay hoay hồi lâu, nhưng không biết làm thế nào để nghe.
Lúc này, Kỳ Ngôn Châu ở bên cạnh cũng nghe thấy tiếng động, nhất định là bị động tĩnh đánh thức.
Cậu gõ cửa bên ngoài.
"Kiều Kiều?"
Thẩm Kiều cao giọng hô: “Chờ một chút!”
Động tác tay vẫn không ngừng, vẫn cố gắng.
Cô bấm mọi vị trí trên toàn bộ màn hình điện thoại, rồi bấm tất cả các nút trên điện thoại, nút âm lượng và nút khóa màn hình.
Vẫn không được.
Cô không kìm được bực mình, cuối cùng chỉ biết đập mạnh điện thoại xuống đất như để trút giận.
"Em làm rơi."
Có một âm thanh nhỏ cho biết cuộc gọi đã bắt đầu.
Thẩm Kiều không thèm để ý đến sự kinh ngạc của cô vừa nãy, mà lập tức đưa điện thoại lên tai: "Khi nào, ở đâu! Mau nói cho tôi biết!"
Giờ phút này, cô không còn muốn biết bất cứ điều gì từ chính mình mười năm sau.
Cô chỉ muốn biết điều gì sẽ xảy ra với Kỳ Ngôn Châu.
Làm thế nào cô có thể thay đổi số phận của anh.
Cô không thể sống thiếu Kỳ Ngôn Châu.
Bên tai nghe không có ai nói, chỉ có tiếng thở d ốc, nhưng không mạch lạc, thỉnh thoảng lại bị ngắt quãng, ngắt quãng, giống như một cảnh trong phim kinh dị.
Thẩm Kiều lo lắng thúc giục cô ấy mấy lần.
Cuối cùng, có một giọng nói ở đầu bên kia, nhưng vẫn chập chờn không nghe rõ.
Cô ấy nói: "Hai con dao...!có, hai...!con dao..."
"Hãy cẩn thận……"
"Dao……"
Sắc mặt Thẩm Kiều tái nhợt: "Hai con dao gì? Cô nói rõ hơn đi!"
"..."
Điện thoại di động đã thông báo hư hỏng.
Bây giờ, ngay cả đèn màn hình màu trắng cũng không còn hiển thị nữa, hoàn toàn trở thành một cục gạch.
Thẩm Kiều chán nản ngồi xuống đất, cầm điện thoại, nặng nề cắn môi, có chút choáng váng.
Ngoài cửa, Kỳ Ngôn Châu lại gõ cửa: "Kiều Kiều?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi