TRÊU CHỌC TRÁI TIM EM

Việc quay chụp của Khương Ngâm xảy ra vấn đề, người phát ngôn và nhãn hàng vẫn cứ tranh chấp, hôm nay cô chụp được một nửa thì bị kêu dừng, vì vậy về thẳng studio.

Hôm nay Dương Thư cũng đến studio, hai người cùng nhau ăn cơm trưa.

Khương Ngâm đang bát quái với Dương Thư về chuyện tranh chấp của người phát ngôn và nhãn hiệu, điện thoại trên bàn chợt vang lên không ngừng.

Cô ấy mở ra xem, hiếm khi nào thấy anh trai gửi nhiều tin nhắn cho cô ấy như vậy, còn bảo dọn đến nhà anh ở.

Nói thật, nhà của anh trai cô rất rất tốt, trong nhà trang trí rất xa hoa, giá tiền lúc mua rất cao.

Khương Bái bảo cô đến đó ở, quả thật là hào phóng.

Khương Ngâm đưa tin nhắn cho Dương Thư xem: “Hiếm khi nào thấy anh trai quan tâm tớ như vậy, còn bảo tớ dọn qua đó.”

Dương Thư đang cầm ly trà sữa, nhìn thấy cuộc trò chuyện này, sắc mặt hơi ngừng lại.

Con người Khương Bái quả là không từ thủ đoạn.

Nhưng mà nếu anh để Khương Ngâm ở nhà mình, đến lúc đó có lấy cớ đòi ở lại nhà cô không?

Từ lúc ở cùng một chỗ, hai người đã nói sẽ không qua đêm với nhau, chẳng lẽ Khương Bái muốn vi phạm quy tắc sao?

Dương Thư cắn ống hút, hỏi Khương Ngâm: “Vậy cậu có chuyển không?”

Không đợi Khương Ngâm trả lời, cô nói tiếp. “Tớ cảm thấy cậu ở nhà tớ rất tốt, không cần phải chuyển qua chuyển lại.”

Dương Thư nhìn Khương Ngâm. “Hơn nữa cậu đến nhà tớ ở, tớ vui còn không kịp, sao lại nói là phiền phức chứ? Anh cậu chả hiểu gì về tình cảm chị em của chúng ta cả, đúng là nói bậy!”

Khương Ngâm cũng không muốn chuyển, mặc dù việc quay chụp bị gián đoạn, nhưng thật ra đã gần xong rồi.

Bây giờ bảo cô ấy chuyển đến nhà anh trai, thật sự rất bất tiện.

Nghĩ vậy, cô ấy nhắn lại cho Khương Bái: 【Em không chuyển đâu.】

Sợ bị anh trai mắng, cô ấy nhanh chóng nhắn thêm một câu: 【Thư Thư không cho em chuyển đi, cậu ấy nói muốn em ở đây, có thể bầu bạn với cậu ấy.】

Khương Ngâm cảm thấy Dương Thư không quen anh trai cô, nếu cô kéo Dương Thư làm bia chắn, chắc anh cô cũng không làm được gì.

Quả nhiên không ngoài mong đợi, vừa nhắn tin xong, đầu bên kia liền yên tĩnh lại.

Cơm cũng ăn xong rồi, hai người bèn rời khỏi quán.

Trong tay Dương Thư vẫn đang cầm ly trà sữa.

Đến sảnh studio, lúc chờ thang máy, Dương Thư cảm thấy điện thoại trong túi rung lên. 

Cô tiện tay lấy ra, mở máy.

Khương Bái gửi cho cô một cái ảnh chụp màn hình, nội dung là cuộc trò chuyện giữa anh và Khương Ngâm.

Câu nói “Thư Thư không cho em chuyển đi” được anh khoanh đỏ.

Dương Thư đang uống trà sữa, nhìn thấy ảnh này thì sặc.

“Thư Thư, cậu sao thế?” Khương Ngâm giúp cô vỗ lưng, vừa vỗ vừa lấy khăn giấy trong túi cho cô.

Dương Thư nhanh chóng cất điện thoại vào túi, cầm lấy khăn giấy lau miệng: “Không sao, tớ đang uống thì đọc được mẩu chuyện cười nên bị sặc.”

“Chuyện cười sao, cho tớ đọc với?” Khương Ngâm tò mò hỏi.

“Có một người đang đi trên đường lớn, đột nhiên bị lật xe… Nói ra thì cũng không có gì buồn cười.” Đúng lúc này cửa thang máy mở ra, Dương Thư kéo cô ấy vào.



Buổi chiều, Khương Bái đưa đoàn đội đi tranh luận một vụ án về tranh chấp thương mại, buổi tối thì mở hội nghị.

Sau khi mọi người tan làm, một mình anh ở lại văn phòng xem tài liệu.

Bên ngoài, trời càng lúc càng tối, bầu trời đen kịt bao phủ toàn thành phố, dưới ánh đèn rực rỡ, xe cộ qua lại đông nghịt.

Khương Bái cảm thấy dạ dày không được thoải mái, đi đun một cốc nước nóng.

Anh nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi.

Anh uống hết cốc nước trên tay, sau đó thu dọn đồ chuẩn bị về

Về phía Dương Thư, sau khi anh gửi ảnh chụp màn hình cho cô, cô vẫn chưa nhắn tin lại.

Khương Bái lái xe ra khỏi công ty, trong lòng có chút rầu rĩ, anh bỗng nhiên đánh lái, đổi sang con đường đến nhà Dương Thư.

Dừng xe ở gara, anh gọi điện cho Dương Thư.

Sau khi Dương Như và Khương Ngâm ăn tối xong, hai người ngồi trên ghế sofa, dựa vào nhau xem game show.

Thấy Khương Bái gọi đến, cô giật nảy mình, sợ Khương Ngâm phát hiện ra, vì vậy vội vàng tắt máy.

Thấy cô không nhận điện thoại, Khương Ngâm nghi ngờ hỏi: “Ai gọi thế, sao cậu không nghe máy?”

“Số lạ, chắc là mấy tên lừa đảo, không sao đâu.”

Khương Ngâm gật đầu, vừa ăn táo vừa xem gameshow, đúng lúc có một có một vở hài, cô ấy nằm nghiêng ra, ôm bụng cười lớn.

Dương Thư liếc mắt nhìn cô ấy, lén lút nhắn WeChat cho Khương Bái:【Sao thế? Tôi không tiện nghe máy.】

Ai động lòng trước là chó: 【Tôi ở dưới gara, xuống đây đi.】

Tim Dương Thư suýt nữa nhảy ra ngoài.

Anh thật to gan, chưa nói tiếng nào đã chạy tới rồi.

Dương Thư đang định nhắn anh tranh thủ về đi, bên kia đã nhắn tin tới: 【Xuống đây cùng tôi đi ăn cơm.】

Dương Thư nhìn đồng hồ trên điện thoại, gần mười giờ rồi, anh vẫn chưa ăn cơm tối sao?

Vậy thì thật đáng thương.

Nếu anh đã tới đây rồi, cô cũng không nên từ chối.

Dương Thư suy nghĩ một lát, nhắn lại: 【Chờ tôi chút.】

Cô cất điện thoại vào túi, điềm nhiên như không có việc gì, cùng Khương Ngâm tiếp tục xem TV.

Một lát sau, cô đột nhiên đứng dậy, nói với Khương Ngâm: “Cậu xem tiếp đi, tớ xuống dưới vứt rác.”

Khương Ngâm ôm gối ôm nhìn cô, chuẩn bị muốn đứng dậy: “Đã trễ vậy rồi, tớ đi với cậu.”

“Không cần, bên ngoài rất lạnh, cậu vừa tắm xong, đừng để bị cảm.” Thể chất của Khương Ngâm khá đặc biệt, chỉ cần bị cảm sẽ phát sốt, có lần phải đi bệnh viện truyền dịch mười ngày nửa tháng mới đỡ. Cho nên cô ấy rất chú trọng đến việc thời tiết đột ngột thay đổi, cố gắng hết sức không để bản thân bị cảm.

Nghe Dương Thư nói vậy, Khương Ngâm cũng sợ sẽ bị cảm, cô ấy vừa mới gội đầu, tóc vẫn chưa khô hẳn.

“Vậy cậu mặc ấm một chút, đi nhanh rồi về.”

Dương Thư “ừm” một tiếng, thu dọn rác rưởi trong phòng khách.

Khương Ngâm rất nhanh đã bị TV hấp dẫn, Dương Thư thấy vậy liền nhân cơ hội vào phòng bếp.

Lúc tan làm, cô và Khương Ngâm mua một ít khoai lang nướng và bánh trứng, vẫn còn thừa một ít.

Cô cho vào lò vi sóng hâm nóng lại, sau đó bỏ vào trong túi, giấu đi.

Ra khỏi tòa nhà, cô ném rác vào thùng rồi mới đi vào thang máy xuống gara.

Khương Bái đỗ xe ở chỗ cũ, tuy ánh đèn hơi tối nhưng Dương Thư vẫn có thể nhận ra.

Cô chạy tới, mở cửa ghế phụ ra, phát hiện hàng ghế phía trước trống không, ghế lái cũng không có ai.

“Đằng sau.” Hàng ghế phía sau vang lên giọng điệu nhàn nhạt của người đàn ông, sau đó anh giúp cô mở cửa xe.

Bên ngoài rất lạnh, Dương Thư rụt cổ chui vào trong: “Sao anh đến mà không nói trước, không sợ bị Khương Khương nhìn thấy sao…”

Lời còn chưa dứt, cô đã bị cánh tay của người đàn ông ôm chặt, hướng vào trong lòng anh, Dương Thư thuận thế ngồi lên đùi anh.

Đã một tuần rồi hai người chưa gặp mặt, bình thường cũng không nhắn WeChat, càng không gọi điện thoại.

Đột nhiên bị anh ôm lấy, Dương Thư có chút xa lạ, phải một lúc mới tìm được cảm giác quen thuộc kia.

Cô cảm nhận được hơi thở lạnh lùng của anh, cùng với mùi thuốc lá nhàn nhạt: “Anh hút thuốc lá à?”

“Ừ.” Anh chậm rãi nói, cái cằm cọ cọ vầng trán mịn màng của cô, còn có râu, làm cô cảm thấy hơi ngứa.

Bàn tay dài rộng của anh chui vào vạt áo cô, thân thể Dương Thư khẽ run, giữ tay anh lại: “Không phải anh bảo vẫn chưa ăn tối à, tôi có mang cho anh một ít.”

Cô lấy khoai lang nướng và bánh trứng ra: “Bây giờ các cửa tiệm đóng hết rồi, anh chịu khó ăn tạm vậy?”

Khương Bái không ngờ cô sẽ mang đồ ăn cho mình, anh kinh ngạc chớp mắt, nhìn chằm chằm đồ ăn trên tay cô.

Khoai lang nướng và bánh trứng nóng hổi, khói trắng bốc lên nghi ngút, hương thơm tỏa ra khắp xe.

Thấy anh không nhận, Dương Thư chủ động bóc khoai lang nướng giúp anh, sau đó lấy thìa xúc một miếng đưa đến miệng anh: “Anh nếm thử đi, có thể hơi ngọt, lúc nãy tôi và Khương Khương chỉ mới ăn hết một nửa.”

Khương Bái há miệng ra ăn.

“Có ngon không?” Dương Thư tràn đầy mong đợi nhìn anh.

Anh nhàn nhạt trả lời: “Ừ.”

Dương Thư không vui bĩu môi: “Anh gọi tôi xuống đây, vậy mà ngoài chữ ‘ừ’ ra cái gì cũng không nói, chẳng lẽ miệng anh được làm bằng vàng à, rất quý sao?”

Khương Bái bị cô chọc cười, nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu: “Muốn nghe tôi nói à? Vậy tôi hỏi em, tôi bảo Khương Ngâm dọn qua nhà tôi ở tại sao em không đồng ý?”

Ánh mắt Dương Thư né tránh anh, nhìn về phía chỗ khác.

Cô cũng không thể nói thẳng ra là sợ Khương Bái nhân dịp này ở lại nhà cô.

Lỡ như anh không chịu thừa nhận, nói anh sẽ ở lại công ty, vậy thì cô cũng đâu thể nói gì, còn mang tiếng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Nhất là khi đối mặt với cái tên luật sư này, anh có thể dễ dàng làm cô á khẩu.

Hai mắt Dương Thư khẽ đảo, cố gắng tìm một lý do để phản bác lại.

Đột nhiên, não cô bỗng nhảy số, cô cụp mi mắt xuống, nói: “Tôi đương nhiên không thể để Khương Khương ở nhà anh được.”

Khương Bái rất nhẫn nại, cười: “Nói cho tôi biết lý do?”

Cô chớp hàng mi, nhìn anh bằng cặp mắt trong veo kia: “Bởi vì bây giờ anh là bạn trai của tôi, không thể để người con gái khác ở trong nhà anh được, em gái cũng không được!”

Khương Bái: “…”

Trong xe yên tĩnh hai giây, Khương Bái bất đắc dĩ cười: “Mặc dù câu nói này của em không đáng tin lắm, nhưng mà khá thuyết phục.”

“Sao lại không đáng tin chứ, trước đây chúng ta đã nói, không thể tiếp xúc thân mật với người khác giới, vì vậy nếu như có người con trai nào ở lại nhà tôi, tôi nhất định không đồng ý.”

Khương Bái giữ lấy eo cô, hất cằm nhìn khoai lang nướng: “Đút cho tôi miếng nữa.”

“Anh có tay kia mà, sao lại bắt tôi đút?”

“Bởi vì em là bạn gái của tôi.” Anh cắn thêm một miếng khoai lang mà Dương Thư đút. “Hơn nữa, tay của tôi còn bận làm chuyện khác.”

Dương Thư nhìn quần áo trên người bị anh kéo loạn, tai hơi nóng lên.

Đút cho anh ăn khoai lang nướng và bánh trứng xong, Dương Thư bỏ ra qua một bên, thở hổn hển né tránh bàn tay anh: “Có phải đồ ăn không đủ hay không? Anh đã no chưa?”

“Cũng gần no rồi.”

Anh mơ hồ nói, đôi môi mỏng hôn lên vành tai mẫn cảm của cô, bên trong đôi mắt thâm thúy ẩn giấu vài phần mãnh liệt, ôm cô chặt hơn.

Hơi thở nặng nề của anh phả vào tai cô, giọng nói khàn khàn: “Làm chuyện chính?”

Dương Thư tưởng rằng đêm nay anh đến đây chỉ muốn chiếm chút tiện nghi, không ngờ lại muốn làm thật.

“Ở đây sao? Không muốn!”

Cô luống cuống tay chân, ấn bàn tay xấu xa của anh xuống. “Tôi ra ngoài cũng khá lâu rồi, nếu không về Khương Khương sẽ nghi ngờ.”

Anh cố tình không nghe thấy, cúi đầu hôn xương quai xanh của cô.

Dương Thư đỏ mặt ôm cổ anh, nói khẽ bên tai anh: “Thật sự phải đi rồi.”

Dừng một chút, cô nói tiếp. “Mấy ngày nữa Khương Khương sẽ dọn đi, anh cố nhịn một chút.”

Cuối cùng Khương Bái cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đen nhánh khóa chặt trên người cô: “Thật?”

Dương Thư nhẹ nhàng gật đầu: “Chính miệng Khương Khương nói.”

Bởi vì trước đó người đại diện và nhãn hàng xảy ra tranh chấp, cứ kéo dài mãi, nhưng mà xế chiều hôm nay đã giải quyết xong rồi, Khương Ngâm nói hai ngày nữa sẽ chụp xong.

Khương Bái vẫn ôm cô không chịu buông tay: “Hôn một cái xong tôi sẽ thả em đi.”

Dương Thư không có cách nào khác, tiến lên hôn anh.

Giây tiếp theo, người đàn ông giữ chặt gáy cô, mạnh mẽ hôn sâu, mang theo dục vọng.

Dương Thư bị anh đặt lên ghế, lúc sắp ngạt thở, anh mới buông ra.

Khuôn mặt hai người cách nhau rất gần, hơi thở như quyện vào nhau.

Nhịp tim cả hai đều đập nhanh, cũng không biết là nhịp tim của ai đập nhanh hơn.

Khương Bái lau đi vết nước trên môi cô, ánh mắt rơi vào lồng ngực đang phập phồng của cô, lười biếng trêu chọc: “Em nói xem, đây có phải là động lòng không?”

Dương Thư bình tĩnh lại, phản bác: “Chẳng qua là phản ứng tự nhiên thôi.”

Thấy cô không thừa nhận, Khương Bái thờ ơ cười, ngồi dậy.

Anh nhặt áo khoác dưới đất lên, mặc giúp cô: “Lên đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”

Mở cửa xe ra, Dương Thư bị lạnh, vội che kín người lại, gần đây càng ngày càng rét, có lẽ sắp có tuyết rơi rồi.

Khương Bái cũng xuống xe, giúp cô ấn thang máy.

Dương Thư đi vào thang máy rồi, Khương Bái vẫn đứng đó.

Nhìn bảng điều khiển hiện lên số tầng nhà cô, anh đoán là cô vào nhà rồi, lúc này mới quay người rời đi.



Dương Thư mở cửa vào nhà, Khương Ngâm ở phòng khách nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại: “Cậu đi vứt túi rác thôi mà lâu thế, tớ còn đang định gọi cho cậu đấy.”

Dương Thư chột dạ xoa xoa tay: “Tớ tùy tiện đi dạo mấy vòng.”

Khương Ngâm đi tới nắm lấy tay cô.

Thấy tay cô lạnh buốt, Khương Ngâm không nhịn được nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, cậu còn đi lung tung làm gì, cậu nhìn mặt với tai cậu xem, đỏ hết lên rồi.”

Lại nhìn chằm chằm mặt cô một lúc. “Miệng cũng đỏ nữa.”

Ánh mắt Dương Thư né tránh, nhìn ra chỗ khác: “Rất muộn rồi, cậu không ngủ được à?”

“Tớ chuẩn bị đi ngủ đây, đang chờ cậu đó, gameshow tớ cũng xem xong rồi.”

Trước khi về phòng ngủ, Khương Ngâm nhớ đến khoai lang nướng và bánh trứng chưa ăn hết.

Đột nhiên lại lên cơn thèm, cô ấy liền đi vào phòng bếp.

Tìm một lúc, cô ấy lo lắng hỏi Dương Thư: “Thư Thư, sao tớ không thấy khoai lang nướng và bánh trứng đâu cả?”

Dương Thư vừa đi đến phòng ngủ, nghe cô ấy hỏi thì sững người lại, vô thức nói: “Không thấy sao, tớ cũng không biết, cậu tìm lại xem?”

Cô nói xong, vội vàng đi vào phòng, đóng cửa lại.



Dương Thư tắm nước nóng đi ra, thấy Khương Ngâm ngồi khoanh chân ở trên giường, tay cũng khoanh lại, nhìn bốn phía đầy cảnh giác.

“Sao thế?” Dương Thư khó hiểu nhìn cô.

Khương Ngâm nhìn sang: “Thư Thư, tớ thật sự không tìm được khoai lang nướng và bánh trứng, có phải trong nhà cậu có chuột không?”

“…”

Không ngờ cô ấy vẫn đang băn khoăn chuyện này, khóe miệng Dương Thư khẽ giật, đi tới, “Có lẽ lúc nãy tớ đi vứt rác đã vứt nhầm luôn rồi?”

“Sao lại thế, mình để ở trong lò vi sóng mà, còn nói là ăn tối xong sẽ ăn nốt, sao cậu lại vứt nhầm được?”

“…”

Dương Thư nhất thời không tìm được lý do phản bác, cô dừng một chút, đành phải nhắm mắt nói: “Có lẽ là có chuột thật rồi, để tớ lên mạng đặt mua bẫy chuột.”

Khương Ngâm sợ chuột, lúc đi ngủ, cô ấy dính sát vào Dương Thư, nhưng vẫn cảm thấy không an toàn.

Cô ấy còn mơ thấy chuột bò lên giường, hoảng sợ tỉnh lại.

Ngày hôm sau Khương Ngâm làm việc cực kỳ chăm chỉ.

Vốn dĩ công việc quay chụp diễn ra trong một ngày rưỡi, vậy mà một ngày cô đã kết thúc.

Lúc quay chụp xong đã là buổi tối, cô ấy thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà Dương Thư.

Trước khi đi, cô ấy vẫn không yên tâm, nhìn Dương Thư: “Chuột vẫn chưa bắt được, hay là cậu đến nhà tớ ở tạm đi, chờ khi nào bẫy chuột được giao đến, sau khi bắt được nó thì lại về.”

“Không cần, cậu đừng lo lắng cho tớ, tớ không sợ đâu.”

Khương Ngâm thấy cô không sợ, cũng không khuyên nữa.

Dương Thư đưa cô ấy xuống dưới, giúp cô ấy xếp hành lý lên xe, sau đó Khương Ngâm lái xe quay về Đại học C.

Vào đến tiểu khu, Khương Ngâm bất ngờ nhìn thấy xe của anh trai cô, Khương Bái.

Kéo vali lên lầu, vừa vào nhà đã nghe thấy Lương Văn đang làm tư tưởng giáo dục cho Khương Bái, khuyên anh nên để ý đến chuyện tình cảm của mình, nói chuyện yêu đương, sau đó mau chóng kết hôn.

Hôm nay Khương Bái về nhà lấy đồ, đúng lúc lại gặp được Lương Văn đang nhàn rỗi không có lớp, bà liên kéo anh qua lải nhải nửa giờ.

Đang lúc Khương Bái đau đầu lại nhìn thấy Khương Ngâm kéo vali trở về.

Lương Văn kinh ngạc hỏi: “Sao bây giờ đã về rồi, không phải con bảo mai à?”

Bà nói xong liền đẩy vali của Khương Ngâm cho Khương Bái.

Khương Bái đứng dậy nhận lấy, nghe thấy Khương Ngâm nói: “Mẹ đừng nhắc nữa, nhà Dương Thư có chuột, con không dám ở lại, cho nên về sớm.”

Khương Bái đang kéo vali đến cửa phòng cô ấy, nghe vậy liền nhíu mày nhìn qua: “Chuột?”

Khương Ngâm gật đầu, ngồi xuống sofa: “Vâng ạ, có lẽ không chỉ một con đâu, Dương Thư đã lên mạng mua bẫy chuột rồi.”

Sắc mặt Khương Bái âm trầm, cười nhạo: “Vậy xem ra tình cảm chị em của hai đứa cũng không có gì đặc biệt, lúc nghĩ tới việc nhà mình cách xa chỗ làm liền chạy đến nhà cô ấy ở cho gần, bây giờ nghe thấy chuột liền vội vã chạy về nhà?”

Anh trai cô ấy vốn là ăn nói kỳ lạ, Khương Ngâm nghe thấy cũng không hiểu ra sao cả: “Em bảo cậu ấy đến nhà chúng ta ở, cậu ấy lại nói không sợ.”

Lương Văn bên cạnh tiếp lời: “Tại sao trong nhà Thư Thư lại có chuột, con có nhìn thấy không?”

Khương Ngâm: “Không thấy, có điều chuyện là tối hôm qua, con có giữ lại ít khoai lang nướng và bánh trứng, nhưng mà buổi tối tìm thì không thấy.”

Khóe miệng Khương Bái giật một cái, nhớ đến đồ ăn mà Dương Thư đút cho anh tối qua: “…”

Anh đi tới sofa, cầm lấy áo khoác.

Khương Ngâm quay đầu nhìn qua: “Anh, anh định đi à?”

Lương Văn: “Đã trễ lắm rồi, ngày mai hẵng đi.”

“Văn phòng luật còn có chút việc, con phải tăng ca.” Anh mặc áo khoác vào, cầm chìa khóa xe rời đi.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lương Văn thở dài: “Con xem anh con đi, mẹ mới lải nhải với nó hai câu đã không có kiên nhẫn nghe, công việc gì mà bận thế? Có giỏi thì cưới công việc đi.”

Khương Ngâm: “…”

——

Khương Ngâm dọn đi, trong nhà đột nhiên yên lặng, vắng vẻ.

Dương Thư ngồi ở phòng khách xem game show một lát, cũng không có gì đặc biệt lắm, cô tắt TV đi, duỗi eo một cái rồi đứng dậy vào phòng.

Trong bồn tắm xả đầy nước nóng, cô nhỏ thêm vài giọt tinh dầu.

Ngâm mình trong bồn tắm, cô cảm thấy cả người đều thoải mái.

Tắm rửa xong, Dương Thư trùm khăn tắm đi ra ngoài, không ngờ lại nhìn thấy Khương Bái.

Anh đứng trước cửa sổ, bóng lưng cao lớn, dáng người thẳng tắp.

Một cánh cửa sổ bị mở ra, gió lạnh bên ngoài thổi vào, làm cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống.

Dương Thư không vui nhíu mày: “Giữa mùa đông mà anh mở cửa sổ làm gì?!”

Khương Bái quay người lại: “Bởi vì là mùa đông, nên cần thông gió nhiều hơn.”

Dương Thư sợ lạnh, luôn mở lò sưởi, cửa sổ lúc nào cũng đóng chặt.

Bản thân cô không nhớ được việc mười ngày nửa tháng phải thông gió một lần.

Khương Bái đóng cửa sổ lại, đi tới, hai tay tự nhiên ôm lấy eo cô.

Cô vừa mới tắm xong, trên người có mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, chóp mũi Khương Bái đặt ở cổ cô ngửi ngửi: “Nếu em sợ lạnh, sau này trước khi đi làm nhớ mở cửa ra, lúc về nhà thì đóng lại.”

“Vâng.” Dương Thư ngoan ngoãn trả lời, bị anh hôn có hơi ngứa, cô liền nghiêng đầu né tránh. “Sao anh lại tới đây?”

Khương Ngâm vừa mới dọn đi, cô còn chưa kịp nói với anh.

Khương Bái mút môi cô, trầm giọng nói: “Hôm nay tôi về Đại học C, đụng phải Khương Ngâm.”

Anh nói xong, bỗng nhìn chằm chằm cô. “Tôi là chuột hả?”

Dương Thư sững sờ một lát,  sau đó bật cười.

Xem ra là Khương Ngâm về nhà đã nói chuyện này.

Dương Thư ôm lấy mặt anh, nhíu mày: “Là một con chuột rất lớn, còn đẹp trai nữa.”

Vừa dứt lời, Khương Bái đã ôm ngang cô lên, bước thêm hai bước tiến về phía giường, khăn tắm đang quấn trên người Dương Thư tuột ra, ánh mắt người đàn ông liền trầm xuống, thuận thế đè cô xuống.

Nhịp tim Dương Thư đập nhanh hơn, vội vàng lấy hai tay chống ở trước ngực anh, cô cắn môi, nhẹ giọng nói: “Anh đi tắm đi đã.”

Khương Bái lại cúi đầu hôn cô một cái.

Anh đứng dậy, nhìn xung quanh một lượt, hỏi Dương Thư cất quần áo của anh ở đâu.

Trước đây Khương Bái thường đến, vì vậy có để lại ít quần áo trong nhà cô.

Lúc này Dương Thư mới nhớ tới.

Trước đó Khương Ngâm chuyển tới, cô đã gấp tất cả quần áo của anh đặt vào tủ rồi khóa lại.

Lấy chìa khóa mở tủ ra, Dương Thư lấy giúp anh một bộ quần áo, còn có cái áo choàng tắm mà anh thường dùng.

Khương Bái nhận lấy áo choàng tắm, anh nghiêng người về phía cô, hơi thở ấm áp của anh phả lên người cô: “Chờ tôi, sẽ nhanh thôi.”

Sau đó anh đứng dậy đi đến phòng tắm, trước khi vào còn quay người lại, ánh đèn chiếu lên các đường nét khuôn mặt anh, anh nở nụ cười xấu xa, mang theo vài phần trêu chọc. “Nếu như em không chờ nổi, có thể vào trong tìm tôi.”

Dương Thư: “…”

Cửa phòng tắm đóng lại, Dương Thư nhìn bên đó bĩu môi, đi dép lê về giường.

Sau khi nằm xuống cô mới nhớ ra, lúc nãy cô đi tắm đã mang điện thoại vào.

Chắc bây giờ Khương Bái vẫn chưa cởi quần áo xong, Dương Thư bèn vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Đẩy cửa đi vào, Khương Bái đang đứng bên trong cửa kính mờ, bật vòi hoa sen lên.

Cách một tấm kính, Dương Thư mơ hồ nhìn thấy cái eo nhỏ của anh, cả lồng ngực rắn chắc kia nữa.

Khương Bái cũng nghe được tiếng động nên nhìn sang, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đầu óc Dương Thư hơi mơ màng. 

Sao anh lại… cởi đồ nhanh thế?!

Gương mặt Dương Thư dần nóng lên, nhất thời cảm thấy không được tự nhiên.

Cô vịn tay ở chốt cửa, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.

Cuối cùng cô dũng cảm bước tới bồn tắm, cầm lấy điện thoại.

Khương Bái mở cửa kính ra, đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm.

Dương Thư cứng ngắc xoay người lại, cười với anh, cô chỉ vào điện thoại trong tay: “Cái kia, tôi…”

“Tôi biết rồi.” Anh cà lơ phất phơ dựa vào cửa kính, không chút ngượng ngùng, trong giọng nói còn có vẻ nghiền ngẫm. “Em chỉ đơn thuần muốn đi vào lấy điện thoại, không có ý gì khác.”

Đây là sự thật, nhưng không biết tại sao, lời này được nói ra từ miệng Khương Bái lại có cảm giác giảo biện.

Lúc này đây, người không mặc quần áo là anh, nhưng Dương Thư không hiểu sao lại cảm thấy mình mới là người bị đùa giỡn.

Cô có chút tức giận.

Người đàn ông này dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy? Bởi vì mặt dày sao?

Cô xụ mặt xuống, sau đó nghiêm túc ngẩng đầu lên: “Không phải, tôi vào đây ngoại trừ việc lấy điện thoại, thật ra là còn có việc khác.”

“?”

Khương Bái chớp mắt, đáy lòng dâng lên dự cảm không lành.

Sau đó Dương Thư ấn lên màn hình hai lần, đột nhiên chĩa camera về phía Khương Bái.

Con ngươi Khương Bái hơi co lại, vội vươn tay ra ngăn.

Tách tách.

Đèn flash nháy sáng.

Dương Thư đã chụp được một bức ảnh của anh. 

Bái Bái: Quan trọng là không muốn em gây phiền phức cho anh! Mau chóng dọn đi đi!! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi