TRÊU CHỌC TRÁI TIM EM

Dương Thư vốn chưa nghĩ đến việc sau này rời khỏi Trường Hoàn thì một mình cô sẽ muốn đi đâu.

Đúng lúc này Triệu Tĩnh gọi cho cô, mời cô ngày nghỉ Quốc Khánh đến thành cổ Hạc Cầu chơi.

Năm ngoái Dương Thư đến, studio của Triệu Tĩnh đông khách quá nên hai người chưa có dịp gặp nhau.

Vừa hay quảng cáo trong tay Dương Thư đã chụp xong, cô quyết định xin nghỉ sớm mấy ngày, đi tìm Triệu Tĩnh, thuận tiện tới đó giải sầu.

Bởi vì đi vội quá, cô không kịp mua vé máy bay đến An Cầm, cuối cùng phải đi tàu siêu tốc.

Xe rời khỏi Trường Hoàn, sắc trời đã bắt đầu tối, đèn đường đều được bật lên sáng trưng.

Dương Thư dựa vào cửa sổ, vẫn luôn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Ngồi bên cạnh cô là một cô gái đang ôm con, giữa lúc Dương Thư mơ màng, cô cảm giác được một cái tay nhỏ nhắn mềm mại đang sờ cánh tay mình.

Cô mở mắt ra, đối diện với ánh mắt long lanh của đứa nhỏ, sau đó đứa nhỏ tò mò chọc chọc vào tay cô, tỏ vẻ rất thích thú.

Đứa nhỏ tầm 2 tuổi, vừa trắng vừa xinh.

Cô gái kéo tay con mình lại, khẽ mắng một câu, lại nói xin lỗi với Dương Thư: “Ngại quá, quấy rầy cô nghỉ ngơi rồi.”

Dương Thư cười, lắc đầu.

Cô rũ mắt nhìn chiếc vòng thủy tinh màu hồng trên tay mình, nhớ tới hôm đó sinh nhật cô, Khương Bái đến chỗ cô đang công tác, thần bí đưa quà cho cô.

Im lặng một lát, cô muốn tháo vòng tay ra.

Nhưng mà không hiểu sao tháo mãi không được, cô nghĩ nghĩ rồi mặc kệ, cuối cùng vẫn đeo nó trên tay.

Nửa đêm Dương Thư đến An Cầm, Triệu Tĩnh lái xe tới trạm xe đón cô, sau đó hai người cùng nhau về thành cổ Hạc Cầu.

Triệu Tĩnh lái xe, Dương Thư ngồi ở ghế phụ.

Mặc dù cảm giác được Dương Thư đang cố gắng tìm chuyện nói với mình, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười, nhưng Triệu Tĩnh vẫn nhận ra cô có vẻ không vui.

Lúc dừng đèn đỏ, Triệu Tĩnh tranh thủ liếc cô một cái: “Tớ thấy cậu gầy đi rất nhiều, công việc bận rộn lắm hả?”

Dương Thư vô thức sờ sờ mặt mình, cười nói: “Gần đây có hơi bận, bởi vì mấy ngày nghỉ này mà tớ phải đẩy nhanh năng suất làm việc đấy.”

“Vậy cậu nghỉ bao lâu?” Triệu Tĩnh hỏi.

Dương Thư nghĩ nghĩ: “Qua lễ Quốc khánh rồi tính tiếp.”

Vốn dĩ ban đầu cô tìm chị Lăng muốn xin từ chức, nhưng chị Lăng bảo cô cứ nghỉ ngơi mấy ngày đã, sau kỷ nghĩ rồi nói tiếp.

Thật ra chuyện sau này, Dương Thư vẫn chưa nghĩ đến.

Nhưng mà cô và Khương Bái đã như vậy rồi, cô không có cách nào ở lại Trường Hoàn nữa, vẫn nên rời khỏi đó.

Nhà Triệu Tĩnh ở phía trên của thành cổ Hạc Cầu, là một khi nhỏ bốn phía độc lập, cũng là một khu đất khá đắt đỏ.

Ba mẹ cô ấy làm việc ở trung tâm thành phố An Cầm, bình thường đều sống ở đó, vậy nên căn nhà này chỉ có mình Triệu Tĩnh ở, từ nhà cô ấy đến studio áo cưới cũng khá gần.

Dương Thư vẫn chưa ăn tối, Triệu Tĩnh nấu sủi cảo cho cô: “Lần trước vẫn chưa có dịp dẫn cậu đi chơi, lần này cậu ở lại nhà tớ mấy ngày đi, tớ đưa cậu đi dạo xung quanh đây.”

Dương Thư ăn một miếng sủi cảo, cười: “Được.”

“Đúng rồi, nghe nói Khương Ngâm kết hôn rồi, thật nhanh quá đi mất.”

Dương Thư gật đầu: Ừm, đã lĩnh chứng rồi, hôn lễ thì tạm thời không tổ chức, ngày mùng 1 tháng 10 mở một bữa tiệc gia đình nhỏ thôi, cũng là để thông báo cho bạn bè với họ hàng biết luôn.”

Triệu Tĩnh chống má: “Chuyện này Khương Ngâm có nói với tớ, tớ chỉ hơi tò mò, sao cậu không đợi qua mùng 1 tháng 10 mới đến đây chơi?”

Động tác ăn của Dương Thư khẽ khựng lại.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đôi lông mi dài của cô rũ xuống, chậm rãi ăn sủi cảo, cười: “Dạo này tớ bận rộn nên mệt quá, muốn nghỉ ngơi sớm, dù sao cũng chỉ là bữa cơm gia đình, khi nào tổ chức chính thức thì tớ nhất định sẽ không vắng mặt.”

Ăn xong, Triệu Tĩnh đưa cô đến phòng ngủ cho khách đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dương Thư lấy quà từ trong vali cho cô ấy, là một túi đựng máy ảnh.

Triệu Tĩnh ngạc nhiên nhận lấy: “Sao còn mang quà cho tớ thế.”

“Cũng không phải món quà quý giá gì, lúc đi dạo phố tiws vô tình nhìn thấy nên đã mua, món đồ này cũng cần thiết với công việc của chúng ta.”

Hai người trò chuyện mấy câu, trời cũng đã muộn, Dương Thư bảo Triệu Tĩnh tranh thủ về phòng nghỉ ngơi.

Ngày mai vẫn chưa phải ngày nghỉ, cô ấy còn phải đi làm.

Sau khi Triệu Tĩnh đi, Dương Thư lấy quần áo trong vali đi tắm, cô thoáng nhìn hộp trang sức bị nhét ở phía đáy, cầm lấy mở ra.

Bên trong là chiếc vòng ngọc, bình thường cô đi đâu cũng sẽ mang theo.

Dương Thư vân vê hạt ngọc trên tay, nhìn một lúc, lại cất đi.

——

Chiều ngày mùng 1 tháng 10, Giang Triệt về nước.

Chi nhánh bên Châu Âu xảy ra chút vấn đề cho nên lần này anh đi công tác phải ở lại bên đó rất lâu.

Lúc máy bay hạ cánh, xe riêng của anh đã chờ ở bên ngoài từ lâu.

Giang Triệt lên xe, đầu ngón tay vuốt ve một tấm hình.

Bức ảnh này chụp lúc Dương Thư học cấp hai, lúc ấy cô đoạt giải trong một cuộc thi nên chụp ảnh cùng giáo viên và phụ huynh.

Trên ảnh, Quách Diệu đứng trước Dương Thư.

Quách Diệu đúng là đã đổi tên đổi họ, thành Dương Huyền Diệu.

Mà Dương Thư cũng thật sự chính là Ngôn Duyệt.

Kết quả này đã có được một thời gian, nhưng công việc quá bận, anh không thể phân thân nên mới kéo dài tới bây giờ.

Ngón tay Giang Triệt đang vuốt ve tấm hình bỗng nắm chặt lại.

Anh cầm điện thoại lên gọi cho Giang: “Dì biết Dương Thư ở đâu không?”

Giang Lăng hơi ngạc nhiên: “Cháu tìm em ấy làm gì, em ấy xin nghỉ rồi, dì cũng không biết em ấy đi đâu.”

Hầu kết của Giang Triệt khẽ di chuyển, anh chậm rãi nói: “Em ấy là Ngôn Duyệt.”

“Cháu nói Dương Thư sao?” Có lẽ Giang Lăng ở đầu dây bên kia bị dọa sợ, hơn nửa ngày cũng không biết phải nói cái gì.

Hiện tại Giang Triệt không muốn nói nhiều với Giang Lăng: “Dì đưa cho cháu phương thức liên lạc của em ấy đi, cháu sẽ gọi cho em ấy.”

Giang Lăng cúp điện thoại, gửi WeChat của Dương Thư cho anh.

Sau đó lại nhắn: 【Em ấy rất ít khi nhận điện thoại, số của cháu còn là số lạ, có lẽ em ấy sẽ không nghe máy, cháu thử vào Wechat của em ấy xem có liên hệ được không?】

Giang Triệt vào WeChat của Dương Thư, ấn thêm bạn, anh do dự một chút, rồi gõ chữ: 【Tôi là Giang Triệt】

Chuyện thân thế của hai người, anh muốn gặp mặt cô để nói chuyện rõ ràng, nên quyết định tạm thời không nói qua WeChat.

Đợi mười giây, đối phương chưa chấp nhận, anh xóa lời mời đi rồi thêm lại.

Thư ký ngồi phía trước đúng lúc nhìn qua bên này, nói với Giang Triệt: “Giang tổng, anh không cần thêm bạn tốt nhiều lần như vậy đâu, khi nào đối phương nhìn thấy sẽ đồng ý, gửi một lần hay nhiều lần cũng không có gì khác nhau cả.”

Vừa nói xong, ánh mắt Giang Triệt hơi tối lại, thư ký vội ngậm miệng không nói nữa.

Cậu nghiêng người, lại thấy anh nhấn thêm bạn lần nữa.

Cái vẻ bình tĩnh quả quyết trên thương trường giờ đây không còn sót lại chút gì.

____

Bên này, Dương Thư và Triệu Tĩnh đi chơi suốt nửa ngày, vừa mới quay về chỗ Triệu Tĩnh, Triệu Tĩnh gọi thức ăn bên ngoài.

Hai người ngồi trong sân cùng nhau tán gẫu.

Dương Thư tình cờ mở điện thoại kiểm tra, thấy phần thông báo hiện lên một lời mời kết bạn.

Cô hoài nghi mở ra xem.

【Tôi là Giang Triệt.】

【Tôi là Giang Triệt, thêm bạn được không?】

【Tôi là Giang Triệt, em có thể đồng ý lời mời kết bạn của tôi không?】

Phong cách nói chuyện này rất kỳ quái, không giống với ấn tượng của Dương Thư lắm.

Cũng không biết là có chuyện gì gấp, Dương Thư nhấn đồng ý.

Màn hình hiển thị bên kia đang nhập chữ, Dương Thư nhìn chằm chằm màn hình, khoảng chừng năm phút sau, cô mới nhận được tin nhắn: 【Xin chào, tôi là Giang Triệt.】

Dương Thư đột nhiên cảm thấy hoài nghi, rốt cuộc đối phương có phải là Giang Triệt không.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cô nhắn tin trả lời: 【Xin chào.】

Giang Triệt: 【Tôi có một số câu hỏi về việc quay chụp quảng cáo của xí nghiệp mà trước đây em phụ trách, muốn gặp em trực tiếp để nói chuyện, có được không?】

Mặc dù Dương Thư đã xin nghỉ phép, nhưng nghe nói công việc lúc trước cô phụ trách xảy ra vấn đề, cô suy nghĩ một chút rồi trả lời: 【Được, đúng lúc tôi đang ở An Cầm, có thể đến công ty anh.】

Giang Triệt: 【Em đang ở An Cầm sao? Vậy có thể phát định vị cho tôi không, tôi xem thử khoảng cách.】

Nhìn lịch sử trò chuyện với đối phương, Dương Thư rơi vào trầm tư.

Phong cách nói chuyện này của Giang Triệt rất kỳ quái, có khi nào là giả mạo không nhỉ.

Nếu vậy, cô không thể phát định vị cho đối phương được.

Có lẽ đối phương cũng hiểu được suy nghĩ của cô, cho nên đã gửi một đoạn video ngắn sang.

Anh ngồi trong xe, ngoài anh thì có thêm thư ký và tài xế lọt vào ống kính nữa.

Giang Triệt: 【Tôi là hàng real.】

Dương Thư nhẹ nhàng thở ra, phát định vị của mình cho anh, rồi nói với Triệu Tĩnh: “Cậu nói xem, có phải những người nhiều tiền bây giờ đều mắc bệnh đa nhân cách không?”

Cô đưa lịch sử trò chuyện cho Triệu Tĩnh xem, “Bình thường mình thấy anh ta ôn tồn lễ độ, nhưng cách nhắn tin lại hơi thô lỗ.”

Triệu Tĩnh nhìn một chút: “Đây là tổng giám đốc của Giang thị hả? Vậy thì cuộc trò chuyện này thật sự kỳ lạ.”

Giang Triệt nhắn tin tới: 【Tôi đến tìm em】

Dương Thư sửng sốt một chút, nói với Triệu Tĩnh: “Tớ đang ở nhà cậu, để anh ấy đến đây có ổn không?”

Cô nhắn vào khung chat: Vẫn nên nói chuyện ở công ty…

Vốn định gửi đi thì lại bị Triệu Tĩnh ngăn lại: “Để anh ta đến đi, một nhân vật lớn như vậy đến nhà của tớ, tớ cảm thấy rất tốt đấy chứ, cũng coi như cơ hội mở mang tầm mắt.”

Cô ấy chỉ vào Giang Triệt trong đoạn video ngắn kia, “Nhìn xem, rất đẹp trai!”

Dương Thư đập bả vai cô ấy mấy cái: “Cậu có bạn trai rồi đấy, nghĩ bậy bạ gì thế?”

Triệu Tĩnh chống cằm: “Tớ có, nhưng cậu chưa, có thể suy nghĩ một chút xem? Dù sao cậu cũng độc thân mà.”

“Tớ mới không cần.” Dương Thư ngậm ống hút, hút một ngụm trà sữa trân châu, lông mi dài rũ xuống.

Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc vòng thủy tinh ở cô tay, trong đầu lại hiện lên gương mặt kia.

Đã mấy ngày rồi, khuôn mặt anh như khắc sâu trong tâm trí cô, làm thế nào cũng không quên được.

Buổi tối, không có anh nằm ngủ cùng, cô cảm thấy không quen nên  không ngủ được.

——

Giang Triệt nói sẽ tới bàn công việc, Triệu Tĩnh rất mong đợi, cứ kéo Dương Thư ra sân ngồi.

Nhưng trời đã sắp tối mà vẫn không có bóng người nào xuất hiện.

Dương Thư nói: “Thôi, chúng ta vào nhà đi, người ta cũng không nói là hôm nay sẽ đến, dù sao Giang Triệt trông rất tử tế, ai lại nửa đêm đến đây để bàn công việc chứ, chắc là ngày mai rồi.”

Triệu Tĩnh cũng nghĩ vậy, cô ấy thở dài: “Thôi, không đợi nữa.”

Ngày rằm, trên trời là một mặt trăng tròn tỏa sáng, chiếu xuống khiến sân nhà cũng sáng sủa hơn hẳn.

Triệu Tĩnh nói: “Tối nay trăng tròn thật đấy, có khi ánh trăng còn sáng hơn cả lòng chúng ta.

Cô ấy lấy điện thoại mở camera, chìa tay ra trước ống kính.

Dương Thư cười, cũng duỗi một tay ra, tạo hình trái tim với cô ấy.

Chụp xong, Dương Thư xoa xoa cánh tay: “Buổi tối trời lạnh, chúng ta mau về phòng đi.”

Sau đó cô kéo Triệu Tĩnh vào nhà.

Hôm này đi chơi rất mệt, hai người cũng không muốn nấu cơm, thế là gọi thức ăn ngoài.

TV ở phòng khách đang mờ, trong lúc chờ ship đồ ăn đến, Dương Thư ngồi lướt điện thoại.

Cô xem vòng bạn bè trên WeChat, thấy Triệu Tĩnh đăng tấm ảnh hai người vừa chụp lên.

Trên tấm ảnh, cô duỗi tay lên cao, cổ tay đeo chiếc vòng thủy tinh Khương Bái tặng.

Trong lòng Dương Thư chợt rạo rực, cô vội nói với Triệu Tĩnh, không muốn để người khác biết cô đang ở đâu, bảo cô ấy chọn tấm khác đăng lại.

Triệu Tĩnh và Dương Thư chọn chọn lựa lựa một lúc, cuối cùng chọn tấm ảnh chụp bữa trà chiều, sau đó đăng lại.

Mặc dù tấm ảnh kia chỉ mới đăng 2 phút, nhưng vẫn bị Khương Ngâm nhìn thấy.

Tối nay, Khương Ngâm và Doãn Toại tổ chức bữa cơm gia đình, mời rất nhiều bạn bè đến, Khương Bái cũng có mặt.

Đêm nay anh nói rất ít, chỉ cắm đầu vào uống rượu, trông tinh thần có vẻ sa sút, lại có phần cô đơn.

Khương Ngâm cũng không biết rốt cuộc anh cô và Dương Thư xảy ra chuyện gì.

Thấy Triệu Tĩnh xóa tấm ảnh cũ đi, lại thay thành ảnh khác, rõ ràng là Dương Thư sợ cô nhìn thấy sẽ nói với Khương Bái.

Khương Ngâm có chút do dự, không biết có nên nói với anh hay không.

Cô ấy đi tìm Doãn Toại, hỏi ý kiến của anh.

Lúc quay đầu lại nhìn dáng vẻ của anh trai, cuối cùng cô vẫn đi tới, vỗ vỗ vai anh: “Anh hai.”

Khương Bái đang cắm đầu uống rượu, đột nhiên bị người khác gọi, anh phản ứng chậm mất nửa nhịp, chậm chạp ngước mắt lên nhìn cô: “Chuyện gì thế?”

Lúc nói chuyện, giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhàn nhạt và hờ hững.

Trông anh tiều tụy hơn rất nhiều, không giấu được vẻ ủ rũ giữa hàng lông mi.

Thuận miệng hỏi xong, anh lại tiếp tục uống rượu, ly rượu trên tay nhanh chóng bị anh giải quyết, anh lại tiếp tục rót thêm một ly nữa.

Gần đây, chuyện gì anh cũng không có hứng thú, cái gì cũng không muốn hỏi.

Khương Ngâm thấy anh như vậy, cô rất đau lòng, anh đã quen kiêu ngạo từ nhỏ đến lớn, anh muốn gì có đó, bản thân lại xuất chúng, nói là con cưng của trời cũng không quá đáng.

Cho tới bây giờ, Khương Ngâm chưa từng thấy anh vì một người nào đó mà trở nên như vậy.

Anh trai cô thích Dương Thư, vậy mà hôm nay cô mới biết.Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Giọng nói của Khương Ngâm cũng bất giác nhẹ nhàng lại: “Anh hai, em biết Dương Thư ở đâu, anh có muốn biết không?”

Sống lưng Khương Bái cứng đờ, đứng bật dậy khỏi ghế.

Hôm đó anh ra sân bay tìm cô nửa ngày trời nhưng lại không thấy bóng dáng đâu.

Mấy ngày này, anh nhắn tin cô không trả lời, gọi điện cô không nghe máy

Anh vẫn đang nghĩ, có khi nào cô sẽ thật sự không quay về nữa không.

Khương Ngâm nói: “Em không biết địa chỉ cụ thể nhà Triệu Tĩnh, chỉ biết là ở An Cầm, thành cổ Hạc Cầu. Vừa rồi em thấy Triệu Tĩnh đăng ảnh lên vòng bạn bè, trong tấm ảnh có một cái tay đeo vòng thủy tinh màu hồng phấn, chắc anh cũng biết chiếc vòng đó đúng không, cái đó Dương Thư thường xuyên đeo, chắc chắn là cậu ấy, không sai đâu.”

Đầu ngón tay Khương Bái run lên: “Em vừa nói cô ấy vẫn đeo chiếc vòng tay kia?”

“Đúng vậy.” Khương Ngâm đáp xong thì chợt nhận ra điều gì đó, chỉ chỉ Khương Bái, “Là anh tặng sao?”

Vẻ mặt nặng nề của Khương Bái thoáng hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

Anh thuận tay cầm áo khoác trên ghế lên, nhanh chân chạy đi.

____

Sau khi về đến nhà, Giang Triệt thử vài bộ quần áo, thay đổi các tạo hình khác nhau, cũng không khi gặp lại Ngôn Duyệt cô ấy sẽ hài lòng về hình tượng nào của mình.

Anh hỏi thư ký bên cạnh: “Cậu cảm thấy Ngôn Duyệt sẽ kiểu nào?”

Cậu ta nghĩ nghĩ một lúc, nói: “Tôi nhớ cô ấy và Khương Bái đang hẹn hò, chắc là cô ấy thích kiểu lưu manh như Khương Bái.”

Nói đến lưu manh, Giang Triệt hỏi, “Hay là bây giờ tôi đi bấm khuyên tai, nhuộm tóc, như vậy trông có lưu manh hơn không?”

Thư ký bị hỏi không biết nên nói thế nào, đấy là trẻ trâu chứ có phải lưu manh đâu.

Ông chủ của cậu đã tìm em gái nhiều năm như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được, cậu thấy hôm nay ông chủ thật sự kích động.

Thậm chí là kích động tới nỗi đầu óc có vấn đề.

Thư ký nói: “Thật ra bạn trai và anh trai không giống nhau, anh không cần so sánh với luật sư Khương đâu, cứ như trước đây là được rồi. Anh là anh trai của cô ấy, cho dù anh trông như thế nào, cô ấy đều thấy đẹp.”

Hơn nữa, vẻ lưu manh của luật sư Khương rất đặc biệt, trông anh lạnh lùng, đẹp trai, chứ không phải kiểu lưu manh đeo khuyên nhuộm tóc.

Với lại người ta cũng ăn mặc rất nghiêm chỉnh.

Đương nhiên thư ký không dám nói mấy câu này ra.

Nhưng mà Giang Triệt vẫn nghe hiểu được ý kiến của cậu.

Cuối cùng, anh chọn một chiếc áo khoác dài màu cafe nhạt, vẫn là phong cách nhẹ nhàng, khiêm tốn đó, nhìn trông nhẹ nhàng, thoải mái hơn.

Ra khỏi nhà, Giang Triệt lên xe chuẩn bị đi tìm Ngôn Duyệt, anh hỏi: “Đồ tôi bảo cậu chuẩn bị đã xong hết chưa?”

Thư ký trả lời: “Đều chuẩn bị xong hết rồi ạ.”

Giang Triệt gật đầu, tựa lưng ra phía sau, lòng bàn tay dần dần xuất hiện lớp mồ hôi.

Lòng bàn tay anh vuốt ve chiếc vòng ngọc, nhớ lại cảnh tượng hồi nhỏ anh và Ngôn Duyệt bị tách ra.

Lúc Ngôn Duyệt nghe mẹ nói sẽ đưa anh đi, cô đã khóc rất lâu, cứ nắm lấy tay anh.

Sau đó anh xoa xoa đầu cô, nói: “Ngôn Duyệt ngoan ngoãn ở nhà đợi nhé, lúc nào về anh sẽ mua kẹo hồ lô cho em.”

Nói đến kẹo hồ lô, tâm tình của cô mới tốt lên một chút: “Em muốn hai xâu kẹo.”

Dừng một chút, cô sửa lại, “Em muốn nhiều xâu kẹo!”

“Được, anh mang về cho em một xe luôn.”

Ngôn Duyệt nghe xong cực kỳ vui vẻ, đôi mắt lấp lánh như ánh sao.

Nhưng mà, đừng nói là một xe, ngay cả một viên anh cũng chưa từng mang về cho cô.

____

Dương Thư và Triệu Tĩnh không ngủ được, hai người ngồi ở ghế sofa trong phòng khách xem TV.

Ngày mai Triệu Tĩnh dự định đi hẹn hò với bạn trai, cô ấy cảm thấy bất đắc dĩ: “Tớ cứ tưởng Quốc khánh năm nay anh ấy phải tăng ca, không ngờ lại được nghỉ.”

Cô ấy suy nghĩ một lát, cam đoan với Dương Thư, “Tớ chỉ ở cùng anh ấy một ngày thôi, mấy ngày tiếp theo mình sẽ đi chơi với cậu.”

Dương Thư cười: “Tớ tự đi dạo quanh đây cũng được, khó khăn lắm hai người mới có ngày nghỉ, cậu cứ đi đi, không cần quan tâm tớ đâu.”

Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài có tiếng động cơ của xe.

Âm thanh ngày càng gần, có vẻ là đỗ ở cửa nhà Triệu Tĩnh, hai người đứng dậy ra ngoài xem thử.

Ngoài cửa là một chiếc xe tải, thùng xe đang mở, bên trong toàn là hộp lớn đựng kẹo hồ lô.

Dương Thư nhìn số lượng kẹo, liếc mắt hỏi Triệu Tĩnh: “Cạnh nhà cậu có cửa hàng kẹo hồ lô nào à?”

Triệu Tĩnh lắc đầu: “Không có, hơn nữa đã muộn như vậy rồi, ai còn nhập hàng nữa. Cũng không biết xe của ai, lại dừng ở cửa nhà mình.”

Hai người đang không biết làm sao, Dương Thư nhìn thấy ở góc thùng xe tải có một bó hoa tươi, kèm theo một tấm thiệp nhỏ.

Dưới ánh đèn, cô nhìn thấy dòng chữ rồng bay phượng múa:

Xin lỗi, anh trở về trễ rồi. —— Ngôn Lễ

Nhìn thấy chữ ký này, con ngươi của Dương Thư bỗng mở to.

Cô cầm bó hoa lên, vuốt ve tấm thiệp kia, đọc lại dòng chữ đó.

Cách đó không xa, một chiếc đèn xe được bật sáng, chiếu lên gương mặt cô.

Dương Thư lấy tay che mắt lại, sau khi thích ứng với tia sáng kia, cô quay đầu nhìn sang.

Giang Triệt xuống xe, bước tới phía cô, anh mặc một chiếc áo khoác dài, dáng người cao, nhã nhặn thanh lịch, lúc anh nhìn cô, trên mặt mang theo một nụ cười ấm áp.

Dương Thư nhìn tấm thiệp trong tay, lại nhìn anh, cô nhớ phong cách nói chuyện của anh trên WeChat có chút kỳ quá.

Đột nhiên cô hiểu ra gì đó, ngây ra một lúc, vẻ mặt khó tin.

Cô nhìn chằm chằm khuôn mặt thâm thúy, dịu dàng của Giang Triệt, không hiểu sao lại thấy mũi cay cay, hốc mắt cũng xuất hiện một lớp sương mù.

Cô ngửa đầu, nhìn anh há mồm, nhất thời không biết nên nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng gọi: “Giang, Giang tổng.”

Giang Triệt đứng trước mặt cô, hơi cúi xuống để bằng với chiều cao của cô.

Đôi mắt của anh đen láy, giọng nói vô cùng ấm áp, êm tai: “Anh không phải là Giang tổng, anh là Ngôn Lễ.”

Nhìn cô gái ngơ ngác trước mắt, anh đè nén sự kích động và cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, chậm rãi vươn hai tay ra ôm lấy cô.

Anh mở miệng lần nữa, giọng nói không tự chủ được trở nên khàn khàn: “Ngôn Duyệt, anh trai tới đón em về nhà.”

____

Tác giả có lời muốn nói:

Anh Bái đang trên đường chạy tới!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi