TRÊU GHẸO QUÁ MỨC


 
  Một lúc sau, anh thay một bộ quần áo đi ra.
 
    Chiếc quần tây đen được ủi phẳng phiu cùng với áo sơ mi trắng thiếu đi vẻ hoang dã thường thấy, thêm một chút nghiêm khắc cùng thờ ơ, giống như một tinh anh trong xã hội.
 
    Hạ Vãn Tinh hơi ngẩn ra, cô chậm rãi hỏi : “ Giấy chứng nhận hiến máu của tôi đâu?” 
“Trở về rồi lấy.” Hàn Tư Thần thay giày rồi đi ra ngoài, nói: “Tôi đi siêu thị với cô.”
 
    Cô ngạc nhiên: “Anh định làm gì?”
 
    Anh chỉ chỉ cánh tay hiến máu của cô: “Cô có thể xách đồ được không?”
 
    Hàn Tư Thần đem Thiên Ưng khóa lại trong nhà lại nhìn cô: “Đi thôi.”
 “Ga lăng?” Hạ Vãn Tinh có phần hoài nghi nhìn anh, “Đừng phí tâm nữa, vấn đề bản quyền không có cửa thương lượng đâu.”
 
    Hàn Tư Thần bật cười: “Nhà văn các cô có phải trí tưởng tượng luôn phong phú?”
 
    “Cũng đúng, nếu không thì làm sao viết được truyện. "
 
    Anh chế nhạo... Khụ một tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài."
 
    Hạ Vãn Tinh nhìn bóng lưng của anh, nhếch nhẹ khóe miệng.
 
    Không tốn tiền, không tốn công, ngu sao mà không muốn.
 
    Cô chậm rãi đi theo phía sau, nhìn thấy sải bước của anh, nhéo nhéo cổ họng, yểu điệu nói: "Anh đi chậm lại được không, tôi không theo kịp."
 
    Hàn Tư Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt tối sầm lại: “Cô có thể nói chuyện bình thường lại được không?”
 
    Cô vẫn dùng giọng điệu như vậy: “Tôi thật sự không theo kịp, tôi đi giày cao gót, không thể đi nhanh được."
 
    Hàn Tư Thần liếc mắt nhìn đôi giày cao gót của cô, theo mắt cá chân tinh xảo lướt lên xuyên qua váy lưới màu đen huyền bí cùng áo len đan ngắn tới thắt lưng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt vô tội của cô.
"Đi siêu thị cũng cần ăn mặc trang điểm như thế này? "
 
    " Phụ nữ trang điểm là để làm hài lòng bản thân. "Hạ Vãn Tinh bước đến bên anh.
“Hơn nữa, trên đường đi đến siêu thị này còn ghé qua nhà anh nữa. Tôi cũng không thể mang dép lê nhếch nhác ra ngoài được. " Hàn Tư Thần không nói nên lời. Anh cúi đầu nhìn cô vì một lát, bất lực nói: “Đi thôi.”

 
    Hạ Vãn Tinh cười: “Lúc đi ra ngoài không phải anh cũng thay quần áo sao?”   
   Hàn Tư Thần: “...”
 
    Cô có lý, chân lý luôn luôn đứng về phía cô ấy.
 
    Khi cả hai bước đến siêu thị, đã thu hút rất nhiều ánh mắt nóng bỏng trên đường đi. Mỹ nữ, soái ca luôn luôn thu hút sự chú ý của mọi người, nhưng sự kết hợp giữa khí chất và dáng người thì quả là hiếm có.
 
    Khi Hàn Tư Thần bước đến siêu thị, gương mặt vẫn còn tối sầm, nhìn Hạ Vãn Tinh đang hăng hái chọn rau suốt một đoạn đường, trong lòng chợt hối hận khi đi theo cô.
 
    Cuối tuần, siêu thị đông đúc, lâu lâu còn có mấy cô gái trẻ nhìn anh ngại ngùng, một lúc thì xì xào với nhau một lúc lại xô đẩy nhau.
 
    Hàn Tư Thần nhíu mày, anh lặng lẽ đẩy xe hàng đến gần Hạ Vãn Tinh.
 
    Khi mấy cô gái nhìn thấy điều này, sự háo hức lúc nãy của họ hoàn toàn tắt lịm.
 
    A, là hoa đã có chủ rồi, còn là một mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
 
    Hàn Tư Thần không khỏi nhíu mày, đứng ở bên cạnh Hạ Vãn Tinh trầm giọng hỏi: “Mua xong chưa?”
 
    Hạ Vãn Tinh liếc nhìn chiếc xe đẩy trống không, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh nghĩ sao?"
 
    Hàn Tư Thần:"... "
 
    Cô cười nói: “Đừng lo lắng.”
 
    Hàn Tư Thần liếc cô một cái, liền thấy một người đàn ông cách đó không xa không ngừng nhìn về hướng bọn họ.
 
    Chính xác là, anh ta đang nhìn về hướng người phụ nữ bên cạnh anh.
 
   Ánh mắt Hàn Tư Thần rơi vào làn da sau lưng Hạ Vãn Tinh, nét mặt anh tối sầm lại, có chút bất mãn hỏi: “Đây chính là dụng tâm của cô?”
 
    Hạ Vãn Tinh sững sờ, đem đồ ăn bỏ vào trong giỏ hàng, không rõ ràng lắm:“Hả?”
 
    Hàn Tư Thần hướng ánh mắt ám chỉ chỗ người đàn ông đang đứng, Hạ Vãn Tinh nhìn sang, bất ngờ đụng phải ánh mắt của anh ta, anh ta ngượng ngùng hướng cô cười cười.
 

    Hạ Vãn Tinh chỉ sửng sốt một giây, nhanh chóng nhếch miệng cười đáp lại anh, sau đó thu hồi ánh mắt, đi về phía khu rau khác.
 
    “Một ngày cô không khiêu khích đàn ông thì không kìm lòng được sao?” Tuy rằng anh nhẹ giọng hỏi, nhưng các cơ trên mặt đã căng cứng.
 
    Hạ Vãn Tinh không quan tâm, “Mắt là trên người của người ta, tôi có thể quản được à?”
    Hàn Tư Thần cười lạnh một tiếng, không để ý tới cô.
 
    Bầu không khí của hai người đột nhiên trở nên kỳ quái, khi trả tiền, Hạ Vãn Tinh dùng điện thoại di động quét mã, đột nhiên phía sau đưa ra một bàn tay sạch sẽ hào phóng đưa ra mấy tờ tiền màu đỏ, nhàn nhạt nói: “Lấy cái này.” 
    Nhân viên thu ngân nhìn thấy người đàn ông đẹp trai khí chất sau lưng cô, liền bỏ qua Hạ Vãn Tinh một bên. Nhân viên thu ngân mỉm cười ngọt ngào cầm tiền, sau đó trả lại tiền thừa.
 
    Hai người lần lượt bước ra siêu thị.
 
    Hạ Vãn Tinh cầm điện thoại, khẽ nói: “Tôi sẽ chuyển qua WeChat cho anh.” Hàn Tư Thần không biểu cảm đi về phía trước, “Không cần.”
 
    “Như vậy hình như không được tốt cho lắm.”
 
    “Không có việc gì, Hàn Nhân cũng không thể ăn cơm chùa. "
 
    Hạ Vãn Tinh chớp chớp mắt, cười hỏi:"Hay là anh có muốn đem Thiên Ứng đến đây ăn cơm cùng không? "
 
    Hàn Tư Thần đột nhiên dừng lại, quay người lại.
 
    Hạ Vãn Tinh vội vàng dừng lại, cô suýt nữa đụng vào lồng ngực cường tráng của anh, cô giật mình, vô thức lùi lại một bước.
 
    Người đàn ông trước mặt nhìn cô chăm chú, một lúc sau mới nhàn nhạt hỏi: “Sao phải lùi lại?”
 
    Cô sững sờ vài giây, sau đó đột nhiên nhấc chân tiến về phía trước hai bước, khuôn mặt thanh tú động lòng người ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo nhìn anh khiêu khích hỏi: “Con mắt anh nào thấy tôi lùi lại?”
 
     Sau khi lùi một bước, bây giờ lại tiến thêm hai bước, cả người như sắp bước vào trái tim anh.
 
    Mùi hương ngọt ngào thoang thoảng, Hàn Tư Thần nhíu mày, không rõ cảm xúc nhìn cô.
 
    “Anh có muốn đến nhà tôi ăn tối không?” Ánh mắt Hạ Vãn Tinh không hề né tránh nhìn anh.

 
    Hàn Dịch không trả lời mà hỏi lại: “Cô thường xuyên mời đàn ông đến nhà ăn cơm?”
 
    Cô sửng sốt, suy nghĩ một chút: “… Anh là người đàn ông đầu tiên tôi mời.”
 
    “Ah?” Anh khiêu mi: “Còn lại đều là không phải được mời sao?”
 
    Hạ Vãn Tinh : “...”
 
    Cô trừng mắt, “ Anh hỏi nhiều vậy, rốt cuộc có muốn đến không?”
 
    Hàn Tư Thần liếc cô một cái rồi xoay người, “Đi thôi. Mau lên phía trước mở cửa. ”
 
    Hạ Vãn Tinh giật mình đứng ở chỗ cũ, sau đó mới vui vẻ đuổi theo.
 
    Hạ Vãn Tinh trở về thay quần áo, một lát sau Hàn Tư Thần đã đem Thiên Ưng tới.
    Con chó vừa vào liền xông vào phòng bếp trước tiên, Hạ Vãn Tinh thấy thế cười hỏi: “Anh bình thường luôn ngược đãi nó sao?”
 
    Tiểu tham ăn.
 
    Hàn Tư Thần trầm ngâm một lát, sau đó bỗng nhiên nói: "Hàn Nhân nói cô nấu ăn rất ngon."
 
    "Hả?" Cô phản ứng chậm nửa nhịp, sau đó mới nói: “Còn tốt, chút nữa anh có thể đánh giá xem.”
 
    Anh chỉ cười thầm, lười biếng dựa vào cửa bếp, không hề chớp mắt nhìn bộ dáng bận rộn của cô.
 
    Hạ Vãn Tinh bắt đầu chuẩn bị, còn đang băn khoăn không biết hình ảnh cô nấu nướng đã đủ hoàn hảo chưa, chợt nghe thấy anh hỏi: “Tôi có thể giúp gì được không?”
 
    Cô vốn định lắc đầu, nhưng lại dừng lại.
 
    Hạ Vãn Tinh lấy một chiếc tạp dề quàng qua cổ, hài lòng gật gật đầu. Cô quay người lên tiếng nói: “Anh giúp tôi buộc nó một chút.”
 
    Việc nhỏ này kỳ thật cô có thể tự mình làm.
 
    Người đàn ông ở bên nhìn cô, không nghi ngờ gì, anh gật đầu đi tới.
 
    Hạ Vãn Tinh mềm mại nói: “Buộc chặt một chút.”
 
    Hàn Tư Thần giương mắt, nhìn đỉnh đầu của cô, không mặn không nhạt hỏi: "Như vậy đã được chưa?"
 
    " Có thể chặt thêm chút nữa."

 
    Anh khẽ nhếch môi, thuần thục thắt một cái nơ bướm, liếc nhìn vòng eo thon hiện ra sau khi thắt chặt tạp dề, rồi rời mắt đi chỗ khác, nói: “Được rồi.”
 
    Hạ Vãn Tinh đưa tay sờ sờ, chán ghét nói: “Thật lỏng lẻo.” 
    Anh mỉm cười nói: “Không tuột được.”
 
    Hạ Vãn Tinh : “Có nhiều dầu khói như vậy, anh đưa Thiên Ưng ra ngoài đi, rồi hỏi khi nào Hàn Nhân có thể đến.”
    Hạ Vãn Tinh nghĩ dáng vẻ nấu ăn của mình sẽ không quá đẹp.
 
    Hàn Tư Thần gật đầu, đi tới phòng khách gọi Hàn Nhân.
 
    Đúng lúc này, một chiếc Porsche màu đỏ bắt mắt đang đợi trên con đường bị tắc nghẽn, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài gợn sóng đang ngồi ở ghế lái, cặp kính râm che gần hết khuôn mặt thanh tú.
 
    Tiếng nhạc trong xe êm dịu, nhưng hành động gõ vô lăng rõ ràng hơi bốc đồng.
 
    Đèn đỏ phía trước chuyển sang xanh, Hàn Nhân theo xe phía trước chậm rãi di chuyển, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, một tay cô cầm vô lăng, tay kia lấy túi ở ghế phụ.
 
    Điện thoại không kết nối Bluetooth, cô vừa muốn vươn tay cúp máy, xe bên cạnh đột nhiên bấm còi, tay Hàn Nhân bị âm thanh đột ngột làm cho run lên, cô phanh gấp dừng lại.
 
    Một tiếng "rầm", chiếc ô tô màu đen phía sau bất ngờ tông vào xe cô.
 
    Hàn Nhân bối rối.
 
    Sau khi phản ứng lại, cô nhỏ giọng thì thào: "Mẹ kiếp! Bà nội **!"
 
    Vu Triệt cau mày, sau khi nhìn các xe dần dần tăng tốc, anh mới đạp ga, người phía trước cũng không biết bị cái gì đột nhiên phanh gấp.
 
    Trực cả đêm, ngoại trừ buồn ngủ, mệt mỏi, tính khí của anh cũng theo đó mà tăng lên, mở cửa xuống xe, lông mày nhăn nhó hướng về người phụ nữ xuống xe phía trước hỏi: "Có biết lái xe không thế?"
 
    Hàn Nhân không ngờ được, cô tức giận đến mức vênh mặt, tay chống nạnh, đáp: "Anh có biết lái xe không? Anh đâm vào xe như thế này à?"
 
    Vu Triệt vẻ mặt bình tĩnh nói: "Vị tiểu thư này, làm ơn..."
 
    “Ai là tiểu thư, cả nhà anh mới là tiêu thư.” Hàn Nhân cảm thấy anh ta đang mắng mình thế nên liền dữ dội hét lại trước khi Vu Triệt nói xong.
 
    Vu Triệt hít sâu một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh vài giây, cuối cùng khi lòng kiên nhẫn đã cạn kiệt, anh ta trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.
 
    Hàn Nhân rất tức giận, cô nhìn thời gian, rồi mới gọi điện cho Hàn Tư Thần.
 
    Sau khi kết nối, cô bực bội nói: “Xe của em bị người không có mắt dài đụng phải.”
 


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi