TRI BỈ


Sang năm 2 sơ trung, cả hai đứa trẻ nhà họ Bạch đều bắt đầu vỡ giọng.
Lộ Già bị nghiêm trọng hơn, viêm họng đau cổ, mẹ Bạch chuẩn bị không ít kẹo ngậm thông mũi mát họng cho cậu, Lộ Già lại thường quên mang theo.

Mục Ôn Nhiên lại phải mang thuốc theo bên người, nhắn cậu nếu có quên mang nhớ sang tìm mình để lấy.
Hiện tại Lộ Già ít khi mở miệng nói chuyện trước mặt Mục Ôn Nhiên, chỉ mấp máy môi hoặc giơ tay ra hiệu.
Mấy lần đầu, Mục Ôn Nhiên còn nghĩ cậu bị viêm họng nên không muốn nói chuyện, sau có lần thấy cậu với Bạch Dịch nói chuyện vui quên trời đất, hai nhóc vịt con cạc cạc líu ríu, liền hiểu ra, là Lộ Già không thích nói chuyện trước mặt mình.
Giờ nghỉ trưa, Lộ Già lại tới lấy thuốc ngậm, Phương Nhận lén lút nhét cho cậu viên kẹo, lại còn nháy nháy mắt nữa.
Trải qua một năm ở chung, mấy người còn lại trong phòng kí túc cũng không còn khúc mắc gì với Mục Ôn Nhiên, quan hệ không thân cũng không xa lạ.
Ngược lại là Lộ Già, dẻo mồm dẻo miệng, thành vật biểu tượng của phòng bọn họ, chú bảo vệ còn mở một con mắt nhắm một con mắt với việc cậu thường lén lút chạy tới kí túc xá dành cho học sinh cấp ba này.
Lộ Già ngồi trên giường Mục Ôn Nhiên một hồi, thấy sắp tới tiết buổi chiều, Mục Ôn Nhiên đứng dậy: “Đi không?”
Lộ Già gật gật đầu, cùng Mục Ôn Nhiên xuống lầu.
Ra khỏi cổng kí túc xa, Mục Ôn Nhiên đột nhiên quay người lại đưa tay ra.
Lộ Già nhìn y, nhìn bàn tay kia, tuy không rõ có chuyện gì, nhưng vẫn đặt tay mình lên.
Mục Ôn Nhiên cũng sửng sốt.
“Không phải.” Y cố hết sức uyển chuyển, sợ hù đến nhóc con, “Vừa nãy Phương Nhận cho em kẹo?”
Lộ Già ngẩng đầu: “A, anh thấy à.” Cậu mím mím môi, cắn cắn, “Anh ấy lén đưa cho em, em không tiện từ chối….

em không muốn ăn đâu.”
Vẫn bị dọa rồi.
Mục Ôn Nhiên ‘ừ’ một tiếng, “Thế đưa đây, anh cầm giúp em.”
Lộ Già lấy kẹo ra, cẩn thận bỏ vào lòng bàn tay Mục Ôn Nhiên, ngẩng đầu thăm dò biểu cảm trên gương mặt y.
Mục Ôn Nhiên không rõ cậu đang sợ điều gì, chỉ có thể động viên: “Giờ em đang viêm họng, chờ hết đau thì ăn.”
Lộ Già mếu máo: “Em không muốn ăn thật mà.”

“Ừm.” Mục Ôn Nhiên giơ tay xoa xoa đầu cậu, “Mau đi đi, đến giờ học rồi.”
Lộ Già đi rồi, Mục Ôn Nhiên đứng tại cổng kí túc một hồi.
Phương Nhận vừa đi ra, thấy Mục Ôn Nhiên vứt thứ gì vào thùng rác, vứt xong liền đi.
“Hê hê.” Phương Nhận nhếch miệng, vỗ đùi, “Thiếu gia này thật thâm hiểm!”
Hùng ca đi bên cạnh, mặt đầu dấu chấm hỏi: “Mục Ôn Nhiên làm gì ông?”
Phương Nhận: “Y cố ý, tuyệt đối cố ý!”
Hùng ca: “Thế rôt cuộc là làm sao??”
Phương Nhận nhìn thấy rõ ràng, Mục Ôn Nhiên ném chiếc kẹo mà mình đã cho Lộ Già.
Hơn một tháng sau, thanh tuyến đã không còn khàn khàn khó nghe nữa, so với trước, có hơi trầm trầm xuống.
Cậu cực kì vui vẻ, lôi kéo Mục Ôn Nhiên nói liên miên hoài, nói Bạch Dịch đang cùng bạn gái giận dỗi, cả ngày trên trang cá nhân viết đầy tus đại loại ‘Anh yêu em tha thiết toàn thế giới đều biết, chỉ có mình em không hiểu’, chua chua khó ngửi/
Mục Ôn Nhiên kiên trì nghe, đến khi Lộ Già ngừng lại, y mới nói: “Chịu nói chuyện với anh rồi?”
Hồi trước, Lộ Già cố gắng nhịn nói trước mặt Mục Ôn Nhiên.
Mục Ôn Nhiên nhớ mãi.
Lộ Già chớp chớp mắt, trì độn nói: “A không phải, lúc trước….

em…” Cậu gãi đầu gãi tai, sắp xếp lại ngôn từ một chút, mới nói tiếp, “Bạch Dịch nói giọng em như vịt đực, có nó mới thế ấy.

Em chỉ nghĩ, chờ em bớt bớt đi, thì nói chuyện với anh tiếp… Em tích cóp nhiều chuyện lắm, cực nhiều luôn á, còn ghi ra giấy nữa.” Cậu dừng lại, thở dài, “Nhiều lắm, đều là chuyện muốn nói cho anh nghe, giọng em có giống vịt không? Chắc là không nhỉ….

Anh có thấy em ồn ào quá không?”
“Không ồn.” Mục Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, “Vịt con đáng yêu lắm.”
Lộ Già giật mình: “Giống vịt thật ạ?!”
Đêm trước khi bắt đầu thi học kì, Bạch Dịch với bạn gái chia tay.

Lộ Già tò mò hỏi nó, Bạch Dịch nói: “Tình cảm phai nhạt dĩ nhiên là chia tay rồi.”
Lộ Già cảm thấy tình cảm của Bạch Dịch với cô bạn kia còn nhiều lắm mà, chia tay mà gửi liền bốn tin, câu câu chữ chữ chất đầy văn thơ cùng thương cảm.
Không giống như Lộ Già, toàn đăng mấy tus đại loại như ‘muốn ăn bánh mì’, ‘muốn ăn quýt’, ‘muốn ăn kẹo’ thôi, sau đó ngày hôm sau tới kí túc Mục Ôn Nhiên ở, sẽ thấy đống đồ này nằm trên bàn học của y.
Đương nhiên cũng có lúc ngoại lệ——
Đợt Lộ Già bị viêm họng, có viết một tus như sau [tui muốn ăn kẹo kẹo kẹo kẹo——]
Mục Ôn Nhiên bình luận: [Không thể ăn.]
Lộ Già rep: [được rồi.]
Lộ Già làm bài thi không tồi, Bạch Dịch dù mải mê chuyện tình yêu tình báo, thế nhưng kết quả không tệ, hai người chênh nhau có mấy điểm mà thôi.
Bạch Dịch cằn nhằn: ‘Đây là sự chênh lệch của người thông minh với ngu dốt đó.”
Lộ Già: “Ầy, em chua như vậy, anh thật sự không bằng được.”
Mẹ Bạch quay vào bưng đồ ăn ra thôi, đã thấy hai thằng nhóc lăn lộn trên ghế uýnh nhau rồi.
Hai năm qua, Bạch Dịch khỏe lên không ít, tình cờ còn có thể đánh hòa Lộ Già, mà Lộ Già khỏe cực kì, nó đấu không lại, được hai lượt là gào khóc ầm ĩ, giở trò mách mẹ: “Mẹ xem Lộ Già kìa!”
Mẹ Bạch: “Mẹ đang nhìn đây, mẹ thấy hai đứa đều không muốn ăn cơm.”
Lộ Già buông lỏng tay, quay đầu nói: “Con muốn.”
Đến kì nghỉ, Lộ Già lại bắt đầu đi phát truyền đơn, mặt mũi ưa nhìn, mồm miệng khéo léo, đám cô dì chị gái đi qua đều phải nhìn một chốc, có khi còn đứng lại bắt chuyện nữa.
Bạch Dịch với bạn gái dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, mấy hôm ra ngoài dỗ dành người ta, còn lôi Lộ Già ra làm bia đỡ đạn, nói là đi giúp Lộ Già phát tờ rơi.
Lộ Già giương nanh múa vuốt, bĩu môi tỏ vẻ khinh thường.
Hai năm qua, răng nanh dần dần bằng lại, không còn nhọn như trước nữa, Mục Ôn Nhiên đàng hoàng trịnh trọng quy kết nguyên nhân bởi vì ăn kẹo nhiều nên thế, Lộ Già không nói gì, hoàn toàn không phối hợp được, chỉ đành nói: “Ngài nghỉ ngơi một chút đi.”
Cậu càng ngày càng ngứa đòn, ‘ngài’ ‘ngài’ gọi miết.
Nay phát xong tờ rơi, Lộ Già nhận được điện thoại của Bạch Dịch.
Bạch Dịch: “Anh đừng về nhà vội, em bao cơm tối, anh ăn bên ngoài đi!”
Lộ Già: “Vì sao chứ?”

Bạch Dịch: “Giờ em không về ngay được, nói với mẹ là em với anh đi ăn ngoài rồi.”
Lộ Già: “Thế thực ra em đang ở đâu?”
Bạch Dịch aish một tiếng, “Có thể quay lại hay không phải xem lần này đây, anh cho em chút mặt mũi đi.”
Lộ Già mờ mịt: “Vậy ai cho anh cơm ăn?”
Bạch Dịch lại nói vài câu nịnh hót, Lộ Già ra giá 3 ngày cơm, rốt cục hài lòng đạt thành thỏa thuận, tìm một chỗ giải quyết bữa tối.
Ăn xong, sắc trời mờ tối, đèn đuốc sáng rực, đường phố đã quen thuộc từ lâu, dưới ánh đèn điện, biến thành một dáng vẻ mới.
Lộ Già nhắn QQ hỏi Bạch Dịch bao giờ mới về.
Bạch Dịch: [Anh gấp cái gì, em đưa cô ấy về nhà, rồi đi tìm anh.

Hai đứa mình cùng về.]
Hừ, ba bữa cơm free này không dễ nuốt cho lắm.
Lộ Già bĩu môi, đi về phía quảng trường.
Gần tới nơi, Mục Ôn Nhiên gọi tới: “Muộn như vậy em còn ở bên ngoài làm gì?”
Lộ Già: “Úi… sao anh biết?”
Mục Ôn Nhiên: “QQ4G online.”
Lộ Già: “….” ừ nhỉ, ở nhà sẽ dùng wifi.
Lộ Già báo cho Mục Ôn Nhiên biết nguyên do.
Mục Ôn Nhiên: “Giờ em đang ở đâu?”
Lộ Già: “Trời tối rồi, anh đừng đến, em ở gần nhà lắm.”
Mục Ôn Nhiên: “Đâu có nói sẽ đi tìm em.

Em nói đi, anh sợ em chạy loạn.”
Lộ Già vì sự tưởng bở của bản thân mà ngượng chín mặt, “À….

em đứng ở quảng trường gần nhà.”
“Ừ, chú ý an toàn, về sớm một chút.”
Cúp điện thoại, Lộ Già ngồi bên cạnh đài phun nước, xem các bà các mẹ nhảy quảng trường.

Đại khái hơn mười phút sau, cậu còn đang lẩm nhẩm ‘Em là đám mây đẹp nhất trong lòng anh’, bất ngờ trông thấy thân ảnh Mục Ôn Nhiên ở đối diện đài phun.
Lộ Già còn tưởng rằng mình hoa mắt, nước phun lên rồi hạ xuống, người đối diện thật sự là Mục Ôn Nhiên.
“Ca! Không phải anh nói không tới tìm em à?” Lộ Già nhoẻn miệng cười, la lớn.
Mục Ôn Nhiên đi tới, liếc nhìn bác gái đang nhảy điệu quảng trường, thuận miệng hỏi: “Đến khiêu vũ?”
Lộ Già: “….

Em không.”
Mục Ôn Nhiên cười một tiếng, không biết cười chuyện cười mình mới tạo ra, hay là vì Lộ Già nữa.
Xung quanh tựa hồ đều hoá hư ảo, chỉ có người trước mắt toả sáng.
Lộ Già thầm nghĩ, ông anh mình cười tươi một cái nhìn đẹp ghê, thế là liền lén lút dòm thêm cái nữa, trong lòng không ngừng cảm thán, mình lên cấp ba thì sẽ cao được như vậy, đẹp trai được như vậy không, có thể chứ nhỉ? Hơi hơi hi vọng một ước vọng xa vời cũng đâu có phạm pháp đâu.
“Em nói là không cần mà.” Lộ Già cùng Mục Ôn Nhiên đi hai vòng quanh quảng trường, “Trời cũng tối rồi.”
“Trời cũng tối rồi, mà em vẫn chưa về nhà.” Mục Ôn Nhiên cúi đầu một cái là có thể nhìn thấy đỉnh đầu Lộ Già, hai người hơn kém ba tuổi, mà như chênh lệch cả thế hệ ấy, y luôn không tự chủ đi chăm sóc cậu nhóc này.
Một nắm năm đó giờ đã thành thiếu niên, vẫn ngây thơ hồn nhiên như thế.

Trước đây có lẽ y sẽ đố kị, nhưng hiện tại cũng chỉ còn sót lại trấn an.
Lộ Già đột nhiên ngẩng đầu: “Em đưa anh về nhà thôi.”
Mục Ôn Nhiên không nhịn được cười: “Em đưa anh về nhà?”
Lộ Già rất nghiêm túc gật đầu.
Quỷ thần xui khiến, Mục Ôn Nhiên đáp: “Được.”
Hai người không ngồi xe buýt, mà tản bộ ra ngoài, ven đường có đèn đường, Lộ Già lại nhất định phải mở đèn pin trong điện thoại mới chịu.
Đêm hè, dưới ánh đèn bu đầy muỗi, Lộ Già nói chạy nhảy hoạt động liên tục sẽ không bị muỗi đốt, thế là đưa điện thoại cho Mục Ôn Nhiên, còn mình thì nhảy nhót, đưa tới ánh nhìn từ những người qua đường.
Bạch Dịch nhắn tin tới, hỏi Lộ Già đang ở đâu, Lộ Già gửi tin nhắn âm thanh qua: “Anh đưa anh trai anh về nhà, em tới Tây Uyển tìm anh đi.”
Bạch Dịch: [???]
Bạch Dịch: [tôi muốn tiễn anh về Tây thiên!]
Lộ Già: [đến đây nào.].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi