TRÌ DIỄM


Edit - Beta: Aochongdansieucap
---------
Tuy rất ít khi nấu ăn nhưng củi gạo mắm muối trong nhà đều có cả.
Đấy đều là đồ trước đó Giang Diễm mua để ăn lẩu còn dư lại.
Giang Diễm không đến mức cái gì cũng không biết làm, chỉ cần xem qua cách nấu là sẽ hiểu.

Hắn chuẩn bị nấu cháo, lúc vo gạo không ánh chừng được lượng nước nên có chút chần chừ.
Trì Dao thấy hắn mân mê nửa ngày vẫn chưa bật bếp, cô đành lê thân mình vào trong xem thử.
Không giống như phòng bếp ở nhà cô, nơi này của Giang Diễm chủ yếu bày trí phòng ăn khá rộng, phòng bếp hay dùng lại chiếm diện tích không lớn.

Cô đi vào, có Giang Diễm cao lớn đứng bên trợ giúp thế nhưng lại khiến gian bếp càng thêm chật chội, di chuyển cũng không thuận tiện, vướng tay vướng chân.
“ Cậu có nấu được không vậy?”
“ Em đang phân vân không biết hai ống gạo có đủ ăn không.”
“……” Trì Dao nheo mắt nhìn hắn: “ Cậu định nấu cả đồ ăn cho ngày mai à?”
Một tay cô siết chặt áo khoác, một tay với qua nắm lấy cổ tay hắn, lắc nhẹ ống đong đổ bớt gạo ra ngoài.
Chờ tới khi thấy đủ rồi, cô dừng động tác, thu tay lại.
“Được rồi, như vậy hẳn là đủ rồi đó.”
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn thẳng vào Giang Diễm, chợt nhận ra hắn đang nhìn cô không chớp mắt, không biết đã nhìn được bao lâu.
Đến gần mới phát hiện đồng tử của hắn có màu hổ phách nhàn nhạt, lông mi rất dài, không cong, hơi rủ xuống, trông vô hại mà ngây thơ.
“ Nhìn đủ rồi sao?” Qua một lát, cô hỏi.
Giang Diễm vừa định cúi đầu liền dừng lại, hắn chớp chớp mắt, ho khan: “ Em không quen nấu, không bằng chị ở lại đây chỉ em một chút?”
“ Không phải cậu nói học nấu ăn không khó à?"
“……”
Trì Dao không hiểu phong tình mà nhắc nhở: “Đây là chính miệng cậu nói đấy nhé! ”

Cô vỗ cánh tay Giang Diễm, hoàn toàn thích ứng với việc bản thân đang ở trong nhà hắn, rất không khách khí đi đến bàn ăn rồi ngồi xuống.
Hiện tại xương cốt Trì Dao vừa đau vừa nhức, mới ngồi trong chốc lát đầu cô đã bắt đầu choáng váng, Giang Diễm đến cũng không phát hiện.
Cháo đang nấu.
Giang Diễm lấy từ trong túi thuốc ra cao dán hạ sốt.
Vừa rồi khi Trì Dao nắm lấy tay hắn, hơi nóng truyền đến cuồn cuộn không ngừng, nhìn kiểu gì cũng thấy phải hạ nhiệt một lần nữa mới ổn được.
Xé túi đóng gói, hắn ngồi xuống bên cạnh Trì Dao.
“Trì Dao.”
Trì Dao nghe thấy tiếng liền ngẩng đầu, cái trán hiện lên vết đỏ nhàn nhạt do tựa lên mặt bàn lạnh lẽo.
“ Sao thế?”
“ Vén tóc lên.”
Trì Dao thấy rõ đồ trong tay hắn, không nói gì, nghe lời kéo tóc lên để lộ cái trán trơn bóng.
Giang Diễm bóc lớp bảo vệ, dán lên trán cô.
Có thêm một miếng dán trên trán làm Trì Dao nhìn có vẻ trẻ con hơn bình thường.
Giang Diễm không khỏi nhẹ giọng: “ Có thoải mái hơn không?”
Chất giọng của chàng trai trong trẻo, không cao không thấp, chưa đầy sự quan tâm bất giác khiến cô thấy ấm áp lạ thường.
Trì Dao ngừng thở.
Hai người cách nhau rất gần.
Có lẽ, khi con người trở nên yếu ớt, tâm hồn lại càng thêm nhạy cảm, chính vì vậy mới phát hiện ra những thứ bình thường dễ bị lờ đi.
Ví dụ như cảm giác an toàn lúc này Giang Diễm mang lại cho cô.
Trì Dao trầm mặc hồi lâu, sâu kín nhìn hắn.

Cô đột nhiên hỏi: " Cậu từng đến động Ngọc Sơn chưa?”
“Động Ngọc Sơn?”
Giang Diễm khi còn nhỏ từng đến đấy vài lần, nhiều năm trôi qua đã sớm không còn ấn tượng.
“ Đi rồi.

Làm sao vậy?”
“ Tôi có một đứa em trai.” Trì Dao nói.
“ Ừm.”
“ Thằng bé cùng tuổi với cậu, Tết Nguyên Đán nó định dẫn bạn gái về nhà, đi động Ngọc Sơn chơi hai ngày.”
Vừa dứt lời, Giang Diễm không cần nghĩ ngợi đã nói: “ Em có rảnh.”
Trì Dao bật cười, cố ý nói: “ Nhưng tôi không rảnh.”
Giang Diễm đương nhiên không bị cô lừa.
“ Thời gian rảnh của em đều tùy thuộc vào chị.”
Trì Dao không thích bị uy hiếp, cô nhướng mày:
“ Tôi có thể đi tìm người khác.”
“ Vậy càng không được, em đã xếp hàng trước rồi mà.”
Giang Diễm không nhanh không chậm nói: “Trì Dao, chị chỉ có thể tìm em.”
* ( Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức!)*
Cháo trắng Giang Diễm nấu vẫn may còn thành công.
Nhưng mà cũng chỉ là cháo trắng mà thôi, nấu mấy món phức tạp khác thì không dễ dàng như vậy.
Trì Dao ăn xong về nhà ngủ một giấc, tỉnh lại đã chạng vạng, cả người dính đầy mồ hôi nhớp nháp.

Sau khi tắm nước nóng, cả người đều thấy thoải mái, cô đi ra sô pha trong phòng khách nằm chơi điện thoại.
Trì phu nhân nhắn tin cho cô, nói là ngày mai có họ hàng làm tiệc đầy tháng cho cháu trai, muốn cô đi cùng.

Trì Dao trả lời: Con đi làm gì?
Trì phu nhân: Đến hưởng chút hỉ* khí chứ sao.
(* Hỉ: vui mừng, vui vẻ, điều tốt đẹp.)
Trì Dao: Ha, được rồi.

Sang năm con sẽ sắp xếp thời gian sinh con để cho mẹ có cháu bế, được chưa?
Trì phu nhân: Hừ, tốt nhất là như vậy.

…… Nói thế nào cũng không nói lại được Trì phu nhân, về điểm này, bà rất hiếm khi dao động.
Trì Dao ném điện thoại sang một bên, ngắm trăng tròn ngoài cửa sổ, mặt trời sắp lặn, sáng tối giao nhau, cả không gian như được phủ lớp vải nhung màu xanh tím đầy thơ mộng.
Bụng cô lại đói.
Đúng lúc này Giang Diễm gọi điện thoại tới.
“Ăn cơm chiều chưa?”
Người này là con giun trong bụng cô đấy à?
“ Vẫn chưa ăn.”
“ Sang đây đi, có đồ ăn cho chị này.”
Lúc này mới qua một buổi trưa, hắn lại lăn lộn trong bếp nấu được món gì đây?
Trì Dao vừa tắm rửa xong, trên người mặc áo choàng tắm dài, cô tìm nội y mặc vào, thay váy lông dài đến cẳng chân xong mới ra ngoài ấn chuông cửa nhà đối diện.
Kết quả vừa ấn xong liền phát hiện cửa nhà Giang Diễm không khoá.
Đẩy cửa đi vào, Giang Diễm vừa vặn đi từ trong phòng ra.
Hắn cũng mới tắm rửa xong, trên bàn cơm là bát canh tẩm bổ được dọn sẵn từ trước khi hắn đi thay quần áo, dù được đậy kín cũng không thể lấn át được mùi hương thơm phức.
“Cậu tự làm?”
Giang Diễm biểu tình cứng đờ, gãi gãi đầu: “Không phải, là em nhờ người khác nấu rồi mang đến đây.”
Thật ra hắn cũng rất muốn làm, chỉ là nó quá khó, ít nhất thời điểm này hắn vẫn chưa nấu được.
“Còn rất thành thật nhỉ.”
Trì Dao cười nhẹ, ngồi xuống rồi mở nắp ra, mùi hương dược liệu thoang thoảng bay vào mũi làm cô ngửi thấy được hơi đắng.
“ Canh này đắng đúng không?"

Giang Diễm nói: “ Có đắng, nhưng uống cái này rất nhanh sẽ khỏi bệnh.”
“ Đắng cũng không sao, đừng bổ đến mức khiến tôi chảy máu mũi là được.”
“ Không đâu, em đã hỏi qua rồi, chị uống cái này là đủ.”
Hắn rất nghiêm túc nói: “ Em đã đặt cho cả tuần.

Chị bị gió thổi cái liền sinh bệnh, thân thể quá yếu ớt rồi.”
“……”
Trì Dao nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi của cô cùng Trì phu nhân.

Cô không nói cho Trì phu nhân việc mình bị ốm.
Mấy năm nay, sau khi cô học xong liền dọn ra ngoài ở, dần dần có thói quen chỉ nói chuyện tốt, không nhắc đến chuyện xấu.

Không giống lúc còn ở nhà, khi cô đau đầu sẽ nói với mẹ, thân thể không thoải mái cũng sẽ nói với mẹ, bởi vì chỉ cần cô không khoẻ, Trì phu nhân luôn ngoan ngoãn chiều chuộng theo ý cô.
Nhưng hiện tại không giống.
Nước xa không cứu được lửa gần, nói ra chỉ khiến bà thêm ưu sầu.
Đối với sự quan tâm nhiệt tình này của Giang Diễm, Trì Dao sửng sốt hồi lâu.
Bỗng nhiên mới chợt nhận ra bản thân cô đã rất lâu không yêu đương, được chăm sóc tỉ mỉ thế này lại dễ dàng làm cô cảm thấy cảm động.
————
08/10/2022
T : Hehe.

Nghe kiểu này Giang ca có cơ hội rồi nha! Tiếp tục tiến lên đi anh ơi!!!!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi