TRÌ DIỄM


Nói thật, Trì Dao chưa từng nghĩ sẽ gặp Quý Nhuế trong tình trạng không mảnh vải che thân như thế này, nhưng thấy cũng đã thấy, có tắm ch ung cũng chẳng vấn đề gì.
Quý Nhuế tuổi hơi lớn, chừng trên 30 nhưng gương mặt nhìn rất trẻ, trên người toát ra khí chất thanh tân khó tả.

Cô trò chuyện với Trì Dao rất hợp, chủ đề chính hầu như toàn quay quanh vấn đề chăm sóc da, ngày thường nên dùng sản phẩm gì, Quý Nhuế dùng thân phận của người từng trải chia sẻ cho Trì Dao rất nhiều kinh nghiệm.
Cuối cùng, cô ấy còn cho Trì Dao xem ảnh chụp con trai mình.
“ Lần này thằng bé không tới đây, chờ lần sau em đến Hồng Kông, chị sẽ chiêu đãi em, mang theo nó tới chơi cùng em nhé.”
Chồng của Quý Nhuế họ Thang.
Con trai cô ấy tên rất dễ nhớ, hay gọi là Thang Thang.
Sau cùng hai người lại nhắc đến Giang Diễm.
“ Chị hình như biết tại sao Giang Diễm lại thích em rồi.” Quý Nhuế nói.
Đối với vấn đề này đến giờ Trì Dao vẫn còn nghi hoặc: “Vì sao thế?”
Quý Nhuế lại đánh Thái Cực*: “Bởi vì em người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha!”
( *Đánh Thái Cực: lảng tránh, không nói tới việc vừa nhắc đến.)
“……”
Cô bật cười nói: “ Đàn ông đều là động vật thị giác, thường hay để ý thứ đập vào mắt mình trước tiên.

Em xinh đẹp như vậy, nó thích em là chuyện bình thường.


Nhưng hình như chị nghe nói,” cô nhỏ giọng hỏi: “Giang Diễm vẫn chưa theo đuổi được em đúng không?”
Lần này, Giang Diễm bởi vì canh dưỡng sinh nên đã nhờ Quý Nhuế hỗ trợ, đúng là chuyện lạ hiếm gặp.

Từ trước đến nay hắn vốn sống tự lập, rất ít khi đòi hỏi thứ gì từ người trong nhà, càng miễn bàn đến việc mở miệng vì người khác.

Đây là lần đầu tiên Quý Nhuế nghe thấy hắn chủ động nói muốn cô giúp đỡ, cô còn vì việc này mà chê cười hắn rất lâu.
Rốt cuộc cây vạn tuế cũng nở hoa*, làm ai cũng phải vỗ tay chúc mừng.
( *Vạn tuế ra hoa: ý chỉ một việc gì đó rất hiếm khi xảy ra.)
Trì Dao hơi bất ngờ.
Quý Nhuế nói: “Về điểm này, chị rất tán thành cách làm của em.

Giang Diễm luôn dễ dàng có được nhiều thứ trong tay, lúc này tốt nhất nên để hắn ăn chút đau khổ.

Nói đi cũng phải nói lại, làm dì nhỏ của thằng bé, chị muốn nói giúp nó vài lời.

Chắc em nhìn ra được Giang Diễm không phải người tâm tư khó đoán, chỉ là quá kín miệng, thường nói ít làm nhiều, tạm coi như đáng tin cậy…… Chờ sau này em sẽ biết, người nhà bọn họ đều vậy cả, chỉ cần nhắm trúng thứ gì thì nhất quyết phải theo đuổi tới cùng, nói dễ nghe một chút là chung thủy, nói khó nghe là cố chấp.

Nhưng chị thấy thằng bé chắc chắn không thể bắt chẹt được em, nó bị em đẩy vào ngõ cụt cũng khó mà buông bỏ, cho dù có chọc đến phát cáu cũng không dám nói gì đâu.”
Nói xong, Quý Nhuế lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Trì Dao không khỏi cười theo.
Quan hệ của hai người còn chẳng ra đâu vào đâu.
Nói cho cùng Quý Nhuế vẫn có chút thiên vị, ngay cả chuyện bát tự của cô với Giang Diễm có hợp hay không, đã nói với cô như thể hai người ở bên nhau là việc đương nhiên, vấn đề còn lại chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Câu nói này cũng khiến Trì Dao thức tỉnh.

Trong khoảng thời gian này, thái độ của cô với Giang Diễm quả thật khoan dung hơn rất nhiều.
Nguyên nhân khỏi cần nói, con người ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp.
…… Nếu không, cô cũng sẽ không gặp mộng xuân với hắn.
Vận mệnh đã định, cán cân trong lòng cô sớm đã nghiêng về một phía.
Đây không hẳn đã là chuyện tốt.

Trì Dao nghĩ.
Trước khi chia tay, Quý Nhuế trao đổi phương thức liên hệ với Trì Dao, hẹn cô lần sau cùng nhau làm móng tay.
Trì Dao không cự tuyệt.

Chỉ là khi nhìn thấy dãy số kia, cô ngây ngốc, rối rắm trong chốc lát, nên ghi là dì nhỏ hay là Quý Nhuế đây?
Vị trưởng bối tốt bụng này cô quen biết được cũng nhờ có một phần công lao của Giang Diễm.
Cuối cùng, cô đành lưu là dì nhỏ của Giang Diễm.
* ( Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức!)*
Đại hội thể thao ở đại học A năm nay tổ chức muộn, vào đầu tháng mười hai.
Giang Diễm mời Trì Dao trước tiên.
Hắn nói: “ Em báo danh thi chạy đường dài và chạy tiếp sức.”
“ Không tồi, cố lên.”
“ Chỉ vậy thôi à?”
“ Không vậy còn muốn thế nào nữa?”
“ Chị có tới xem không?”
Sau khi Trì Dao gặp mộng xuân liền không dám nhìn thẳng vào Giang Diễm.
Nếu không phải do Quý Nhuế, nếu không phải có đại hội thể thao, nếu không phải Giang Diễm tới đây....
Nhiều sự việc trùng hợp liên tiếp xảy ra cùng lúc, cô muốn trốn cũng không xong nên đành tìm cớ thoái thác.
Trì Dao đứng ở cửa, lấy bình nhỏ đựng bánh quy trong tay Giang Diễm.

Đây vốn là bình cô tặng hắn coi như cảm ơn.

Giang Diễm ăn rất chậm nhưng vô cùng sạch sẽ.
“ Hôm đó chắc là tôi không rảnh, gần đây trong bệnh viện có rất nhiều việc.”
Giang Diễm nghe xong cũng không cưỡng cầu, chỉ có ý mất mát hiện lên rõ ràng trên gương mặt.
Hắn sờ gáy, có chút tiếc nuối: “Vốn dĩ em còn muốn cá cược một chút với chị.”
“ Cá cược cái gì?”

“ Nếu lần này em thắng, chị cùng em ăn một bữa cơm.”
Bọn họ ăn cơm cùng nhau còn ít sao?
Giang Diễm dường như nghe được lời cô đang chửi thầm, hắn nhanh chóng bổ sung: “ Ăn ở bên ngoài, chỉ có hai chúng ta thôi.”
“…… Cậu chắc chắn mình có thể sao?”
“Đương nhiên.” Hắn mười phần tự tin.
Tuổi trẻ khí thịnh, có thể thoải mái tự mãn ngạo nghễ mà lại không khiến người khác phản cảm.
Trong lòng Trì Dao mềm nhũn: “Nhưng tôi sợ không có thời gian rảnh.”
Cô nói như vậy, không hoàn toàn là vì muốn thoái thác.
“Chỉ là không tới xem thi đấu mà thôi, rảnh ăn cơm với em là được.”
“Thật ra như vậy cũng không phải không thể……”
“ Một lời đã định.”
Trì Dao chậm rãi nhận ra: “Giang Diễm, có phải cậu cố ý đúng không?”
Nói cái gì mà muốn cô tới xem thi đấu để cá cược, kết quả cho dù cô không đi xem vẫn phải đánh cược với hắn?
Giang Diễm khẽ hất cằm, bình tĩnh cười: “Đúng vậy, em chính là cố ý đấy.”
Thấy Trì Dao trừng mắt, hắn còn rất tốt bụng giúp cô đóng cửa.
Trước khi cửa khép lại, Giang Diễm không quên hứa hẹn với cô thêm lần nữa.
“ Chị yên tâm, em nhất định sẽ thắng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi