TRÌ DIỄM


Edit - Beta: Aochongdansieucap
- ------
Đầu xuân năm sau, Giang Diễm tìm cớ rời nhà sớm.
Trì Dao đã bắt đầu đi làm, vậy nên mỗi buổi sáng, hắn đều sẽ dậy sớm đi đón cô.

Xe dừng lại ven đường, Trì Dao tháo đai an toàn: “Chị vào đây.”
Giang Diễm giữ cô lại: “Buổi tối muốn ăn gì em làm cho chị.”
Gần đây hắn đang học nấu ăn, tuy không có thiên phú nhưng sức mạnh vẫn có đủ, đánh trận nào thua trận đó, càng thua càng hăng.
Trì Dao ngồi lại xuống ghế: “Bánh trôi rượu nếp*?”
Giang Diễm nghĩ hẳn là không khó làm nên gật đầu đồng ý.

Hắn tiến sát lại, hôn lên mặt cô: “Đi đi.”
Trì Dao buồn cười, cầm túi xuống xe, lúc bước tới cửa liền quay đầu nhìn lại, xe vẫn chưa rời đi.
Cô nâng tay, sờ lên mặt mình.
Năm ngoái, Trì Dao chắc chắn không hề ngờ rằng, sẽ có một ngày, chính bản thân mình lại nhận được cảm giác an toàn từ một chàng trai còn đang là sinh viên.

Nếu mấy năm trước cô đã quen biết hắn, liệu bọn họ còn có tương lai sau này sao?
Trì Dao không biết.
Những việc liên quan tới Giang Diễm, bất cứ điều gì cô cũng không thể nói trước được.

Mở ngăn tủ ra, Trì Dao lấy áo blouse trắng mặc vào, lúc đóng cửa Diêu Mẫn Mẫn đột nhiên xuất hiện, cô giật mình: “Cậu đang làm gì thế?”
“Có phải cậu đang yêu đương không?”
“……” Trì Dao sờ cổ: “Sao lại hỏi vậy?”
Diêu Mẫn Mẫn chú ý đến động tác của cô, cười mờ ám: “Xem ra trực giác của mình cũng chuẩn lắm đấy chứ.”
Trì Dao nhíu mày: "Rõ ràng vậy cơ à?”

“Tớ là ai chứ, người khác có thể không nhìn ra nhưng tớ lại không biết á?”
Trì Dao chửi thầm, năm ngoái cậu cũng có biết đâu?
Nghĩ vậy, cô hơi giật mình.
Vậy là trước khi yêu đương với sau khi yêu đương cô thay đổi rõ rệt đến thể cơ à?
Diêu Mẫn Mẫn thấy mình đoán trúng, vẻ mặt đắc ý, lại hỏi: “Quen nhau như thế nào, sao lại yêu nhau, thành thật sẽ được khoan hồng!”
“Không phải.” Trì Dao chống cửa tủ: “Người kia là hàng xóm ở đối diện nhà tớ.”
“Trùng hợp vậy á? Nhà đấy là hắn thuê à? Có xe không? Bao nhiêu tuổi, có đẹp trai không?”
“Nhà thì có lẽ là hắn thuê, có xe.” Nói xong, cô hơi chần chờ một chút: “Hôm nào tự cậu trông thấy là biết ngay thôi mà.”
“Thuê?” Giọng Diêu Mẫn Mẫn có chút thất vọng, “Không có nhà, vừa nghe là thấy mị lực giảm đi nhiều rồi đấy.”
Trì Dao phản bác theo bản năng: “Hắn còn nhỏ mà.”
Diêu Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn cô: “Không phải cậu yêu đương với học sinh cao trung đấy chứ!”
“Không phải.”
Không đợi Diêu Mẫn Mẫn thở phào một hơi, cô lại nói: “Cậu ấy đang học đại học.”
Diêu Mẫn Mẫn: “……”
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức! *
Bánh trôi rượu nếp không khó làm nhưng hai lần Giang Diễm nặn bột đều thất bại, mãi đến lần thứ ba mới thành công.
Khi Quý Nhuế gọi video đến, hắn xoa mặt, biểu cảm hơi mất tự nhiên.
“Cháu đang làm gì thế?”
Giang Diễm hỏi: “Có việc ạ?”
Quý Nhuế dường như không tin nổi, lắc đầu nói: “Mẹ cháu hỏi dì là cháu có bạn gái đúng không, dì chưa dám nói nên phải tới hỏi một ý kiến của cháu một chút.”
“Dì cứ nói đi, có vấn đề gì đâu mà.”
“Vậy sao cháu không nói?”
“Dao Dao không cho cháu nói.”
Quý Nhuế hít sâu một hơi: “Cháu định khi nào đưa Trì Dao về nhà? Hôm qua Thang Thang mới nhắc tới cháu với dì đấy, thằng bé hỏi sao anh Giang Diễm không tới thăm nó.”
Giang Diễm mỉm cười: “Đợi khi nào Dao Dao có thời gian rảnh đã ạ.”

Quý Nhuế lại bảo: “Giang Diễm, cháu buồn nôn thật sự luôn ấy.” Nói xong ngay lập tức cúp điện thoại.

Xuống bếp không hề dễ dàng như trong tưởng tượng.

Giang Diễm mân mê suốt một buổi trưa mới làm được một chén bánh trôi rượu nếp, hắn bỏ thêm mật hoa quế để trung hoà vị chua của rượu, ăn vào cũng tạm ổn.
Nên đi đón Trì Dao về nhà thôi.

Tiểu khu cách bệnh viện không xa, lúc Giang Diễm đến đó Trì Dao còn chưa tan ca.
Hắn không gọi điện thoại thúc giục, chỉ nhắn tin báo cho cô biết.

Qua hơn nửa tiếng, Trì Dao vẫn chưa trả lời.
Mấy ngày nay, cô rất ít khi như vậy.
Lúc này, Giang Diễm mới phát giác có chuyện không ổn.

Trong đầu chợt lóe lên cảnh tượng cánh tay bị thương của Trì Dao, hắn xuống xe, chạy vào trong bệnh viện.

Đại sảnh vô cùng hỗn loạn.
Mười phút trước, một bệnh nhân mắc chứng cuồng loạn có bệnh tình chuyển biến xấu đi, cần phải chăm sóc đặc biệt.

Lúc kiểm tra người đó đột nhiên phát bệnh, thiếu chút nữa cắn rớt một miếng thịt trên cánh tay của nam y tá cách hắn gần nhất.

Sức lực của người kia mạnh đến lạ thường, mấy nhân viên điều dưỡng đều không giữ được hắn.

Sau đó hắn ta nhổ những miếng sắt trong miệng ra, nhân lúc hỗn loạn liền chạy trốn.
Chính trong tình huống đó, Trì Dao lại gặp phải hắn.

Cảm xúc của bệnh nhân kia vô cùng kích động, lúc chạy xuống lầu đã làm bị thương không ít người.

Bởi vì mới vừa bị ngã nên mặt sưng to, ứ đọng không ít máu bầm, đau đớn làm hắn càng thêm cuồng loạn.
Hai người cách nhau vài bước chân, mọi người chung quanh cũng phải tránh xa, để lại cho hắn một khoảng không gian nhất định.

Trì Dao thấy lòng bàn tay hắn toàn là máu, cố gắng trấn an: “Anh đang bị thương, để tôi băng bó cho anh nhé.”
“Tôi không bị bệnh!” Hắn ngoảnh mặt làm ngơ: “Tôi nói tôi không bị bệnh, tôi muốn xuất viện, các người dựa vào cái gì mà giam tôi lại! Các người chính là muốn làm hại tôi! Tất cả các người đều là kẻ lừa đảo!”
Trì Dao ngước mắt nhìn chủ nhiệm cách đó không xa.
Phần lớn bệnh nhân tâm thần đều không chấp nhận việc mình có bệnh.
Người này không phải do cô điều trị, nhưng cũng hiểu đại khái tình huống của hắn.

Hậm hực, cuồng loạn lại thêm Chứng hoang tưởng bị hại*, lấy trạng thái tinh thần hiện tại của hắn, nếu xuất viện, hoặc là ngộ thương người vô tội, hoặc là tự làm hại chính mình thậm chí tự sát.
(* Hoang tưởng bị hại: là một trong những dạng rối loạn hoang tưởng phổ biến hiện nay.

Đặc trưng của tình trạng này chính là người bệnh luôn có niềm tin rằng đang có người hay một thế lực nào đó có âm mưu làm hại mình, cảm giác như luôn có mối nguy hiểm kề cận nên luôn trong trạng thái đề phòng.

Thậm chí họ còn có thể yêu cầu các cơ quan, tổ chức có thẩm quyền bảo vệ mình.

Nguồn: Wikipedia)
Vậy nên hắn tuyệt đối không thể rời khỏi nơi này.
“Tôi không phải muốn nhốt anh lại.” Trì Dao cố gắng bình ổn tâm trạng, tận lực khiến cho giọng nói của mình không run rẩy.

Đối phương cao 1 mét 8, cho dù gầy yếu nhưng sức lực khi phát bệnh không phải thứ cô có thể ngăn cản được, cô không thể chùn bước.

Trì Dao nói: “Chúng tôi chỉ muốn đổi một nơi phù hợp với anh hơn thôi.”
Giang Diễm chạy tới vừa kịp lúc, phía trước tất cả đều là người, bị bảo vệ cản lại nên hắn không cách nào vào được.
Hắn đã nhìn thấy Trì Dao.

Cô đang cố lấy tấm sắt trên tay bệnh nhân, người kia thở hổn hển, dường như đã bắt đầu bình tĩnh lại.

Sau khi chộp được được miếng sắt, cô nắm chặt lấy, giấu tay ra sau.
“Đúng rồi, chỉ cần như thế là anh có thể nghỉ ngơi an toàn rồi.”
Ánh mắt Trì Dao nhìn về phía người đang chờ đợi đằng sau bảo vệ.

Cô chậm rãi đứng thẳng……
Đúng lúc này, người đàn ông vừa bị khống chế kia đột nhiên rống giận, gào thét chói tai: “Kẻ lừa đảo!”
Trì Dao lảo đảo lùi một bước, không nghĩ hắn lại tránh thoát được, xô ngã bảo vệ, đánh thẳng về phía cô.
Giang Diễm chỉ cảm thấy bả vai đau xót, hàm răng bén nhọn tàn nhẫn cắn xuống, da thịt dường như sắp tróc ra.

Hắn mơ hồ ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.

“Giang Diễm?”
Trì Dao nhìn người đàn ông đang che trên người mình, hốc mắt thoáng chốc đỏ ửng.

Giang Diễm dùng sức đẩy đẩy Trì Dao ra.

Sau khi miếng thịt cắn trong miệng bị ngoại lực xé toạc ra, hắn xoay người, nhấc chân, nắm đấm hướng thẳng về phía nam bệnh nhân.
“Giang Diễm, không được!” Trì Dao hô to.
Giang Diễm thở hổn hển, hai tròng mắt đỏ đậm, bả vai máu chảy đầm đìa.
Nắm đấm kia cuối cùng vẫn không hạ xuống.
- ---------
* Bánh trôi rượu nếp ( 酒酿圆子: Jiuniang Yuanzi) là một món ăn vặt truyền thống ở vùng Giang Nam, Trung Quốc.

Những viên nhỏ được xát bằng bột gạo nếp được nấu cùng với gạo nếp lên men.

Gạo lên men có vị đậm và ngọt, bánh trôi mềm và dẻo, súp ngọt và thơm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi