TRÌ DIỄM


Cách đây ba năm, Trì Dao đã từng tiếp nhận tư vấn tâm lý.

Khi đó cô mới đi làm được một năm.

Trong một lần đang khám bệnh bất thình lình bị bệnh nhân nhảy lên bàn bóp cổ.

Sau lần đó, cô xuất hiện chứng ám ảnh sợ hãi*, thường xuyên bị hoảng sợ, phải trị liệu gần một năm có mới chuyển biến tốt.
( *Hội chứng sợ hay ám ảnh sợ hãi - phobia: là một loại rối loạn lo âu, thường được định nghĩa như là nỗi sợ hãi dai dẳng đối với một đối tượng hoặc một tình huống mà người đó luôn cố gắng tránh né, thường không liên quan đến sự nguy hiểm trong thực tế và được công nhận là sợ hãi không hợp lý.Nó bắt nguồn từ bẩm sinh hoặc do sự tác động tâm lý trong một hoàn cảnh nhất định.

Nguồn: Wikipedia)
Nghĩ kĩ lại, đó là lần đầu tiên Trì Dao bị bệnh nhân công kích trực diện.

Cổ bị siết chặt, người bay khỏi mặt đất, hai chân lơ lửng giữa không trung, cô hô hấp kịch liệt nhưng không khí chỉ ra không vào, cái cảm giác ngột ngạt đó, cô thật sự không muốn thử lại lần thứ hai.
Phòng tư vấn lần này bệnh viện sắp xếp không nằm trong trung tâm thành phố.

Trì Dao bắt xe đến đó, trên đường bị kẹt xe, đi gần một tiếng mới tới nơi.

Trì Dao đến muộn, bác sĩ họ Hách phụ trách tư vấn tạm thời không ở đây, cô liền ngồi trong văn phòng chờ đợi.

Đối diện sô pha là một chiếc tủ gỗ đào nửa khép mở, bên trong trưng bày không ít đồ vật.

Trì Dao nhàm chán, nâng má nhìn ảnh chụp trong tầng thứ hai của ngăn tủ.

Người trong ảnh có chút quen mắt, nhưng do khung ảnh pha lê có phản quang khiến cô nhìn không được rõ lắm.

Ngay lúc Trì Dao muốn chạy lên xem, cửa phòng ở bên trái bị đẩy ra, cô quay đầu, nhìn người vừa bước vào.

Xác thật là quen mắt nhưng thật ra cô lại không quen người đó.

Đối phương nhìn thấy cô cũng hơi sửng sốt: “Trì Dao?”
Trì Dao đứng lên: “Là tôi.”
Hách Lệ cười cười: “Ngại quá, tôi mới vừa có chút việc.”
“Không sao, vốn là do tôi đến trễ.”
Nhìn người phụ nữ trước mặt, Trì Dao càng thêm chắc chắn mình không nhận nhầm người.
Ngày đó, dưới chân núi Ngọc Sơn, cô gái đến quán trà cùng Trần Sở Nhiên chính là người này.

Trì Dao biết nhưng không nói ra.

Chỉ là trong chớp mắt, cô đột nhiên nghĩ tới, đây là người sẽ đồng hành suốt quãng đời còn lại với Trần Sở Nhiên hay sao?
* Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad Aochongdansieucap, vui lòng không reup dưới mọi hình thức *
Lần đầu tiên gặp mặt, hiệu quả của cuộc trị liệu rất nhỏ.

Để kéo gần khoảng cách giữa hai người, cuối cùng Hách Lệ vẫn nhắc tới lần gặp mặt tình cờ trước đó tại núi Ngọc Sơn.

Cuối giờ, cô hẹn lịch trị liệu tiếp theo với Trì Dao.
Tuần sau Trì Dao phải quay lại bệnh viện, cô nghĩ đến Giang Diễm gần đây đang bận rộn tham gia một dự án, có lẽ không có thời gian rảnh để đi cùng cô nên hẹn Hách Lệ chiều thứ sáu sẽ quay lại.
“Hôm sau tôi sẽ đến đúng giờ.” Trì Dao nói.
“Nếu cô có nơi nào muốn đi, chúng ta có thể gặp mặt ở đó cũng được.”
“Không cần, cứ ở đây là ổn rồi.”
Trì Dao cầm túi lên, Hách Lệ tiễn cô ra ngoài.
Thật trùng hợp, có người đang đứng chờ ở ngay ngoài cửa.
Trì Dao chạm mặt đối phương, khoé mắt liếc thấy Hách Lệ cũng nhìn về phía này.
Trần Sở Nhiên có vẻ rất kinh ngạc khi thấy Trì Dao xuất hiện ở đây, hắn siết chặt điện thoại trong tay.

Trì Dao không định nói chuyện cùng hắn, gật đầu một cái liền rời đi.
Cô chưa gọi được xe, chiếc xe gần đây nhất cách cô khoảng 3 km.

Trì Dao đóng đơn đặt hàng, đi bộ về phía trạm xe buýt.
Mùa đông ở phương Nam rất ngắn ngủi, thời tiết càng ngày càng ấm.

Trì Dao mặc áo gió, bên trong là một chiếc áo len dệt kim mỏng, cô mặc không nhiều lắm nhưng vẫn thấy hơi nóng.
Đã một khoảng thời gian Trì Dao không đi xe buýt công cộng.

Hồi cô thường xuyên đi xe buýt nhất là từ thời còn học đại học.
Khi đó, cô đi theo một giáo sư để học tập thêm kinh nghiệm.

Cuộc sống chỉ là một đường thẳng với hai điểm, trường học và phòng khám.

Ở cả hai nơi đều có bến xe buýt, Trì Dao ngồi xe nhiều đến mức cả tài xế cũng quen mặt cô.


Xe buýt tới chậm, Trì Dao đã đợi được một lúc.

Cô nghe thấy có người gọi mình nhưng nhất thời không tìm ra phương hướng.
Trần Sở Nhiên ngồi trong xe, hơi cúi người nhìn thẳng vào mắt cô: “Lên xe đi, mình đưa cậu về.”
“Không cần, tôi ngồi xe buýt là được rồi.”
“Ở đây rất khó bắt xe.”
Một lí do đương nhiên không thể lôi ra từ chối đến lần thứ hai.

Vẻ ngoài Trì Dao tuy lạnh lùng nhưng không phải người khó gần, thật ra cô lại là người tai mềm*.

( *Người tai mềm- 耳根子软: ý chỉ những người không có nguyên tắc mạnh mẽ trong mọi việc, và thường dễ dàng chấp nhận và tuân theo ý kiến ​​​​hoặc quan điểm của người khác.

Cái gì cũng có hai mặt, cho dù ý kiến ​​của người khác không đồng ý với mình, nhưng người có đôi tai mềm dễ bị người khác thuyết phục và dễ thay đổi một số quan điểm của mình, cho dù quan điểm này đã ăn sâu vào tim họ từ lâu.

Nguồn: Zhihu)
Trần Sở Nhiên biết rất rõ điều này.
Cô lên xe, thắt đai an toàn.
Trần Sở Nhiên nói: “Mỗi lần mình gọi cậu, lần nào cậu cũng không nhìn thấy mình ngay lúc đó.”
Không chỉ lần này, cũng không chỉ có lần gặp lại ở chân núi Ngọc Sơn.

Từ khi hai người bọn họ mới quen nhau đến khi yêu nhau, chia tay, làm hoà rồi lại chia tay, dù Trần Sở Nhiên có gọi thì Trì Dao luôn không tìm thấy hắn ngay lập tức.

Vì chuyện này, Trần Sở Nhiên còn từng oán trách cô vài lần, nói rằng trong mắt cô không có hắn nên mới không nhìn thấy hắn.

Trì Dao không trả lời Trần Sở Nhiên, cô ngồi ổn định, lạnh nhạt bảo: “Có thể lái xe được rồi.”
“……”
Trần Sở Nhiên bị thái độ không mặn không nhạt của cô làm cho nghẹn họng.
Lúc còn yêu nhau, cô cũng cư xử y hệt như vậy.

Cứ tức giận liền tỏ ra lạnh lùng với người khác, không ai biết cách khiến người ta lạnh tâm hơn cô.

Hắn không biết với một người lạnh lùng như Trì Dao, liệu có còn ai có khả năng hòa tan được trái tim băng giá của cô hay không.

Chàng trai lần trước thì sao? Tuổi còn trẻ, nhìn tình hình ngày hôm đó, chắc chắn cũng chưa theo đuổi được Trì Dao.
Chờ xe đi tới đèn xanh đèn đỏ ở giao lộ kế tiếp, Trần Sở Nhiên hỏi: “Bên bệnh viện lại xảy ra chuyện gì à?”
Hắn nói không đầu không đuôi nhưng Trì Dao biết hắn đang nhắc tới việc gì.
Sau khi chia tay, Trần Sở Nhiên cũng không hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của Trì Dao.

Vì vậy, chuyện xảy ra với Trì Dao từ mấy năm trước hắn cũng biết.

Sau sự việc ngày hôm đó, hắn còn đến thăm cô vài lần.

Sau này, Trì Dao nhịn không nổi liền nói thẳng với Trần Sở Nhiên: “Cậu có thể đừng đến đây nữa được không, tôi vừa nhìn thấy cậu là phiền muốn chết.” Ngay khi nghe thấy câu này, mặt hắn từ đỏ bừng chuyển sang xanh mét, kể từ đó trở đi thật sự không xuất hiện trước mặt cô thêm một lần nào nữa, Trì Dao được yên ổn theo đúng ý nguyện.

“Không hẳn.”
Chuyện đã xảy ra, Trì Dao không định giấu, tuy vấn đề riêng tư của người bệnh không được phép truyền ra ngoài nhưng hiện tại cô vẫn chưa đủ tin tưởng vào Hách Lệ.

Huống hồ, Trần Sở Nhiên vốn dĩ biết rõ mọi việc liên quan đến cô.

“Sao lại không tính?”
Trì Dao không trả lời, cô xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chiếc xe đang đi về phía Tây, hướng tới ánh hoàng hôn rực rỡ.
Sao lại không tính?
Bởi vì lần này, người bị thương là Giang Diễm nên mới khiến cô cảm thấy mù mịt như hiện tại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi