TRÍ HOÁN HUNG ĐỒ


Trình Trạch Sinh đứng trong phòng khách căn hộ 404.

Khó mà hình dung tâm trạng vô cùng phức tạp của hắn lúc này.
Đối diện bày một chiếc ghế, người tàng hình tự xưng Hà Nguy nói với giọng thẩm tra:
– Nói đi, tới nhà tôi làm gì?
Cho dù cảnh tượng hiện tại tràn ngập vẻ kỳ lạ không thể giải thích, nhưng Trình Trạch Sinh không hề luống cuống, mà nhanh chóng bình tĩnh hỏi ngược lại:
– Đây cũng là nhà tôi, tôi chưa hỏi anh đến đây làm gì đâu?
– Nhà cậu? Ha ha.

– Hà Nguy cười lạnh, gác chân lên chỉ vào một chiếc ghế khác.

– Cậu tự bê một cái rồi ngồi xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện.
Trình Trạch Sinh khoanh tay, nhìn chiếc ghế từ trên cao xuống:
– Dựa vào đâu tôi phải làm theo yêu cầu của anh? Anh là cấp trên hay bố tôi?
– Lúc trước cậu đã dùng “cũng” để cường điệu chủ quyền.

Chứng minh trong tiềm thức cậu đã ngầm thừa nhận quyền sở hữu của tôi với căn hộ này.

Nếu chúng ta đã cùng tò mò về mục đích của đối phương, tại sao không ngồi xuống nói chuyện? – Hà Nguy thản nhiên nói – Còn về chuyện cậu muốn coi tôi như cấp trên hay bố cậu thì tùy, tôi cũng chẳng quan tâm.
“…”
Lần đầu tiên Trình Trạch Sinh gặp dạng người khéo léo biết lợi dụng sơ hở để lấn tới thế này.

Trong hồ sơ ghi Hà Nguy trầm tính hướng nội, nhưng “Hà Nguy” này rất giỏi nói, không khiến người ta cứng họng không chịu dừng.

Trình Trạch Sinh ngoảnh đầu khinh thường, tôi lại sợ anh quá cơ? Vì thế hắn cũng bê chiếc ghế ngồi xuống đối diện với anh.
– Được rồi, bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu màn hỏi đáp.
Hà Nguy lấy một tập giấy nhớ to bằng bàn tay trong túi, móc thêm cây bút, cắn nắp mở bút ra, vừa mới viết xuống ba từ “kẻ tình nghi” cảm thấy dùng từ này không ổn bèn sửa thành “Sơ thẩm người chết Trình Trạch Sinh.”
– Tên họ.
– Chẳng phải anh biết rồi hay sao?
– Giới tính.
– Nữ.

Anh tin chắc?
Hà Nguy vừa viết vừa nhắc nhở:
– Chú ý thái độ, đây là lưu trình bắt buộc.
Trình Trạch Sinh trợn mắt xem thường, cảm thấy cực kỳ khó hiểu:
– Anh đang nói chuyện hay thẩm vấn phạm nhân đấy?

– Có gì khác nhau hả? – Hà Nguy ngẩng đầu – Cậu là người bị tình nghi, à không đúng, người không ra người ma không ra ma, tới nhà tôi, quấy nhiễu cuộc sống bình thường của tôi, bây giờ bị tôi bắt được tại trận, không nên thẩm vấn sao?
Trình Trạch Sinh khoanh tay, không chịu yếu thế, bật lại:
– Anh nhầm à? Vừa nãy tôi đã nói rồi, đây là nhà tôi.

Nhà xác và hũ tro cốt mới là nơi anh nên về.

Chết rồi còn không chịu yên, anh tới giục tôi phá án đấy sao?
Phá án? Hà Nguy cau mày, nắm bắt được thông tin quan trọng:
– Cậu nói lại lần nữa xem, tôi làm sao?
Ban nãy còn hùng hổ, bây giờ giả vờ giả vịt mất trí nhớ cho ai xem? Nhưng nghĩ lại, trước đây Trình Trạch Sinh cũng từng nghe qua một số chuyện mê tín, có một số người gặp tai nạn bất ngờ rồi mất đi, linh hồn bị mất trí nhớ, không biết bản thân đã chết rồi, vì vậy họ sẽ tiếp tục du đãng trên thế gian.

Bấy giờ trong mắt hắn, Hà Nguy phù hợp với tình huống ấy.

Anh giống như một vong hồn không tìm thấy lối về, chỉ có thể bám theo hắn.
Mặc dù Trình Trạch Sinh rất không muốn thừa nhận trên thế giới này có ma, nhưng thực tế đã chiến thắng lý luận.

Bây giờ hắn thực sự ngồi nơi này, giao lưu với một hồn ma vô hình.

Tại sao hắn không nghi ngờ có máy ghi âm hay loa điều khiển từ xa? Đừng đùa, thế thôi mà cũng không nhận ra thì hắn còn làm Chi đội phó gì nữa.
Vì thế hắn kéo ghế vào, cơ thể hơi ngả về phía trước, nói với Hà Nguy:
– Anh chết rồi, chết vào ngày 14.
Hơi thở phả vào mặt, Hà Nguy cau mày, một người tính cách lạnh lùng như anh chưa từng tiếp xúc với bất cứ ai ở khoảng cách gần thế này chứ đừng nói tới chuyện đối phương là một con ma.

Anh vươn tay đẩy, nhưng chẳng bất ngờ khi chỉ chạm vào không khí im lìm, cuối cùng anh đành dùng mũi chân chống đất đẩy ghế về sau.
– Nói thì nói chuyện, cậu dựa gần thế làm gì?
Trình Trạch Sinh cạn lời, hắn có nhìn thấy Hà Nguy đâu, ai đoán được khoảng cách cụ thể? Hơn nữa đều là đàn ông, cho dù không cùng xu hướng tính dục cũng cần gì phải nhạy cảm như thế?
Hà Nguy cảm thấy khá hứng thú với lời hắn nói.

Tại sao Trình Trạch Sinh lại nói rằng anh là người chết? Hơn nữa thời gian tử vong là ngày 14, giống với thời gian tử vong của Trình Trạch Sinh.
– Cậu chắc chắn là tôi? – Hà Nguy hỏi.
– Vốn dĩ tôi còn nghi ngờ đó là em trai anh, nhưng bây giờ có thể chắc chắn 100%.
Hồn ma tìm đến đây rồi thì sai đi đâu được?
– Không ngờ cậu còn biết em trai tôi.

– Hà Nguy cầm bút lên tiếp tục hỏi – Tôi chết thế nào?
– Ngạt thở cơ học.
– Treo cổ, siết chết, bóp cổ hay cách khác?
– Bị siết chết.

– Hung khí là gì?
– Một sợi dây thừng.

– Trình Trạch Sinh phản ứng lại.

– Tại sao anh nói chuyện cứ như đang thẩm vấn tôi ấy nhỉ? Tôi nói cho mà biết, anh đang cầu xin tôi đấy.

Thái độ của anh có tốt hơn được không?
– Thái độ của tôi thế là tốt lắm rồi, mời cậu chủ động phối hợp với công việc của tôi.

– Hà Nguy nhìn ghi chép – Địa điểm phát hiện thi thể là ở đâu? Có nhân chứng không? Hiện trường có những vật chứng gì?
– Ở một tòa dinh thự nằm trên núi Phục Sơn, những chuyện khác anh biết cũng chẳng làm được gì.

– Thực ra Trình Trạch Sinh đang ngầm ẩn ý, biết nhiều như vậy có thể đi đầu thai được rồi đấy?
Nghe thấy bản thân mình “chết” trong dinh thự trên núi Phục Long.

Hà Nguy sững người, suýt nữa đã thốt ra câu “cậu cũng chết ở đó”.

Chẳng qua những câu muốn hỏi còn chưa hỏi xong, anh tiếp tục nói:
– Hình như cậu rất hiểu về chuyện tôi chết nhỉ?
– Nói thừa, chính tôi đang điều tra cái chết của anh, bằng không tại sao anh lại ám lên người tôi về đây?
Bầu không khí trong phòng khách lập tức trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Trình Trạch Sinh nhạy bén cảm nhận được sự im lặng này rất khác thường.

Bởi vì tiếng thở của Hà Nguy cũng biến mất.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ thạch anh, chỉ còn mấy phút nữa là tới mười hai rưỡi.

Hà Nguy đến đột ngột, đi cũng đột ngột, cứ thế bỗng dưng bốc hơi khỏi đây.
Hà Nguy ngồi trên ghế, sau khi hỏi ra câu “Cậu là cảnh sát à?” thì không thấy Trình Trạch Sinh có tiếng động gì nữa, đêm khuya tĩnh lặng chậm rãi bủa vây cả căn phòng khách.
Anh đứng dậy, xé một trang giấy nhớ phía sau, viết bốn chữ để lại trên bàn trà.
“Ngày mai tiếp tục.”
***
Trình Trạch Sinh mang theo vành mắt thâm xì bước vào Cục, chạm mặt Lưu Diễm bên Cảnh sát Kinh tế, bị anh ta túm lại:
– Này trai đẹp, ngày mai được nghỉ, cậu có tham gia hoạt động không… Ối trời, chuyện gì đây? Sao hốc hác thế này, gần đây không nghe nói Đội Hình sự mấy cậu gặp vụ án nào lớn mà?
Mặt Trình Trạch Sinh trắng bệch và âm u như vừa mới bò ra khỏi mộ:
– Mất ngủ, thức đêm, có chuyện gì thì anh nói đi.

– Nói rồi đấy! Mai nghỉ có đi ăn không, lãnh đạo tổ chức, toàn bộ các chị em hoa khôi đều tham gia, giải quyết vấn đề truyền thống độc thân của chúng ta.
Trình Trạch Sinh chẳng hứng thú gì với chuyện này, vẫy tay xem như câu trả lời.

Lưu Diễm bám riết không buông:
– Ngày mai cậu có chuyện gì à? Rảnh rỗi thì đi chơi cho chúng ta chút thể diện.

Cậu không chỉ là bộ mặt của Đội Hình sự, cậu còn là bộ mặt của toàn Cục chúng ta!
“…”
Trình Trạch Sinh gạt tay anh ta ra:
– Tôi có chuyện, ngày mai hẹn cố vấn tâm lý.
– Đệt, áp lực của Đội Hình sự lớn tới mức phải hẹn cố vấn tâm lý rồi cơ à? – Lưu Diễm buông tha hắn, còn vuốt phẳng cổ tay áo bị kéo nhăn – Đi đi, anh em, có bệnh thì phải uống thuốc, không được ngưng thuốc, đừng để bệnh trở nặng.
Trình Trạch Sinh lười để ý anh ta, không về văn phòng mà rẽ sang văn phòng Cục trưởng.

Hắn chẳng thèm gõ cửa mà xông thẳng vào.

Trợ lý đang pha trà cho Cục trưởng Hoàng giật nảy mình:
– Chi đội phó Trình, sao cậu lại tới đây?
– Còn không thèm gõ cửa, cháu coi đây là nhà ăn hay khách sạn? – Hoàng Chiêm Vỹ sầm mặt, tháo kính lão xuống, gấp tờ báo vào – Đến đúng lúc lắm, ngồi xuống đi, chú có chuyện tìm cháu.
– Đống camera kia là sao? – Trình Trạch Sinh hỏi trước – Có phải bố cháu sai người lắp không?
– Camera nào? Ai dám gắn camera vào ký túc của công an? Cho dù hội đồng kỷ luật điều tra cũng không dùng thủ đoạn hèn hạ này.

– Hoàng Chiêm Vỹ đập bàn – Còn nữa, tại sao thằng nhóc nhà cháu lại thành kiến với bố cháu như vậy nhỉ? Ông ấy đường đường là Tổng Tham mưu, có đáng phải hạ mình lắp camera giám thị cháu không?
– Nhưng trong ký túc cháu có thật mà, năm cái liền! – Trình Trạch Sinh tức giận móc túi lấy chứng cứ ra.

Ai ngờ mò nửa ngày trời chỉ thấy mỗi chìa khóa và giấy tờ, cùng với một cái túi  trống không.

Rõ ràng sáng nay hắn đã bỏ năm chiếc camera vào đây, bây giờ túi vẫn gói cẩn thận vậy mà đồ bên trong lại không cánh mà bay!
Trình Trạch Sinh nhìn chằm chằm cái túi, trải qua chuyện ly kỳ tối qua, đã chẳng còn gì có thể khiến cho trái tim hắn gợn sóng.

Hắn bình tĩnh quăng cái túi trống không vào thùng rác, cười cười nói với Hoàng Chiêm Vỹ:
– Chỉ là hiểu nhầm thôi ạ.
“…”
Năm ngón tay Hoàng Chiêm Vỹ cầm chặt tách trà giơ lên, muốn ném qua đó, nhưng đối diện với cặp mắt gấu trúc của Trình Trạch Sinh, ông chỉ đành buông xuống:
– Trạch Sinh, cháu có gì không ổn thì phải.

Tối qua hỏi chuyện bạn cùng phòng sáng nay lại hỏi camera, lẽ nào phòng cháu ở xảy ra vấn đề?
– Không có gì đâu.

– Trình Trạch Sinh nhún vai ra vẻ thoải mái – Tối hôm qua phát hiện trộm lẻn vào nhà, quản lý không đến nơi đến chốn, còn để người ta trộm cả ký túc công an.
Hoàng Chiêm Vỹ nhấp một ngụm trà, nói với hắn ký túc vừa được phân phối, mọi người đang lục tục vào ở, chờ khi gần đông đủ rồi sẽ sắp xếp lao công và bảo vệ.

Huống hồ làm cảnh sát bao năm còn để ăn trộm đạt được mục đích? Vậy thì cởi cảnh phục về nhà cho xong.
Hôm nay ông tìm Trình Trạch Sinh là muốn hỏi thăm vụ án, nghe Nghiêm Minh Lãng nói rất khó giải quyết, hiện tại nhìn thấy dáng vẻ của Trình Trạch Sinh, đúng, quả thực rất khó giải quyết.

– Vụ án ở dinh thự trên núi Phục Long tiến triển ra sao rồi?
Trình Trạch Sinh bắt đầu báo cáo, toàn nói giọng quan cách, cái gì mà tạm thời không rõ, phải tiếp tục điều tra.

Hoàng Chiêm Vỹ bảo hắn nói thật, đều là người một nhà, có gì mà không thể nói đâu? Cho dù hắn nói câu “Cục trưởng Hoàng, cháu không phá được vụ án này” cũng chẳng tới mức mất mặt.
Trợ lý mang cho Trình Trạch Sinh một tách trà lài mới pha.

Trình Trạch Sinh cầm lấy bằng hai tay, hạ giọng nói:
– …Cháu đã hẹn cố vấn tâm lý.
– Sao cơ?
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Hoàng Chiêm Vỹ:
– Bởi vì cháu nhìn thấy hồn ma của người chết.
***
Hà Nguy đến Cục, tâm trạng hôm nay không tệ.
Nhìn thấy anh xách theo túi đồ ăn sáng mua ở quầy đồ ăn vặt dưới tầng bước vào văn phòng, tinh thần sảng khoái, khóe môi khẽ nhếch, Sùng Trăn ghé lại gần hỏi anh gặp được chuyện gì vui, thuận tay nhón một chiếc bánh bao nhét vào miệng.
– Tốt nhất ông đừng hỏi, nói ra lại dọa ông vỡ mật.
Sùng Trăn cắn một miếng bánh bao nhân thịt to:
– Vậy tôi không hỏi nữa, tôi không muốn nghe chuyện kinh dị.
– Vậy không nghe chuyện kinh dị, tôi kể cho ông nghe một truyền thuyết đô thị.

– Hà Nguy tay chống má, tay cầm sữa đậu nành – Này, ông có tin trên thế giới này có đến hai tôi không?
– Hai ông? – Sùng Trăn trợn mắt – Một ông là đủ rồi? Còn hai ông? Ông trời không định cho người ta đường sống chắc?
– Đừng nói bậy, nói đứng đắn đi.
Hà Nguy cầm hai cây bút, giơ một cây trong đó lên:
– Một “tôi” là Hà Nguy, Chi đội trưởng Chi đội Cảnh sát Hình sự hiện tại, – Anh giơ cây khác lên – “Tôi” khác đã chết vào ngày 14, bị siết cổ đến chết.
– Không tin, nhất định là nhầm lẫn, chẳng phải ông còn có đứa em trai giống y hệt sao? Nhầm lẫn cũng bình thường.
– Loại trừ điểm này, người chết chính là tôi.

– Hà Nguy vươn tay vô thức đặt lên cổ mình – Dùng dây thừng siết chết, tạo thành ngạt thở cơ học.

Thi thể được phát hiện ở dinh thự kia, nghe kỳ diệu lắm đúng không?
Hà Nguy khẽ cười:
– Có lẽ trong mắt một người chết nào đó, tôi mới chính là người chết.

Người ông nhìn thấy bây giờ chưa chắc đã là tôi thực sự, hơn nữa đáng lẽ ra tôi phải là người chết đi kia.
… Bánh bao trong miệng Sùng Trăn thoáng cái chẳng còn mùi vị, anh ta chậm rãi buông tay xuống:
– …Đệt, sáng sớm ngày ra không cho người ta được ăn ngon.

Truyền thuyết đô thị gì chứ? Ai bịa ra vậy?
Hà Nguy cười lớn, vỗ vai Sùng Trăn, để cho anh ta toàn bộ số đồ ăn sáng còn lại.
Lúc này, Hạ Lương ở ngoài cửa ló đầu vào, dáng vẻ như có điều gì muốn nói.

Hà Nguy gọi cậu ta tới, cậu ta chạy vào trong như con thỏ:
– Báo cáo! Đã tìm ra được vị trí cụ thể của IP phát lệnh thám hiểm kia rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi