TRÍ HOÁN HUNG ĐỒ


Hà Nguy mở cửa, thất thểu với cơ thể mỏi mệt vào trong.

Stephen vừa mới tỉnh giấc, nó nhảy xuống duỗi người, chào đón anh trở về.
Không chỉ có nó, Liên Cảnh Uyên cũng đến đón anh.

Anh ta mặc áo sơ mi trắng quần đen, đôi mắt dịu dàng trong veo tựa viên ngọc đẹp đẽ.
– Tôi có nấu cháo, anh muốn ăn chút không? – Ánh mắt anh ta lướt qua gương mặt Hà Nguy – Tối qua anh không về, sắc mặt cũng không ổn.
– Không có gì, chỉ hơi mệt chút thôi.

– Hà Nguy ngáp một cái.
Liên Cảnh Uyên kéo Hà Nguy vào trong ngồi xuống, sau đó đi vào bếp bưng bát cháo ra, đặt lên bàn:
– Ăn nhiều một chút, sau đó nghỉ ngơi cẩn thận, phục hồi cơ thể.
Hà Nguy cầm đũa lên, cười Liên Cảnh Uyên học câu này từ ai mà cứ như mẹ già thế không biết, mới bao tuổi mà đã bàn tới việc dưỡng sinh.
Liên Cảnh Uyên ngồi xuống đối diện với Hà Nguy, chống cằm cười híp mắt nhìn anh ăn.

Stephen nhảy lên đùi chủ mình, hai chân trước bám vào bàn, cũng nhìn chằm chằm Hà Nguy.
Đối diện với ánh mắt nóng rực của một người một mèo, Hà Nguy không nhịn được hỏi:
– Hai bố con nhà cậu nhìn tôi thế này, tôi ăn không vào được.
– Được rồi, được rồi, chúng tôi ra chỗ khác ngồi.
Liên Cảnh Uyên ôm Stephen đứng dậy, ra ngoài ban công chải lông cho nó.
Liên Cảnh Uyên ngồi xổm dưới đất, cầm vỏ sò chải.

Stephen phối hợp để lộ bụng, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Liên Cảnh Uyên liếc nhìn Hà Nguy đang ngồi ở phòng khách.

Khẽ hỏi:
– Mày thích anh ấy ở đây mãi hả?
Stephen khẽ kêu meo meo, Liên Cảnh Uyên mỉm cười:
– Tao cũng rất thích.
***
Sau khi Hạ Lương xuất viện và tới nhà mình ở, Hà Nguy vẫn luôn cảm thấy áy náy, hôm nay anh bớt chút thời gian đi xem tình hình vết thương của cậu ta ra sao.
Về đến nhà, nghe thấy chú Tần nói Hạ Lương đang nghỉ ngơi trên tầng, Hà Nguy không muốn quấy rầy, chỉ hỏi thăm tình hình hiện tại của cậu ta.

Nghe nói Hạ Lương đã khôi phục khá nhiều rồi anh mới yên tâm.
Hạ Lương chơi game đến đau cả mắt.

Cậu ta đứng dậy đi tới ban công, đúng lúc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở dưới tầng đang đi về phía cổng lớn, cậu ta vội vàng gọi:
– Chi đội trưởng Hà!
Hà Nguy quay đầu, mỉm cười với Hạ Lương.

Hạ Lương vội vàng đưa tay ra hiệu:
– Anh đừng đi vội! Đợi em đã!
Hà Nguy dừng bước, vốn dĩ anh không muốn chạm mặt Hạ Lương, dù sao Hạ Lương cũng thường xuyên tiếp xúc với anh, lỡ lời thì thôi xong.


Nhưng… anh nhớ tới lời Trình Quyến Thanh đã nói, sau đó nhớ tới vị trí vết thương của Hạ Lương.

Đây đều là những chi tiết nhỏ, thay đổi một chút cũng không ảnh hưởng tới những chuyện xảy ra tiếp theo đâu nhỉ?
– Chi đội trưởng Hà, sao anh có thời gian rảnh đến đây thế này?
Hà Nguy xoay người:
– Sợ mẹ anh lại tiếp tục cằn nhằn thôi ấy mà.

Hôm nay anh về nhà rồi đấy, nao cậu có về Cục thì đừng có tuyên truyền anh chẳng bao giờ chịu về nhà đấy nhé.
– Hả? Em nào dám! Em sống ở đây cũng chột dạ lắm chứ, chắc chắn sẽ không nhắc tới chuyện riêng của nhà anh đâu! – Hạ Lương túm lấy cánh tay anh – Chi đội trưởng Hà, anh ở lại ăn cơm đi? Cô Diệp sắp về rồi, gặp anh chắc cô sẽ vui lắm.
– Chuyện này à… – Hà Nguy cau mày.
Chú Tần cũng tới khuyên:
– Cậu chủ, hay cậu ở lại ăn cơm đi.

Bà chủ đang trên đường về rồi, tôi đã nói với bà ấy bây giờ cậu đang ở nhà.
Hà Nguy đang định từ chối khéo thì cửa mở ra, Diệp Lan Lan vận bộ đồ công sở chững chạc, rảo bước trên đôi giày cao gót vào trong:
– A Nguy, con về rồi đấy à! Đừng đi vội, chú Tần, bảo nhà bếp nấu mấy món mà A Nguy thích ăn đi.
Hà Nguy không biết phải làm gì, chỉ chần chừ mấy giây thôi lại biến thành không thể đi được.
Đúng như dự đoán của anh, sau khi Hạ Lương đến đây, bầu không khí trong nhà sôi nổi hơn rất nhiều.

Hạ Lương thích nói chuyện, còn dẻo miệng, chỉ khua môi đôi câu đã khiến Diệp Lan Lan cười không khép được miệng.

Trước giờ Hà Nguy vẫn là người trầm tĩnh ít nói, hỏi về phương diện công việc thì thỉnh thoảng mới đáp một vài câu, thời gian còn lại đều ngồi nghe bọn họ bàn hết chuyện này chuyện kia.
Kết thúc bữa cơm vui vẻ, chú Tần đi gọt hoa quả ăn tráng miệng.

Diệp Lan Lan mở cuốn album ảnh ra, Hà Nguy lập tức cảm thấy trán vã mồ hôi như gặp kẻ địch.
– Tiểu Hạ, cháu qua đây xem, đây là ảnh của Chi đội trưởng Hà của bọn cháu khi còn nhỏ đấy.
Hạ Lương phấn khởi ngồi qua đó, Hà Nguy bất đắc dĩ:
– Mẹ, có gì hay để xem đâu…
– Oa! Đây là Chi đội trưởng Hà ạ? Hồi nhỏ anh ấy đáng yêu ghê! – Hạ Lương ngẩng đầu nhìn Hà Nguy, sau đó nhìn ảnh – Khi còn nhỏ mềm mại đáng yêu, mắt tròn lúng liếng, tại sao lớn lên lại lạnh lùng thế kia nhỉ?
Hà Nguy: “…”
– Oa! Còn mặc váy nữa ạ! Chi đội trưởng Hà hồi nhỏ xinh thật ấy, mặc đồ nữ cũng không có cảm giác mất tự nhiên!
Hà Nguy: “…”
Diệp Lan Lan thở dài:
– Haiz, người ta nói con trai mười tám tuổi sẽ thay đổi, thằng nhóc này mới tám tuổi mà đã thay đổi rồi.

Cháu xem, hồi còn nhỏ thích mặc mấy bộ quần áo sặc sỡ, xinh đẹp biết bao, sau đó trở nên… Haiz, có đôi khi cô còn nghi ngờ nó bị đánh tráo sau khi đi lạc trên núi cơ đấy.
– Đi lạc trên núi? – Hà Nguy sững người – Tại sao con không biết chuyện này?
Chú Tần bưng hoa quả lên:
– Đương nhiên là cậu chủ không nhớ rồi.

Khi ấy cậu chủ xách theo bình nước, một mình lên núi Phục Long.

Bà chủ rất lo lắng, tìm từ trời sáng tới khi đêm về, nhưng không tìm được cậu.
– Cháu từng đến núi Phục Long ạ? – Hà Nguy kinh ngạc – Tại sao cháu chẳng có chút ấn tượng nào hết nhỉ?
– Bởi vì sau khi về con bị ốm, sốt cao ba ngày liên tiếp, lúc tỉnh dậy thì quên mất chuyện trên núi.


– Diệp Lan Lan thở dài – Khi ấy mẹ tìm con rất lâu, chú Tần nói bởi vì âm khí trên núi Phục Long nặng nề, con gặp phải ma đưa, không thoát ra được nên mới phát sốt.
Hạ Lương tò mò:
– Sau đó Chi đội trưởng Hà thay đổi ạ?
– Đúng thế, – Diệp Lan Lan gật đầu – Không thích khóc, tính cách cũng trở nên kiên cường chín chắn.

Cũng không thích mặc những bộ quần áo màu sắc sặc sỡ.

Cô vẫn thích dáng vẻ mềm mại đáng yêu của A Nguy khi còn nhỏ, thích hơn bây giờ nhiều.
Hà Nguy im lặng không nói, Hạ Lương cho rằng nhắc tới chuyện này khiến anh không vui bèn vội vàng đổi sang chủ đề khác.
Tận đến khi trở về, Hà Nguy vẫn suy nghĩ mãi vấn đề này.

Hồi còn nhỏ anh từng lên núi Phục Long, nhưng anh lại chẳng có chút ấn tượng nào.

Rốt cuộc trong khoảng thời gian anh lạc đường trên núi đã xảy ra chuyện gì?
Huống hồ còn là núi Phục Long.

Anh cảm thấy dường như nơi này có một sức mạnh thần bí nào đó, chắc hẳn đã xảy ra một vài câu chuyện ly kỳ.
***
Rặng mây đỏ rực treo trên chân trời, ánh dương ấm áp bao phủ lên cây cối xanh um tươi tốt.

Hà Nguy nhìn ngó xung quanh, cảnh sắc núi rừng không khác biệt gì nhiều, khiến anh chưa thể nhận ra ngay đây là đâu.
Anh luôn cảm thấy cơ thể như lâng lâng không chạm đất, nhìn kỹ lại, cơ thể anh đang ở trạng thái bán trong suốt, có thể nhìn xuyên qua tay chân để thấy cây rừng phía đối diện.

Anh cúi đầu, quả thực chân không chạm đất, mũi chân của anh còn cách mặt đất mấy centimet, cơ thể lơ lửng giữa không trung.
“Có ai không!”
“Có ai ở đây không!”
Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên.

Hà Nguy quay đầu, chỉ nhìn thấy một cậu bé mặc áo sơ mi trắng quần đùi xanh, đeo chiếc ba lô nhỏ.

Cậu bé thở hồng hộc, vươn tay lau những giọt mồ hôi lấp lánh trên trán.
Mắt cậu bé sáng ngời đầy sức sống, mặt mũi dễ thương, làn da trắng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn như thể chỉ bóp nhẹ một cái thôi là chảy ra nước.

Mái tóc đen ngắn mượt mà, tóc mái ướt mồ hôi dính trên trán.

Cậu bé vươn tay chống thân cây ngồi bệt xuống đất tựa hồ mệt mỏi lắm.

Cậu bé dùng tay quạt gió, sau đó ngẩng đầu ngắm trời chiều.
– …Xin chào.
Phía sau truyền tới một giọng chào hỏi nhẹ nhàng yếu ớt.

Hà Nguy quay đầu, thấy một cậu bé nữa xuất hiện sau lưng mình.


Cậu bé mặc áo phông màu vàng và quần đùi màu trắng, mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé đang ngồi bên kia.
Cậu bé mặc áo trắng quay đầu, cậu bé áo vàng ngây người, sững sờ mở to đôi mắt.
Hà Nguy đứng ở giữa cũng cảm thấy không thể tin được.
Hai đứa trẻ này có diện mạo giống hệt nhau, hơn nữa mặt mũi của chúng nó cũng rất quen thuộc, giống như…
– Cậu là ai? – Cậu bé áo trắng hỏi.
Cậu bé mặc áo phông màu vàng khẽ trả lời:
– …Hà Nguy.
Hình như là mình khi còn bé.

Hà Nguy nghĩ đến ngây người.
Cậu bé áo trắng nhảy dựng lên:
– Tớ mới là Hà Nguy.
Cậu bé xông thẳng tới, lao qua cơ thể Hà Nguy, túm lấy cổ áo cậu bé kia, một tay xoa xoa má trái của cậu bé ấy, lạnh lùng chất vấn:
– Em là Hà Lục đúng không? Chắc chắn rồi, em là vậy mà, rất thích đùa dai thế này!
Nhóc Hà Nguy mặc áo vàng phản kháng yếu ớt, những giọt nước mắt to lăn xuống:
– Tớ là Hà Nguy thật mà… không phải Hà Lục.
Nhìn thấy cậu bé khóc rưng rức, cuối cùng nhóc Hà Nguy cũng chịu dừng tay.

Phát hiện quả thực bên đuôi mắt của cậu bé không có nốt ruồi lệ thì nháy mắt trở nên hoang mang:
– Cậu không phải Hà Lục? Nhưng tớ cũng là Hà Nguy mà, tại sao lại có hai tớ thế này?
Cậu bé vừa khóc vừa lắc đầu, ôm đầu gối ngồi xuống đất, vùi mặt vào cánh tay nức nở khe khẽ.
– Tớ không nên chạy lên núi Phục Long một mình… bố mẹ và em trai đều biến mất rồi, tớ không tìm được bọn họ.
– Đừng khóc nữa, tớ cũng không tìm được.

– Nhóc Hà Nguy mặc áo trắng cũng ngồi khoanh chân dưới đất, chống má suy tư Nhà tớ tới vùng này du lịch, kết quả Hà Lục bị lạc không thấy đâu, tớ đi tìm em trai, nhưng cũng không tìm được đường về.
Nhóc Hà Nguy áo vàng he hé một con mắt nhìn lén cậu bé kia:
– Em trai tớ cũng tên là Hà Lục, vô cùng ngoan ngoãn vâng lời.
– …Tớ ghét Hà Lục, tớ cũng muốn có một cậu em trai ngoan ngoãn vâng lời.
Hai đứa trẻ ngồi tại chỗ nghỉ ngơi một lát, sau đó cậu bé áo trắng kéo cậu bé áo vàng dậy, trong núi rừng rộng lớn thế này, có thêm một người làm bạn sẽ không còn sợ hãi nữa.

Hai người lần mò đường xuống núi, vừa đi vừa nói chuyện.
Hà Nguy vẫn luôn đi theo sau hai đứa trẻ, nghe đoạn đối thoại của chúng, phân biệt thân phận thực sự của cả hai.

Một đứa trẻ là anh của thế giới này, một là Hà Nguy của thế giới đối diện.
– Cậu có biết ly hôn là gì không? – Nhóc Hà Nguy áo vàng hỏi.
Nhóc Hà Nguy áo trắng lắc đầu, nghe cậu bé nói tiếp:
– Bố mẹ tớ ly hôn rồi, sau này tớ sẽ sống với mẹ.

Sau này A Lục sẽ sống cùng bố.

Hai bọn tớ không thể sống chung với nhau nữa.
Nhìn đôi mắt to ầng ậc nước của cậu bé, ký ức của Hà Nguy chợt trở nên mờ ảo: Khi còn bé anh thích khóc như vậy sao?
Cậu bé ở đứng cạnh vẫn rất bình tĩnh, là một đứa trẻ có tính cách kiên cường, ngược lại còn giống anh hơn.
Nhóc Hà Nguy áo trắng rút khăn tay trong túi ra, lau nước mắt cho nhóc Hà Nguy áo vàng:
– Đừng khóc nữa, cậu phải giống tớ này, con trai không được khóc.
– …Giống như cậu?
– Đúng vậy.

– Cậu bé cười cong mi – Tớ cũng là Hà Nguy, cậu cũng là Hà Nguy, chẳng phải chúng ta giống nhau hay sao?
Nghe thấy câu này, nhóc Hà Nguy mặc áo vàng lau khô nước mắt, cuối cùng cũng chịu ngừng khóc.


Hai đứa trẻ nắm tay nhau, giúp đỡ lẫn nhau đi trên đường núi.

Sắc trời tối dần, Hà Nguy vẫn luôn theo sau bọn trẻ.

Hai đứa trẻ cũng mệt rồi, bụng đói meo.

Nhóc áo vàng chịu thua trước, ngồi xuống đất không muốn đi nữa.
– Cậu không đi được nữa rồi à?
– Ừ, sức khỏe tớ không tốt, đi đường nhiều sẽ cảm thấy không thở nổi.
Giọng điệu của nhóc Hà Nguy áo trắng có vẻ đắc ý lắm:
– Vậy thì không được rồi, sức khỏe của tớ tốt lắm, sau này tớ còn muốn làm cảnh sát nữa cơ.
Nhóc Hà Nguy áo vàng cúi đầu khẽ nói:
– Tớ chỉ muốn bố mẹ ở bên nhau.
Để an ủi cậu bé, nhóc Hà Nguy áo trắng ngồi xuống, ôm vai nhóc Hà Nguy áo vàng:
– Cậu chính là tớ, tớ chính là cậu, bố mẹ tớ vẫn đang ở cạnh nhau, cùng lắm thì tớ đổi cho cậu là được.
– …Thật hả? – Nhóc Hà Nguy áo vàng nghiêng đầu, trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới nói – Vậy tớ có một cậu em trai ngoan, tớ đổi với cậu được không.
Mí mắt Hà Nguy giật giật, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm không lành.
Hai đứa trẻ lảo đảo đi theo con đường núi, không biết từ khi nào, sương mù dày đặc đã bao phủ cả rừng cây.

Hà Nguy nhìn xung quanh, tầm nhìn đã thu hẹp lại chỉ còn trong vòng ba mét.
“Cậu chủ! Cậu chủ!”
Nhóc Hà Nguy mặc áo vàng ngẩng đầu:
– Tớ nghe thấy giọng chú Tần rồi!
“Anh! Anh ở đâu?”
Nhóc Hà Nguy áo trắng cũng ngẩng đầu lên:
– Đó là giọng của Hà Lục!
Bọn họ đứng trong sương mù, hai âm thanh truyền tới từ hai phía.

Nhóc Hà Nguy áo vàng cắn môi, nước mắt đảo quanh, cuối cùng tháo bình nước treo trên cổ mình xuống, bắt đầu cởi quần áo ra.
– Cậu đã nói là đổi đúng không? Vậy thì đổi đi.

– Cậu bé cởi áo phông vàng đưa qua – Tớ cho cậu em trai, cậu cho tớ bố mẹ ở bên nhau.
… Không được.
Hà Nguy há miệng, muốn vươn tay ra ngăn cản nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhóc Hà Nguy áo trắng im lặng một lát, cũng quăng ba lô xuống đất, nhanh nhẹn cởi quần áo ra.
Chỉ một lát sau, hai đứa trẻ đã đổi xong đồ, chăm chú nhìn đối phương.
– Không được nói ra đâu nhé.
– Ừ, ai nói ra người đó là cún con.
Hai đứa trẻ ngoắc tay nhau, đóng dấu bằng ngón cái.
Hà Nguy chỉ có thể trơ mắt nhìn hai đứa trẻ đi về phía ngược hướng người nhà của mình.
Anh nhìn thấy nhóc Hà Nguy rắn rỏi kiên cường được chú Tần tìm được, ông mừng như điên ôm lấy cậu bé.

Lại nhìn thấy nhóc Hà Nguy yếu ớt hay khóc bị Hà Lục kéo tay đi tìm bố mẹ.
Hà Nguy mở mắt ra, thở hồng hộc, trán vã mồ hôi.
Nơi này không phải rừng cây, là nhà Liên Cảnh Uyên.

Anh chậm rãi ngồi dậy, chống tay lên trán.

Cảnh tượng trong mơ vẫn còn rõ ràng ngay trước mắt, khoảng hồi ức trên núi đã mất đi bao năm cuối cùng cũng được tìm về.
Tại sao lại xảy ra chuyện ly kỳ đến thế? Hà Nguy siết tay nện mạnh xuống giường, cắn chặt môi, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao bản thân mình lại rơi vào một vòng tuần hoàn khó phá giải.
Hóa ra, tất cả những chuyện anh trải qua ngay từ đầu đã là một cuộc đời sai lầm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi