TRỊ LIỆU

Sáng sớm đã bị Tư Mậu Nam giành mất công việc, mãi đến khi anh suýt chút nữa đút cháo tới miệng, cậu mới thoát khỏi trạng thái mơ màng. 

Dư Tuyển vội vàng cầm tay anh nói: “Đưa tôi cái thìa đi.” Không thể để người khác nhìn thấy cảnh này được. 

Trong lúc ăn, Tư Mậu Nam đã bỏ khẩu trang xuống. 

Tư Mậu Nam mười phần tiếc nuối trả thìa lại cho Dư Tuyển, anh muốn đút cháo cho Dư Tuyển mà: “Thật ra tôi đút cho em ăn cũng không phải không thể.” 

“Tay tôi không bị tàn phế, có thể tự ăn được.” 

“Nhưng mà tôi muốn đút cho em.”

“Bỏ suy nghĩ đó trong đầu anh đi, không thể được.” 

“Hiện tại không được nhưng không có nghĩa là sau này cũng không được.” 

“Rất mất mặt đấy. Bây giờ anh có ăn hay không?” Dư Tuyển không muốn dây dưa với anh loại vấn đề của đứa trẻ ba tuổi này. 

Tư Mậu Nam nở nụ cười, cúi đầu ăn cháo của mình: “Ăn” 

Mười phút trước, hai người từ trong thang máy ra ngoài bằng cửa sau, Tư Mậu Nam đưa Dư Tuyển đến cửa hàng đằng sau phố. Ngay cạnh khách sạn họ ở cũng có chỗ mua đồ ăn sáng, nhưng lại không ngon bằng nơi này. Điểm khác biệt nằm ở hương vị đặc sắc của địa phương. 

Đây là nhà hàng chuyên nấu điểm tâm suốt 17 năm nay, được mệnh danh là trăm năm có một. 

Thời điểm bọn họ đến, nơi đây chưa đông khách lắm, nên họ không cần ngồi ghép bàn với người khác. 

Mỗi người gọi một bát cháo, Dư Tuyển muốn ăn cháo thịt bò, Tư Mậu Nam thì gọi cháo thịt nạc, thêm đồ ăn kèm khá giống bánh quẩy, nhưng bên trong không có nhân, mềm xốp giòn giòn, rất đặc biệt. 

Xuân về hoa nở, trong cửa hàng còn có món mới tên cháo hoa tươi, nghe rất thú vị. Nhưng Dư Tuyển và Tư Mậu Nam không thuộc kiểu người thích nếm món ăn kì lạ, tạm thời không có hứng thú khám phá. Hai người ăn xong tính tiền rồi rời đi. 

Tư Mậu Nam không đưa Dư Tuyển về bằng đường cũ mà đi vào bằng cửa chính khách sạn, cũng giúp Dư Tuyển quen biết với đường phố nơi đây. 

Dư Tuyển rất ít khi có tâm trạng thưởng thức khung cảnh buổi sáng ở một thành phố xa lạ, hôm nay xem như ngoại lệ. 

Không biết có phải do bên cạnh có thêm một người hay không, tóm lại là không còn một mình nữa. 

Rất an tâm.

Hai người nhàn nhã đi về khách sạn, trên đường về còn thấy tiệm bánh gato, bánh rán,… nhiều cửa hàng làm sinh hoạt của đường phố náo nhiệt hẳn lên.

Tư Mậu Nam nói với Dư Tuyển: “Bánh rán hôm qua mua cho em là ở cửa hàng này. Nếu em thấy ngon thì lần sau lại tới đây.” 

Dư Tuyển đồng ý: “Được. Chờ đến khi chúng ta ăn hết đồ ăn ngon ở đây cũng đến lúc trở về.” 

Tư Mậu Nam nhìn giọt mồ hôi trên chóp mũi Dư Tuyển, gật đầu: “Ừ”

Hai người trở về phòng, cầm ba lô trực tiếp xuất phát đến địa điểm quay phim. 

Địa điểm hôm nay lại thay đổi, nhưng không cách xa khách sạn lắm. 

Tư Mậu Nam chuyên chú đóng phim bên trong, Dư Tuyển ở bên cạnh chăm sóc anh. Cậu mua được chiếc quạt nhỏ ở cạnh khách sạn, đợi Tư Mậu Nam diễn xong ra đây hóng gió. 

Trong lúc chăm chú theo dõi Tư Mậu Nam đóng phim, Dư Tuyển nhận được điện thoại từ Mạch Bạch. 

Chủ yếu hỏi cậu về tình hình công tác, còn nhắc tới một vấn đề cực kì đòi mạng. 

“Tiểu Dư, cậu không chụp ảnh cho Tư Mậu Nam phát phúc lợi cho fan sao? Mấy ngày nay Weibo của Tư Mậu Nam không có động tĩnh gì, người hâm mộ của cậu ấy đang kêu gào đó. Nhớ buổi trưa nhắc cậu ấy up hai tấm hình, trông chuyên nghiệp một chút.”

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nhắc anh ấy.”

“Nhớ chú ý phạm vi tiếp cận của những diễn viên nữ, đừng để họ nháo thành scandal.” 

“Được” Dư Tuyển lại muốn hút thuốc, nhưng cậu không tìm Trương Nhất và Vương Cường để tránh họ bị liên đới trừ lương, như vậy lỗi của cậu càng nặng hơn: “Sẽ không để người phụ nữ nào có ý đồ riêng tiếp cận anh Nam.” 

“Rất tốt, tôi ở đây cũng yên tâm.” Mạch Bạch nói. Hắn có ấn tượng tốt với Dư Tuyển. 

Mạch Bạch không nói nhiều với Dư Tuyển, chỉ quan tâm một vài công việc. Hắn cũng đã nhắn tin hỏi Tư Mậu Nam có suy nghĩ gì về trợ lý mới, Tư Mậu Nam chỉ trả lời một câu: Rất tốt, muốn cậu ấy tiếp tục làm. 

Mạch Bạch cũng hoài nghi Tư Mậu Nam đối với người đàn em trợ lý này là vừa gặp đã yêu. Trước đây trợ lý cũ bị cậu ta bắt bẻ phê bình một tháng kêu khóc ba lần, nếu không phải kiên cường, sợ là đã chạy trốn Tư Mậu Nam từ lâu. 

Mạch Bạch lại tò mò: “Bình thường cậu với anh Nam chung sống hòa thuận chứ?” Thực ra hắn muốn hỏi Tư Mậu Nam có mắng cậu không, nhưng hỏi như vậy có thể kiến mối quan hệ của họ trở nên không thoải mái, liền thay đổi. 

Dư Tuyển nghĩ rằng hắn chỉ quan tâm cấp dưới, dựa theo tình hình thực tế nói: “Anh Nam rất tốt. Sáng nay chúng tôi còn đi ăn sáng cùng nhau.” 

Mạch Bạch suýt chút nữa làm vỡ cái cốc cầm trên tay: “Cùng ăn sáng sao?” Khi còn ở đoàn phim, chính hắn muốn ăn chung với Tư Mậu Nam một bữa còn khó khăn, trước đây đều là trợ lý mua đồ đưa đến phòng nghỉ, sao đột nhiên lại thay đổi tính tình rồi? 

Mùa xuân đến rồi đấy à?

Không đúng không đúng, scandal của Tư Mậu Nam đều dính đến phụ nữ, cũng chưa từng nghe qua cậu ta có yêu thích khác lạ với đàn ông. 

Mạch Bạch nghĩ bản thân quá lo xa, nhắc nhở Dư Tuyển vài câu, Dư Tuyển đều đồng thuận. 

Dư Tuyển nghe điện thoại xong, bên kia Tư Mậu Nam còn đang diễn xuất đầy nhập tâm. Cậu thấy hơi mệt, ngáp một cái, tiếp tục thưởng thức tư thế chạy bộ tiêu chuẩn của Tư Mậu Nam. Đồng phục xấu xí cũng không che giấu được đôi chân dài mạnh mẽ của anh. 

Đôi chân này cậu từng sờ qua, rèn luyện rất rắn chắc, sờ cảm xúc rất tốt. 

Nghĩ đi nghĩ lại, Dư Tuyển thấy mình vừa giống sắc lang vừa giống hoa si. 

Không biết tại sao đột nhiên nghĩ tới cái hôn chào buổi sáng, gợi nhớ về năm đó, lần đầu tiên hai người hôn nhau. 

Hôm ấy, trời trong xanh, nắng ấm áp. 

Thời gian nghỉ giữa giờ, học sinh trong trường tỏa đi mọi nơi, trở về phòng học, đi canteen, đi vệ sinh, còn có người tranh thủ dành 10 phút này cho người yêu. 

Dư Tuyển muốn trốn đi hút thuốc. Đã từngbị Tư Mậu phát hiện một lần, nên cậu sẽ không quay lại khu rừng nhỏ kia nữa. 

Hiện tại cậu quyết định tới địa điểm khác, dãy phòng học cũ bên kia cũng có thể hút thuốc. 

Chưa kịp tách khỏi nhóm người, Dư Tuyển đã bị Tư Mậu Nam không biết chui từ đâu ra bắt được, khoác tay lên vai cậu: “Ăn sáng chưa?”

Dư Tuyển đã quen bị anh kéo đi, đẩy cũng không ra, chiều cao và sức lực đều có sự chênh lệch: “Ăn rồi. Hỏi làm gì?” 

“Anh chưa ăn, đi mua cơm nắm với anh đi.” 

“Đi đâu mua?” 

“Dãy phòng học bên kia có một cửa hàng nhỏ, sang đó đi, ít người.” 

“Được thôi” Dư Tuyển không phản đối, mà phản đối cũng vô dụng. Bị Tư Mậu Nam bắt được chỉ có cách nghe lời. 

Hai người cùng nhau chuyển hướng tới dãy phòng học cũ. Đi được một nửa, Tư Mậu Nam đột nhiên đút tay vào túi quần đồng phục của Dư Tuyển. 

“Mẹ kiếp, anh làm cái gì thế!” Dư Tuyển trừng anh. 

Tư Mậu Nam lấy bật lửa và thuốc lá ra: “Đây là cái gì?” 

Dư Tuyển trào phúng nhìn anh: “Anh nên làm giáo viên chủ nhiệm đi thôi.” 

Tư Mậu Nam cúi xuống ngửi cần cổ của cậu: “Đã nói không được hút nữa.” 

“Tôi còn chưa kịp làm gì đã bị anh chặn lại.” Dư Tuyển thầm nghĩ lần sau chạy nhanh một chút, đừng để Tư Mậu Nam bắt được. 

“Cho cậu ăn cơm nắm nhé. Ông chủ cửa hàng mới thông báo trên WeChat có món mới, vị chà bông, ăn không?” 

“Không ăn, không đói.”

“Mua để đó, trưa cậu ăn.” 

“Anh có thể không mua.”

“Nhưng mà anh thích mua.”

Hai người đi đường tắt, cạnh bên thỉnh thoảng lại xuất hiện vài cặp tình nhân, bọn họ đều cảm thấy kì lạ. 

Tư Mậu Nam không chỉ mua cơm nắm còn mua hai cốc trà sữa, một phần cho Dư Tuyển. 

Dư Tuyển tiếc nuối, chưa kịp hút thuốc đã bị Tư Mậu Nam đưa về lớp học. Hai người bọn họ, một người lớp 12, một người lớp 11, lớp 12 ở tầng trên, lớp 11 ở tầng dưới cùng. 

Tư Mậu Nam rất thích thân cận với Dư Tuyển, tư thế của hai người dính lấy nhau như keo vậy. 

Dư Tuyển đang muốn đẩy anh ra, bỗng nghe phía sau có tiếng thầy chủ nhiệm quát lên giận dữ: “Hai học sinh phía trước đứng lại cho tôi!” 

Tư Mậu Nam và Dư Tuyển nhìn nhau: “Chạy!”

Về phần tại sao lại chạy, chính là vì sợ thầy chủ nhiệm bắt bọn họ giao bật lửa và thuốc lá trên người ra, còn có điện thoại di động nữa. 

Không cần biết Tư Mậu Nam là đại ca ở đâu, nhưng ở trường học vẫn là học sinh, không có đặc quyền gì cả. 

Tư Mậu Nam nắm tay Dư Tuyển bỏ chạy. Hai người trốn vào phòng học cũ mới phát hiện thầy chủ nhiệm không đuổi theo. 

Tư Mậu Nam nhìn ra ngoài qua cửa sổ, Dư Tuyển cũng thăm dò ngó vào đây. 

Hai người nửa ngồi nửa quỳ bám vào bệ cửa số, nhìn thấy thầy chủ nhiệm cùng một giáo viên nữ tóm một cặp tình nhân trốn trong góc chim chuột với nhau. 

Dư Tuyển nhìn người bên cạnh có khuôn mặt điên đảo chúng sinh: “Chúng ta đâu có yêu đương lén lút, tại sao lại phải chạy chứ?” 

Tư Mậu Nam còn đang nắm tay Dư Tuyển, vừa quay đầu, phát hiện khoảng cách giữa họ rất gần, gần đến mức nghe được nhịp thở của nhau. 

“Ai mà biết ông ấy đến bắt mấy đứa đang hẹn hò.” Tư Mậu Nam nhìn chằm chằm khuôn mặt Dư Tuyển, một vết mụn cũng không có. Vì vừa chạy trốn, gương mặt cậu có chút hồng nhạt, môi bóng mịn, tựa như tô son, anh tiện tay nhéo mặt cậu: “Tiểu Tuyển, mặt của cậu rất mịn màng nha.”

Dư Tuyển ghét bỏ vỗ vỗ tay anh: “Đau chết. Lực tay lớn như vậy.” 

“Yếu ghê.” Tư Mậu Nam đột nhiên chế nhạo cậu, “Cậu vẫn chưa từng hôn ai nhỉ?” 

Dư Tuyển đứng lên dựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn Tư Mậu Nam: “Rồi thì sao mà chưa thì sao?” 

“Cậu không muốn biết cảm giác hôn môi ai đó như thế nào à?” Tư Mậu Nam cũng rời khỏi khung cửa sổ, dựa lưng vào tường cạnh Dư Tuyển. 

“Không muốn biết.”

“Rõ ràng là chưa từng hôn.” 

Mặt Dư Tuyển nóng lên, nguýt anh một cái: “Hừ, đại ca kinh nghiệm phong phú đừng mất công xem thường người phàm như tôi.” 

Tư Mậu Nam nhìn chằm chằm đôi môi đang hé ra hợp lại của Dư tuyển, cười khẽ, ghé vào tai Dư Tuyển nói: “Anh đây cũng chưa từng.” 

Dư Tuyển nghiêng đầu nhìn anh, hai người bốn mắt đối nhau, khoảng cách lần thứ hai được rút ngắn lại. 

Ánh nắng chiếu vào, gió nhẹ thổi qua, bóng cây trên bàn học lay động, cành lá rung rinh vang lên tiếng xào xạc. 

Và trái tim Tư Mậu Nam cũng rung động theo. Anh nắm vai Dư Tuyển, cúi đầu hôn lấy môi cậu. Dư Tuyển không phản kháng, anh đưa đầu lưỡi thâm nhập thăm dò. 

Một lát sau, nghênh đón anh là một tiếng “chát” vang dội, trong trẻo lọt vào tai. 

Tư Mậu Nam nhìn bóng lưng Dư Tuyển biến mất ở khúc quanh, đẩy đầu lưỡi lên má trái còn đỏ rát, “Ngọt thật đấy.” 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi