- Cẩu Tử, đi báo tin cho đám Thương Nhĩ, gọi bọn họ trở về, không cần giữ trại nữa, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, tất cả mọi người đi lên Tiên Nhân động tử thủ, cầu trời cho bọn chúng đi đánh Đậu Sa quan, đừng vào trại chúng ta. Thương lão quyết đoán ra lệnh, sơn dân đông thế kia, có liều tới người cuối cùng cũng không giữ được trại nữa: - Nhanh lên, không lề mề, mang được cái gì thì mang, không mang được thì bỏ lại, đi gấp.
Cả trại tức thì náo loạn, chó chạy gà bay khắp nơi, Vân Tranh mang gùi cõng Vân Nhị, Tịch Nhục đeo một cái bọc lớn theo sau, Vân Tam thì vừa sủa vừa chạy dẫn đường, con rắn trông nhà không đi, nó quấn quanh cột kéo xuống không được.
Vân Nhị ngoái đầu nhìn con rồng lửa cuồn cuộn đổ xuống dưới, thì thầm nói với Vân Đại: - Thế nào cũng có người ở sau giật dây.
- Ừm. Vân Tranh quay đầu nhìn một cái rồi tiếp tục leo núi, chuyện diễn biến cực đoan tới mức y không ngờ tới, lòng nhiều lúc nghĩ, nếu khôm đó mình tới khuyên Lâm huyện lệnh một câu, biết đâu chuyện có thể khác, mà chắc gì chứ, mình chỉ là tên tiểu tử thôn dã:
- Chắc chắn là lão già kia rồi, Lưu đô đầu là tên ngốc, không có bản lĩnh này. Vân Đại, chuyến này Tiêu gia giành phần thắng, Lam Lam tiểu mỹ nhân còn không phải vào tay Tiêu Vô Căn sao, có chút cảm giác chua xót không?
- Xem ra sau này phải tăng cường giáo dục đạo đức mới được. Vân Tranh lẩm bẩm:
Vân Nhị chẳng sợ lời đe dọa này, cười hăng hắc: - Nữ nhân ở Đại Tống này vừa ngây thơ vừa ngốc, muốn tán dễ không, đệ nóng lòng muốn lớn lên lắm rồi, huynh không cần thì đều là của đệ, ha ha ha, mỹ nữ trên đời này rồi sẽ là của ta hết...
Vân Đại tức giận trở tay đét một cái vào mông Vân Nhị, bảo nó câm mồm, đang mệt bỏ mẹ, thở hổn hển gian nan cõng nó lên vách đá cao ba trượng. Ngọn núi này nơi có thể nói là một người giữ ải trăm người khó qua, nếu có hơn một trăm hảo hán tử thủ nơi này, dù là đại quân có tới cũng vô cùng gian nan, còn lưu dân bạo loạn thì chẳng là cái gì.
Trời cuối cùng đã tới hẳn, Tiên Nhân động khắp nơi đốt đuốc sáng rực như ban ngày, riêng cửa động phải cao ba mét, rộng bảy tám mét, đi vào trong càng rộng hơn nữa, cứ như sân bóng vậy.
Vân Đại cõng được Vân Nhị lên núi thì mướt mồ hôi, mọi người vẫn bận rộn đi đi lại lại vận chuyển đồ lên núi.
Tằm và hai con lợn của Vân gia tất nhiên có người tự giác mang lên hộ, còn con trâu thì được tận dụng làm phương tiện giao thông công cộng.
Tiên Nhân động đã được dựng rất nhiều lán cỏ, Thương Cửu dẫn theo nhóm thợ mộc trong thôn mười mấy ngày liền làm việc không ngơi nghỉ, cả trại hơn ba trăm người không thành vấn đề, nhưng sau khi cả trâu bò dê lợn chó và tằm mang lên thì trở nên chật chội. Con người lúc này không phải ưu tiên đầu tiên nữa mà là những nong tằm, chỗ sách sẽ nhất tốt nhất bày kín nong tằm, trong sọt là lá dâu, tằm do Tịch Nhục nuôi không còn đen xì xì như trước đã thành con sâu trắng to như cái đũa.
- Giờ vẫn còn chưa được, thân tằm chưa phát sáng, một thời gian nữa mới nhả tơ, khi ấy chúng không ăn lá dâu, năm nay tằm nhà ta lớn rất tốt, thế nào cũng thu hoạch được mười bó tơ. Nói tới những thứ này Tịch Nhục vô cùng tự tin, đây là sở trường của nàng, bế Vân Nhị trong lòng ngồi trên đống quần áo, nhìn nhà khác cho tằm ăn, đăc ý lắm: - Mẹ nô tỳ dạy cho đấy... Bỗng nhiên nàng khựng lại, một lúc sau bắt đầu khóc rấm rứt.
Vân Nhị cũng khóc vì mẹ nó cũng bỏ nó mà đi, ôm lấy cổ Tịch Nhục thì thầm: - Không khóc, không khóc nữa, ta và Vân Đại sẽ không bao giờ vứt bỏ ngươi, chúng ta không ai vứt bỏ ai hết.
… …
Gió như ma quỷ thổi qua Nguyên Sơn, bóng đêm mờ ảo, sương trắng như dải lụa mong manh quấn quanh ngọn núi yên ắng khác thường, ánh trăng lạnh lẽo chiếu qua cái cây trơ trụi lá, để lại bóng hình ma quái dưới mặt đất. Một tiểu viện nhỏ trên núi, không phải loại ngói mỏng tường thấp như ở đồng bằng, trông giống pháo đài nhỏ.
Lúc này đêm đã khuya, vốn mọi khi không thiếu tiếng uống rượu đánh bạc lè nhè ở nơi này, chỉ có tiếng gió thổi, không có âm thanh nào nữa, chỉ có cánh đèn le lói hắn ra từ ô cửa sổ hẹp, có bóng người in dấu lên đó, chỉ nhìn cái bóng thôi cũng khiến người ta điên đảo.
Một nam nhân tuổi chạc ba mươi, toàn thân TSm trắng, tay cầm ngược ngân thương sau lưng, trông như Triệu Tử Long tái thế, si mê nhìn cái bóng đó, mấy lần muốn xông vào, nhưng kìm lòng được, nữ tử này rất cương liệt, nếu dùng sức mạnh, cái hắn có được sẽ chỉ là thi thể lạnh băng của nàng.
Nhìn thêm một lúc nữa, hắn quay đi, lẩm bẩm: - Hắc Hổ, lần này ngươi có đi mà không có về, Hoa Nương sẽ là của ta, tên mãng phu đó làm sao xứng với nàng.
Kẻ này là Ngân thương Hoa Mã phong, phó trại chủ Nguyên Sơn, là một số ít tên cường đạo có trí tuệ ở nơi này, vốn hắn chẳng hứng thú gì với chức trại chủ, xưa nay trại chủ luôn là quỷ yểu mệnh, có điều nếu không phải trại chủ, thì không có được giai nhân, bao năm qua hắn âm thầm tính kế, nay thời cơ tới, lần này Hắc Hổ dẫn người đi đánh Đậu Sa quan, nếu không chết vì người hắn gài bên cạnh, có trở về đây cũng chết thôi.
Ngay cả Loa Tử, nha hoàn thân tín nhất của nàng cũng là người của hắn, tin rằng Hắc Hổ chết đi, hắn sẽ dần chiếm được trái tim nàng.
… …
Cuộc sống trong Tiên Nhân động không tới nỗi nào, lương thực củi gỗ đã chuẩn bị trước, lương thực tiết kiệm một chút đủ sống trong ba tháng, nước uống vào mùa này không cần lo, cũng chẳng sợ mưa gió, chỉ là hoàn toàn bị ngăn cách với thế giới bên ngoài là sự dày vò không nhỏ.
Vân Tranh mấy lần muốn xuống núi đi xem tình hình cuộc chiến ở Đậu Sa quan thế nào, đều bị tộc trưởng nghiêm khắc ngăn cản, thời buổi binh hoang mã loạn thế này thứ rẻ rúng nhất là mạng người, theo lời tộc trưởng phải đợi thêm vài ngày nữa, giết người chán chê rồi sẽ tới cướp bóc, cuối cùng là đốt phá và rút lui, đám sơn dân kia còn lâu mới đủ gan đánh phủ Thành Đô.
Người nóng lòng không chỉ có Vân Tranh mà còn có Cẩu Tử, mùa thu tới, khi trăng tròn nhất, hắn sẽ đón La Lan về trại, không biết nàng có an toàn không, ngày nào Cẩu Tử cũng ngồi trên đỉnh núi cao nhất nhìn về phía Đậu Sa quan, có hôm đêm cũng không xuống.
Tộc trưởng nói không sai, khói đen cuồn cuộn từ phía Đậu Sa quan bốc lên suốt ba ngày, sau đó nhìn thấy rất nhiều sơn dân đeo bao lớn bao nhỏ trở về núi, bạo loạn đã kết thúc.
Có rất nhiều sơn dân đi qua Đậu Sa trại, nhưng không vào, bọn họ chỉ dừng lại uống nước ở con sông nhỏ ngoài trại, sau đó biến mất trong cánh rừng bao la. Thương Báo bắt một sơn dân, dẫn lên núi, hỏi ra mới biết, trước khi thành bị phá, Trương phó tướng đã dẫn người phá vây cầu viện, như thế Vĩnh Hưng quân ở Ba Tây đánh tới rồi, hỏi tới chuyện Đậu Sa quan thì không tên nào trả lời, bắt mấy người liền tra hỏi đều như thế.
Lòng Vân Tranh lạnh quá nửa, lũ khốn kiếp này gây họa tày trời rồi trốn mất, giờ quan binh triều đình tới, bách tính đương địa sẽ gặp tai họa, không biết bao nhiêu người sẽ bị mang ra làm dê thế tội.
Thương lão vội vàng tập trung những lão nhân trong trại thương thảo đối sách, Vân Tranh cũng được tham gia.
Một ông lão còn già hơn cả tộc trưởng nói ngay: - Thương Báo, ngươi quanh năm trên núi, chắc biết cách vượt qua hẻm Lồng Hấp phải không, nhân lúc quan binh chưa tới, cả trại đi thôi, tới Nguyên Sơn sống, nộp thuế cho quan phủ hay cho cường đạo thì cũng vậy cả.
Thương Báo lắc đầu: - Nhị gia gia, hẻm Lồng Hấp vài chục người qua còn được, nếu dắt díu người gia trẻ nhỏ, mang cả đồ đạc theo, không thoát được sâu hút máu ở nơi đó.
- Qua được ai thì qua, còn hơn là chết cả nơi này.
Ông già khác ý kiến: - Hay chúng ta chỉ tạm lui vào núi thôi, quan binh đâu thể ở lại lâu.
Nghe bọn họ bàn bạc, Vân Tranh không biết nói sao cho phải, mỉa mai làm sao, bách tính sợ quan binh hơn cả cường đạo, quân Tống đớn hèn, đánh giặc thì bỏ chạy, gặp bách tính thì ra sức ức hiếp.