TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Đúng như dự liệu, ba tên tráng hán to như trâu mộng quấn sắt kín người như ống ***, cầm trảm mã đao hùng hục xông ra, cùng lúc đó một nữ tử áo xanh cũng men theo cửa vách động xuất hiện, xem ra ba tên này liều mạng vì muốn mở đường cho ả.

- Bắn ả!

Vân Tranh hạ lệnh, toàn bộ số cung nỏ chĩa về phía nữ tử đó, tiếng dây cung bật lên tiên tục, nỏ phá giáp rít nghe rợn người, chỉ nghe nữ tử đó hét một tiếng, từ trên không rơi xuống, sinh tử không rõ.

Ba tên trâu mộng ngu xuẩn thì kết cục không cần quan tâm, cái loại mục tiêu quá rõ ràng, hành động chậm chạp đó đã thành nhím rồi.

Đang định hạ lệnh cho sĩ tốt đi tới đem nữ tử kia về, đó rất có thể là người Di Lặc giáo mà Triệu lão đại nói thì có hai đại hán mặc thiết giáp xuất hiện, đây mới là khải giáp thật sự, không giống ba tên kia chỉ đắp đồng sắt lên người.

Triệu lão đại kinh hoàng, lấy hết sức hét lên: - Lui về, lão nhị, về mau chúng có dùi phá giáp.

Nhưng muộn rồi, hai mươi mũi tên phá giáp xé gió bay ra, một tên thiếp giáp nhân kéo tên khác chắn trước người, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm liên hồi, tên phía trước bị đâm như nhím, không đợi đợi tên thứ hai bắn, tên kia đẩy mạnh ma thế mạng ra, vung trảm mã đao đánh bay hai trường thương, rùn người xuống gầm một tiếng, trảm mã đao xoay tròn như lốc xoáy, ba quân sĩ tức thì bị chém ngang lưng.

Bất thình lình nữ tử áo xanh "trúng tên" ngã xuống kia vọt lên, tay cầm hai mũi tên dài, mục tiêu chỉ có một! Vân Tranh.

Vân Tranh nhìn tên thiếp giáp nhân kia tả xung hữu đột trong đám đông, đi tới đâu có người ngã tới đó, lòng như lửa đốt, tay hướng về phía nữ tử kia, ba mũi nỏ trong ống tay áo nối nhau bắt ra, ả miễn cưỡng né được hai mũi, bị cái thứ ba bắn trúng sườn, thứ mũi tên thợ săn này chỉ cần trúng là chảy máu rất nhiều, ả vẫn như không biết đau, tiếp tục xông tới.

Định bắn tiếp ba mũi nỏ ở tay trái thì Bành Cửu cắn răng vung đao hộ chủ, tiếng choang choang không dứt, nữ tử đó cực kỳ hung hãn bị thương vẫn ép Bành Cửu liên tục phải phòng thủ, nhưng Vân Tranh nhìn ra, tên nhát chết đó chẳng qua là không chịu liều mạng với đối thủ chỉ cần đợi chảy máu là đủ chết mà thôi, tên này đánh với Tiếu Lâm cũng thế, toàn thủ là chính, có điều yên tâm về hắn rồi, kệ, để hắn thấy máu nhiều cho dạn dĩ.

Phía bên kia tên thiếp gian nhân tung hoành vô địch, sĩ tốt Giáp Tử doanh thời gian qua chỉ tập dụng nỏ, võ nghệ nát bét, không phải đối thủ của hắn.

Hàm Ngưu thấy vậy châm một cái ống trúc, nhân sơ hở nhảy lên lưng tên thiếp giáp nhân, cắm lên giáp của hắn, nhanh nhẹn nhảy xuống, chưa kịp đứng vững đã bị thiêp giáp nhân đá lăn lông lốc.

- Nhị đệ, sau lưng, sau lưng... Triệu lão đại thấy cái ông trúc cháy xèo xào sau lưng thiếp giáp nhân, không biết là cái gì, ý thức được nguy hiểm, ra sức hô lớn:

Thiếp giáp nhân đưa tay ra sau, nhưng giáp quá dày, hắn không với tới, cũng không kịp nữa rồi, "đùng" một tiếng, khi thuốc nổ trên người hắn phát ra tiếng nổ lớn, thì nữ tử áo xanh cũng trúng mười mũi tên ngã ngửa trên mặt đất.

Vân Tranh đá đít Hàm Ngưu, chỉ nghịch dại, lúc đó nhảy được lên lưng người ta thì đâm nhát dao là xong, chỉ là Hàm Ngưu không thích dùng vũ khí, lại cực khoái thuốc nổ, lần trước còn ném một quả xuống cái ao sen trong nhà, cá chết nổi lềnh phềnh, Vân Tranh phải cấm tiệt hành vi “đánh cá bằng thuốc nổ” của hắn.

Triệu lão đại ôm cái đầu lâu của đệ đệ, mắt nhòe lệ nhìn cảnh tượng xung quanh, chỉ thấy một lá cờ màu vàng bay phật phật trong gió, Vũ Thắng quân, bọn chúng từ lúc nào trở nên lợi hại như thế?

Không ai trả lời Triệu lão đại, cũng không có kẻ nào dám từ động xông ra nữa, Lương Tiếp toàn thân máu me từ hậu sơn về báo cáo, cửa động đã sập hoàn toàn, chết mất mười ba huynh đệ.

Vân Tranh biết chiến đấu thì hi sinh là không thể tránh khỏi, chỉ là y còn chưa phải là quân nhân thực sự, chưa quen với tổn thật, lòng có chút thương cảm, Triệu lão nhị quả xứng danh dũng mãnh vô song, một mình thôi đã chém chết gần 10 người rồi, có điều giờ không phải lúc lúc thương cảm, hạ lệnh rút bớt huynh đệ hậu sơn, đào kênh dẫn nươc suối Tí Kim vào...

Vân Tranh ra lệnh: - Tới trước cửa động bảo bọn chúng cởi hết quần áo xếp hàng đi ra, nếu không sẽ thiêu cháy toàn bộ.

- Làm chuyện gì cũng nên để chừa một đường cho người khác, nhị đệ ta chết rồi, bà nương Di Lặc giáo cũng chết, ta rơi vào tay ngươi, còn chưa đủ sao, quan binh các ngươi là nước, bọn ta là đá, Triệu Công sơn có bị phá vẫn còn Oa Ngưu sơn, sẽ có người băm vằm ngươi thành vạn mảnh... Triệu lão đại không cầu xin nữa, chuyển sang hăm dọa:

Vân Tranh nhàn nhã ngồi xuống tảng đá bên cạnh Triệu lão đại: - Ngươi nghĩ ta dễ bị lừa lắm sao, nhị đệ ngươi thì đúng là chết rồi, vì muốn tìm một hán tử thứ hai có thân thủ đáng sợ như thế không dễ, cho nên ta tin, nhưng nữ tử áo xanh kia mà là Lưu Ngưng Tĩnh gì đó mà ngươi nói thì hơi đáng nghi đấy.

- Một nữ tử chân tay thô kệch, đi trước làm tử sĩ lại là Lưu Ngưng Tĩnh sao? Ngươi nói địa vị của ả rất cao, cho nên ta thấy khả năng này thấp lắm, có lẽ giờ này ả đóng giả là nữ nhân bị các ngươi bắt đi phải không?

*** ***

Chỉ cần khói lửa ở Triệu Công sơn bốc lên, cuộc chiến ở Oa Ngưu Sơn cũng bắt đầu, Trương Phương Bình như lão tăng nhập định ngồi dưới cái ô cực lớn, chỉ là mí mắt hơi giật chứng tỏ lòng ông không bình tĩnh như bề ngoài, phía đó vẫn không có động tĩnh gì, thắng bại ở nơi đó là mắt xích quan trọng trong chiến dịch, nếu Vân Tranh không thành công, bọn họ phải rút lui, nếu không sẽ bị tập kích đằng sau.

Hoàng Trụ tướng chủ Vĩnh Hưng quân hận Vân Tranh vô cùng, nếu Vân Tranh thua thì Vĩnh Hưng quân phải đề phòng Triệu Tam pháo, nên tên tiểu tử chưa mọc đủ lông đó may mắn thắng được, Vĩnh Hưng quân phải đánh Oa Ngưu sơn, tử thương sẽ cực lớn.

Nhiều lần muốn can gián Trương Phương Bình, nhưng sợ uy đại soái không dám nói.

Có tiếng huyên náo truyền tới, hai quân tốt dìu Hầu Tử mệt tới nhũn người đến trước mặt Trương Phương Bình.

Trương Phương Bình lập tức mở mắt hỏi Hầu Tử vẫn đang thở như cá chết: - Tình hình ra sao?

- Bẩm đại soái, tướng chủ nhà tiểu nhân đã hoàn thành mục tiêu đại soái dự định, hủy cửa sau của động Lộc Minh, lấp kín cửa trước, bắt sống Triệu lão đại, chém chết Triệu lão nhị, đáng lẽ là phóng hỏa thiêu chết chúng, nhưng theo tiết lộ của Triệu lão đại có đầu mục Di Lặc giáo là Lưu Ngưng Tĩnh bị vây trong động, nên muốn dụ ả nữ tắc ra bắt sống, nếu nửa canh giờ không ra sẽ phóng hỏa, hiện đã tới giờ...

Tướng chủ Vĩnh Hưng quân Hoàng Trụ thiếu chút nữa cười ra tiếng, bắt sống Triệu lão đại, chém chết Triệu lão nhị? Tên nhóc con đó đùa quá mức rồi, tuy nhìn thấy khói đen bốc lên ở Triệu Công sơn, hắn vẫn không tin.

- Ngươi nói sao? Còn có cả người Di Lặc giáo ở đó?

- Vâng!

Trương Phương Bình tức thì đứng dậy, hạ lệnh: - Giáp Tử doanh đã thắng, giờ hãy cho bản soái thấy thủ đoạn của Vĩnh Hưng quân, nếu các ngươi thất bại, trong danh sách cấm quân sẽ không còn tên các ngươi, lão phu sẽ xin bệ hạ xóa bỏ đội quân vô dụng này.

Hoàng Trụ hết hồn, vội chắp tay nhận lệnh, vội vàng đi bố trí, trận này không còn đường đánh vờ vịt cho qua nữa, chỉ còn cách tử chiến...

Trương Phương Bình nhìn Vĩnh Hưng quân tổ chức đội ngũ tiến về phía trước, sai thuộc hạ mang cho Hầu Tử một bát rượu ấm, ôn hòa nói: - Nói cho bản soái biết tướng chủ nhà các ngươi làm thế nào, càng tỉ mỉ càng tốt.

Hầu Tử uống liền một hơi hết bát rượu, tạ ơn xong đem chi tiết chuyến hành quân của bọn họ kể sống động như thật, trước kia ở Nguyên Sơn nghe Hoàng tiên sinh kể chuyện rất nhiều, nên biết làm sao kể chuyện cho hay, đám Thương Nhĩ làm sao phá hủy từng trạm canh ngầm, Vân Tranh đeo gùi cổ vũ sĩ khí, Bành Cửu giả dạng đạo phỉ vượt cầu treo...

Còn về phần Tiếu Lâm, bỏ đi, Vân gia từ trên xuống dưới có lẽ ngoài Tịch Nhục tỷ tỷ thì ai cũng ghét, hắn cũng không rõ toàn bộ câu chuyện lắm, không biết thân phận Tiếu Lâm, chỉ nghe đám Thương Nhĩ kể, kẻ này đâm sau lưng thiếu gia, suýt hại chết cả nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi