TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Sau mùa mưa, thời tiết ở Thành Đô cuối cùng cũng tự điều chỉnh lại, tổn thất lương thực mùa hè cần mùa thu bù đắp, vì thế Trương Phương Bình phát động một cuộc vận động khai hoang lớn chưa từng có.

Đó là một viên quan thích làm những việc hoành tráng, đồi núi mau chóng biến thành trụi lủi, chỉ cần là thứ ăn được là ông ta không bỏ qua. Trong cái quan niệm đơn giản của Trương Phương Bình, bách tính có cái ăn là thiên hạ bình an, còn Vân Tranh nói làm thế khả năng phản tác dụng, ông ta coi như gió thoảng bên tai.

Giáp Tử doanh cũng được phân cho một mảnh đất lớn, tuy cằn cỗi, nhưng gia quyến sĩ tốt cực kỳ cao hứng, cho dù là Vân Tranh cũng chẳng cách nào ngăn cản bọn họ nửa đêm canh ba vẫn còn miệt mài khai hoang. Nông dân một khi có ruộng đất như rễ cây tìm được đất bám, bọn họ vô cùng quý trọng.

Xem sương quân ở đâu có ruộng đất không? Ai dám kén chọn phì nhiêu hay cằn cỗi.

Trên núi toàn đá? Có sao, moi đá ra, gánh đất lấp vào. Trên núi không có nước? Dễ mà, đào một cái ao trên đó, chỉ cần mùa mưa tới là ao đầy thôi. Trâu không lên được núi, vớ vẩn, ai bảo cày ruộng cần trâu, người lắm cày vào vẫn cày được...

Vân Tranh bây giờ không phải là quan viên nhàn tản như trước, thế nên chỉ khi nào hưu mộc mới được về nhà, còn thời gian khác phải lại ở trong doanh trại, nhất khi Trương Phương Bình nắm ấn soái càng không thể lơi lỏng. Muốn khởi hành đi Ngân Xuyên lắm, nhưng cần bố trí ổn thỏa mới đi được, hơn nữa khi nào đi phải được Trương Phương Bình gật đầu mới đi được, nghĩ tới lão già đó là chỉ muốn đá cho một phát.

Trong doanh trại giờ không cần ở những cái lều tồi tán nữa, mà có nhà gạch rồi, Vân Tranh ở trong căn nhà mới xây, hai tay chống cằm nhìn bộ hạ của mình tưng bừng làm việc trên núi,

Một đứa bé lau mồ hôi đi tới nhỏ giọng hỏi: - Tướng chủ, cày nhà cháu hỏng rồi, cha cháu muốn mượn tạm xẻng trong quân.

Vân Tranh đờ đẫn chỉ cái chìa khóa kho treo trên tường, đầu không thèm quay đi một cái, mắt thẳng buồn chớp cái nào. Đứa bé thuần thục lấy chìa khóa chạy đi lấy ba cái xẻng, sau đó treo khoa vào chỗ cũ. Hiện trong quân doanh chỉ còn mỗi Vân Tranh rảnh rỗi, cho nên y thành gác cửa, trong kho, quản sự...

- Ngu xuẩn, trong kho giờ có hơn ba nghìn quan tiền, các ngươi có làm ruộng một trăm năm cũng chẳng có nhiều tiền như thế. Giờ còn mỗi lão tử ở đây, cửa doanh chẳng có nổi một tên thủ vệ, nếu đạo tặc mà biết thì các ngươi đi húp gió tây bắc hết.

Làu bàu chửi một hồi, miệng chửi tai nghe, cảm giác mình rất ngu, chỉ muốn tránh xa cái kho một chút, chẳng may cường đạo nó mò vào thật, bổ cho nhát đao thì mình là thằng ngu nhất trên đời.

Nói quân doanh chỉ còn Vân Tranh thì cũng hơi khoa trương, thực ra còn có một con chó, nhưng đang nằm dưới bóng cây râm mát ngủ rồi, chẳng được tích sự gì hết.

Ôi đây là cái mùa buồn tẻ, cũng là cái mùa buồn ngủ.

Không thể trách quân sĩ, Vân gia cũng vậy thôi, hiện giờ là mùa nông vụ bận rộn, Lục Khinh Doanh không cho Hầu Tử và Hàm Ngưu suốt ngày lêu lổng ở quân doanh, gọi về, Lão Liêu là quản gia của Vân gia, chứ không phải của Giáp Tử doanh, gọi về, khắp cả thành nhà nào cũng không đủ nhân thủ, ai lại lãng phí nhân lực ở quân doanh.

Sau mùa mưa sinh ra rất nhiều phù du, bọn chúng giữa ban ngày ban mặt mà vẫn hì hụi giao phối, thực ra ý nghĩa sinh mệnh của chúng chỉ có thế, mạng sống dài một ngày, mặt trời lặn xuống là không còn nhiều thời gian nữa, cho nên chúng giao phối càng thêm điên cuồng.

Vân Tranh đang cảm khái sinh mặt mong manh ngắn ngủi, thì đột nhiên có cái đầu người to tướng xuất hiện trước mặt, giật nảy mình, không cần suy nghĩ, nắm đấm vung ra ngay tức thì.

- Ái ái... Tướng chủ, là ti chức đây. Lương Tiếp la oai oái:

- Ngươi không đi đào đất, ở đây làm cái gì? Vân Tranh còn chưa hoàn hồn:

- Ti chức đào xong rồi, ba mẫu thôi mà, lo trong doanh mỗi mình ngài, nếu kho bị người ta khuân đi mất thì nguy.

Không nói câu này còn đỡ, nói xong là Vân Tranh ba máu sau cơn cầm cái roi tên bàn quất túi bụi: - Thứ chó má, còn biết quân doanh có tiền à, còn biết quân doanh có mỗi mình lão tử à? Nếu cường đạo tới, lão tử chạy đầu tiên, đừng hòng có chuyện lão tử giữ tiền cho các ngươi, à, còn mỗi lão tử thì đương nhiên là chạy đầu tiên.

- Ông trời ơi, có nhà ai chất 3000 quan trong nhà không trông, lại đi đào đất không? Trời ơi làm sao số ta xui xẻo toàn gặp toàn kẻ ngu thế này.

- Các ngươi không biết lấy cái óc chó mà nghĩ à? Để những cây bụi kia tự sinh trưởng trên núi không phải tốt sao, vì sao lại chặt hết? Phụ nhân sao không đi giúp ươm tơ, tiền công làm một mùa bằng các ngươi làm ruộng cả năm. Nói cho ta xem, một cái ruộng biến từ đất hoang thành ruộng tốt cần cải tạo bao năm, một cái ruộng tốt mất bao lâu mới trồng ra được số lương thực đáng một quan, vậy mà các ngươi ném ba nghìn quan ở đây, bỏ lão tử với đống tiền ở đây...

Lương Tiếp mồm há hốc, tướng chủ nói không sai, đây là điều kẻ ngu lắm cũng tính ra, sao cả trại nghe thấy mình có ruộng đất lại lên cơn hết như vậy?

Nhìn thấy đám sĩ tốt trở về, đầu bù tóc rối mồ hôi nhễ nhại, thấy kẻ nào cũng ngu xuẩn vô cùng, thấy bà nương cao hứng cười toe toe, chỉ muốn chửi một trận, thấy thằng tiểu tử khoe hôm nay ở trên núi cuốc được bao nhiêu đất, chỉ muốn đá nó ngã lăn xuống núi.

Giờ thì Lương Tiếp hiểu tâm tình của tướng chủ rồi, thế giới làm sao toàn kẻ ngu xuẩn như thế?

Bành Cửu ngâm nga trở về, nhìn thấy tướng chủ và Lương Tiếp, cười ha hả chào hỏi, tức thì bị cả hai người bọn họ xông tới đánh đập tàn tệ.

Sau khi ăn một trận đòn, biết được nguyên cớ, Bành Cửu cười méo xẹo nói: - Tướng chủ, ngài dẫn huynh đệ kiếm tiền vài tháng đủ bằng bọn ti chức kiếm cả đời, nhưng bất kể trong túi có bao nhiêu tiền, trong lòng cũng không yên, lòng không yên thì kiếm việc làm cho yên lòng. Mọi người xuất thân từ nông thôn, đến máu cũng có mùi đất, giờ có đất, tâm tư tất nhiên đặt cả vào đó, sống có thể trồng cấy nuôi gia đinh, chết có chỗ mà chôn, tất cả đều gửi gắm vào mảnh đất đó cả...

Bành Cửu lải nhải một thôi một hồi, Lương Tiếp nghe mà chả hiểu, Vân Tranh sống mũi cay cay, bất giác đọc thành tiếng:

Muôn dặm đường xa cũng quay về. Mỉm cười, cười thấy đào hoa viên. Thử hỏi, thâm sơn có gì tốt? Trả lời, nơi này bến đỗ trái tim ta. Ta sinh nơi nào chẳng còn hay. Nhưng tim an định thuộc chốn này.

Người ta tìm được nơi trái tim an định, còn mình, nơi nào mới khiến mình ân định đây? Vân Tranh nhìn đàn chim mỏi bay về tổ dưới ánh tịch dương, đến chim cũng có chốn về, còn cố hương của mình ở nơi đâu.

Bi thương phất tay, Vân Tranh vào phòng ẩn mình trong bóng tối, tưởng rằng người ta là kẻ ngu xuẩn, thì ra người ta đều biết được thứ quý giá nhất của họ, còn mình là con sâu hồ đồ đáng thương, chẳng biết quê hương, chẳng có gốc gác.

Hàn Lâm thình lình xuất hiện trên mái nhà, ông ta vừa đi thu thập tin tức về, rất đúng lúc nghe Vân Tranh ngâm ra bài thơ chứa đầy bi thương kia, mặt chứa đầy vui sướng, không ngờ trong lúc vô tình phát hiện ra bí mật của Vân Tranh, y quả nhiên không phải người Đậu Sa trại, y là bèo không rễ trôi bập bềnh trên mặt nước, chính bản thân y cũng không biết gốc rễ mình ở đâu, nhưng cho dù là bèo trôi vô định thì cũng phải có điểm khởi đầu, rốt cuộc y từ nơi nào trôi tới?

***

Hạ Lan Sơn lúc đó thuộc địa phận Tây Hạ!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi