TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Mọi người đi vào rừng đào, hiện giờ quả trên cây không còn bao nhiêu nữa, chỉ có một ít đào chín muộn, dù Lục gia hay Vân gia thì cũng không bán đào, đem tặng, hoặc để thân hữu tới du ngoạn hái đào lấy may.

Hầu Tử hái một quả đáo, chẳng cạo lông đã cắn luôn, đào chín muộn, nhạt rồi, chả ngon nữa, mà bình thường cũng đã ít quả ngon, Hoa Nương phu nhân hái những quả ngon nhất về Linh Tê Các tiếp khách, chuyện này làm thiếu phu nhân giận lắm, nhưng Hoa Nương phu nhân không tới nhà nữa nên chẳng làm gì được, thiếu phu nhân tuyệt đối sẽ không tới Linh Tê Các.

Lục Khinh Doanh vất vả nằm trên ghế tựa nhìn nha hoàn phó dịch cười đùa hái đào, Cát Thu Yên ngồi bên cạnh hầu hạ, thi thoảng lại thì thầm bên tai vài câu, hai người họ bày ra cái vẻ hảo tỷ muội cực kỳ chướng mắt.

Nhìn thấy nha hoàn không cẩn thận làm đào rơi xuống đất nát bét, Lục Khinh Doanh nhướng mày định nổi giận, nhưng nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình, lại nhanh chóng biến thành nụ cười, không dám giận sợ ảnh hưởng tới con.

- Chỉ là quả đào thôi, có đáng để nàng giận không? Vân Tranh vừa rửa tay vừa nói:

- Á, phu quân về rồi, thiếp thân bảo Tiểu Trùng đi đón, hừm, nha đầu chết tiệt đó lại chạy đi chơi rồi.

Thấy Cát Thu Yên đang đỡ Lục Khinh Doanh lên, Van Tranh vội vàng lau tay, dìu nàng nằm xuống: - Hiện đang thời kỳ nguy hiểm, đợi con thêm hai ba tháng nữa, nàng thoải mái đi lại, khi đó đi nhiều cho dễ sinh.

Lục Khinh Doanh nhíu mày: - Đó là đạo lý nhà ai? Phụ nhân mang thai phải tĩnh dưỡng chứ.

Vân Tranh kiếm một quả đào vừa mắt ngoạm một miếng to: - Đạo lý của Vân gia đấy.

Đạo lý của Vân gia là người trong nhà ai cũng phải sống thư thản, vì gia chủ ở giai đoạn hắc ám nào đó có một nỗi đau khắc xương, cho nên Hầu Tử muốn theo đuổi Tiểu Trùng cũng tùy, Vân Nhị và Tịch Nhục quan hệ không rõ ràng cũng tùy, lão bà có thai thích nghênh ngang khoe với cả thế giới cũng tùy, Thương Nhĩ gần đây kiếm về một tiểu lão bà, dựng nhà ở trong rừng dâu ở, Vân Tranh cũng coi như không biết.

Nhưng Cát Thu Yên đang quỳ dưới chân xin tới đại lao Thành Đô thăm tỷ muội Lưu Ngưng Tĩnh thì làm khó Vân Tranh quá rồi.

Lưu Ngọc Thành khi khải hoàn trở về, đem đám đầu lĩnh Di Lặc giáo nhốt ở trong xe đi giễu phố, nhưng lần này không có ai tới cứu bọn chúng nữa. Rút kinh nghiệm lần trước, Trương Phương Bình ngay lập tức ra lệnh phế hai chân hai tay những kẻ này, ném vào đại lao như một đống thịt thối, đồng thời gửi công văn hỏa tốc xin triều đình cho xử trảm ở đương địa, tránh đêm dài lắm mộng.

- Thiếu gia, Lưu Ngưng Tĩnh và thiếp thân lớn lên bên nhau, dìu dắt nhau sống tới giờ, thiếp thân không dám cầu xin thiếu gia cứu cô ấy, chỉ cầu thiếu gia cho cô ấy ra đi nhanh chóng, sau đó an táng ở Thục, đừng để bị ném ra loạn táng cương cho hoang ăn thịt.

Vân Tranh đỡ Cát Thu Yên lên: - Tự mình tạo nghiệt phải tự mình gánh, những năm qua Lưu Ngưng Tĩnh truyền giáo, giết người khắp nơi, oan hồn vô số, giờ ngày ngày còn có bách tính đứng ngoài đại lao rủa xả. Cô có biết Lưu Ngọc Thành công phá xào huyệt Di Lặc giáo, cứu ra không dưới một nghìn phụ nhân, ấu đồng, có biết chuyện đầu tiên họ làm là gì không? Đó là tự sát, chuyện này cô có hiểu vì sao không?

Cát Thu Yên liên tục lắc đầu: - Thiếp thân là môn đồ Bạch Ngọc, là ngoại môn, chuyên phụ trách ám sát, thanh trừ phản đồ, còn chuyện trong nội môn thì không rõ.

Vân Tranh thở dài, thời gian qua y nghiên cứu giáo nghĩa của Di Lặc giáo nên có biết một ít, Bạch Ngọc môn lấy thuần khiết, tĩnh tâm, không nhuốm bụi trần làm pháp bảo tu luyện, vì người thuần tịnh giết người mới hiệu quả, chính vì thế tuy vô cùng xinh đẹp địa vị Cát Thu Yên không cao bằng Lưu Ngưng Tĩnh, Cao Đàm Thịnh nghiên cứu nhân tính rất thấu triệt.

Lưu Ngưng Tĩnh lấy nhục thân truyền giáo, tiếng tăm Tứ diện bồ tát vang vọng, danh xưng Lê Sơn lão mẫu, địa vị gần như chỉ kém mỗi Cao Đàm Thịnh, là đối tượng bị giám thị trọng điểm, Vân Tranh không giúp được: - Ta biết, nhưng đừng quên, cô chết rồi, hãy để người đời quên cô đi, giờ vào nhà lao không thích hợp đâu.

Cát Thu Yên không không ra tiếng, thương cảm đi về hậu viện, nàng biết yêu cầu của mình là quá đáng, Vân gia đông người như vậy, không thể vì mình mà mạo hiểm.

Cho dù Trương Phương Bình không truy cứu chuyện cũ của mình, nhưng Vân Tranh nay đang ở đầu sóng ngọn gió, càng không thể có chút sơ xảy nào.

- Cô không thể đi, nhưng ta có thể quang minh chính đại tới đó, sẽ mang theo tình ý của cô, chuẩn bị đi, mai ta sẽ tới đại lao Thành Đô một chuyến, kỳ thực cô muốn biết tung tích đại ca của mình chứ gì, ta hỏi giúp cô, lần sau muốn gì thì nói cho rõ, đừng để ta đoán.

- Đa tạ thiếu gia. Cát Thu Yến đứng khựng lại, quỳ xuống đập đầu, rồi chạy nhanh về phòng:

Đầu Lục Khinh Doanh thò qua vai Vân Tranh, nghi hoặc nhìn Cát Thu Yên vừa khóc vừa chạy, còn chưa nói gì đã bị trượng phu ôm eo kéo về phía trước, đặt nàng ngồi lên đùi, tiện tay mò lên ngực, cả tháng rồi mới về nhà mà: - Lần sau đi lại có tiếng động một chút, đừng thình lình chui ra như ma.

Lục Khinh Doanh cười khinh khích đánh tay Vân Tranh một cái, ôm cổ y thủ thỉ với hơi hớm ghen tị: - Thiếp thân thấy chàng và người ta tình chàng ý thiếp niên không tiện tới quấy rầy. Thích thì đuổi theo đi, dù sao là thị thiếp thôi, không nhất thiết đợi tới lúc động phòng, bây giờ người ta chẳng thể hầu hạ chàng.

- Cát Thu Yên ở Tây Hạ xem như là người cùng ta trải qua kiếp nạn sinh tử, khi ấy hoàn cảnh của ta rất bấp bênh, cô ấy có rất nhiều cơ hội hại ta, nhưng không làm thế, chứng tỏ có thể đáng tin cậy. Bây giờ lại biết nhớ tới đại ca, biết nghĩ tới bằng hữu từ nhỏ, đó là biểu hiện của nhân tính quay về. Vân Tranh thở dài: - Ôi, nếu không phải ta đang đi con đường nguy hiểm thì cũng không muốn nạp cô ấy vào phòng, có lỗi với nàng, cũng có lỗi với cô ấy.

Lục Khinh Doanh vuốt ve má Vân Tranh: - Chàng nói gì vậy, nhà phú quý có ai là không có vài thị thiếp, nếu không có mới bị người ta chê cười, Vân gia chỉ có chàng và Nhị thúc, khai chi tán diệp là đại sự hàng đầu, Vân gia có đông đúc mới trường thịnh được.

- Lần trước về nhà, mẫu thân cũng chất vấn thiếp có phải ở nhà quá bá đạo, không dung nữ nhân khác hay không, dù thiếp giải thích thế nào, mẫu thân và tỷ muội trong nhà đều không chịu tin, cứ khuyên thiếp phải rộng lượng, không được ỷ chiều mà sinh kêu, nếu không sớm muộn cũng bị trượng phu ghét bỏ. Chàng xem, đến chuyện chàng và Hoa Nương tỷ tỷ, thiếp cũng mắt nhắm mắt mở, ai bảo chàng không tiến tới, làm trong nhà cũng có người xì xầm, thiếp thật oan.

Thực sự không có cách nào tranh cãi với Lục Khinh Doanh ở loại chuyện này, cách biệt tư tưởng là quá xa, trong mắt chủ mẫu, thị thiếp thực ra là một loại tài sản trong nhà, hết tiền bán thị thiếp là chuyện thường, bằng hữu trao đổi thị thiếp với nhau cho mới mẻ cũng như cơm bữa, chẳng ai để ý.

Lục Khinh Doanh thấy Vân Tranh không vui, cọ cọ má vào má y: - Thiếp sai rồi, phu quân cả tháng vất vả ở quân doanh đã mỏi mệt, thiếp không nên nhiều lời mới đúng, phu quân đừng giận..

Vân Tranh cười nhẹ vuốt mũi nàng, bế Lục Khinh Doanh về phòng, lão bà thế này, thương không hết, sao giận cho được.

Buổi sáng thức dậy, Vân Tranh thấy Lục Khinh Doanh đeo cái phượng trâm trên đầu, trêu: - Hiện giờ ở Thành Đô có còn ai chưa biết cây trâm trên đầu nàng là của hoàng hậu không?

Lục Khinh Doanh cười hì hì đẩy trượng phu ra ngoài: - Chàng đi làm chính sự đi, chuyện của phụ nhân không cần chàng lo, phụ nhân ở với nhau ngoài so phu quân, so con cái, so trang sức thì còn gì nữa.

Ra tới ngoài cổng thì Cát Thu Yên mới rụt rè đi ra, cầm một cái bọc đi tới, cúi đầu lí nhí nói: - Thiếu gia cứ tùy tình thế mà làm, đưa được thì đưa, nếu không mang về, đây là chút tâm tư ích kỷ của thiếp thân, thiếu gia thương xót mới nể mặt, nhưng thiếp thân không dám vì thế mà làm hại tới người nhà.

Vân Tranh lần đầu tiên cảm thấy nữ nhân này có điều đáng quý, mỉm cười với nàng một cái, nhảy lên ngựa, cùng Hầu Tử, Hàm Ngưu tới phủ nha.

HẾT!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi