TRÍ TUỆ ĐẠI TỐNG

Vân Tranh thất kinh, tri phủ Khang Châu chiến tử năm ngoái, chẳng lẽ tiểu cô nương này là gia quyến lưu lạc của ông ta?

- Triệu công là viên quan hiếm hoi ở Quảng Nam mà bản tướng kính trọng, nếu muội có bằng chứng chứng minh thân phận thì đưa ra, nếu không, muội còn nhỏ ta cũng không trách.

Quân đội Khang Châu nghe tin giặc tới đều bỏ chạy, bách tính ai chạy đươc đều chạy hết, tri phủ Triệu Sư Đán cùng ba trăm người già yếu dám cầm vũ khí chống cự địch, còn giết được mười mấy tên đạo phỉ, tuy cuối cùng chết sạch, nhưng tranh thủ được thêm thời gian cho bách tính bỏ trốn, là hảo hán hiếm có.

- Đa tạ tướng quân khen ngợi, gia phụ chẳng qua chỉ tận chức tận trách thôi, tiểu nữ tử muốn hỏi một câu, tặc binh sắp tới, binh lực hùng hậu không thể cản, không biết tướng quân muốn chiến hay muốn chạy?

Cô nương này không tầm thường đâu, chẳng cần bằng chứng Vân Tranh cũng tin vài phần rồi: - Chiến thì sao, chạy thì sao?

- Tướng quân muốn chiến, xin đưa ra binh phù, tướng quân muốn chạy, tiểu nữ xin phép rời khỏi đây, đợi vị tướng quân khác.

Vân Tranh rời bàn, đi ra chắp tay thi lễ: - Khởi cư xá nhân, thông trực lang, Vũ Thắng quân mã bộ quân đô giám Vân Tranh ra mắt Triệu tiểu thư, đây là ấn tín của bản quan, mời tiểu thư xem. Nói rồi lấy ấn tín trong lòng ra.

Nhìn cách tiểu cô nương cầm ấn tín thì biết thân phận không cần nghi ngờ nữa rồi, tiểu cô nương này ắt được phụ thân sủng ái cực độ, thường xuyên chơi ấn tín của phụ thân nên mới biết sờ xem vân ngầm bên trên đó, lưu lạc nơi hoang dã một năm, mấy đứa nhỏ đều nhiễm tính dã thú, chỉ nàng vẫn giữ phong mạo quý nữ quan gia, Vân Tranh không phục cũng không được.

Triệu Nghênh Xuân kiểm tra ấn tín của Vân Tranh xong, cung kính trả lả, huýt một tiếng sáo, con khỉ đang ăn chạy ngay đi, không biết đi đâu.

- Tiểu Kim đi tìm Đại Kim, trên người Đại Kim có di thư và ấn tin của gia phụ. Vân tướng quân, thứ cho tiểu nữ hỏi lần nữa, ngài chắc chắn muốn tử chiến chứ?

- Không, ta không định tử chiến, Hoàng Sư Mật chưa có tư cách khiến Vũ Thắng quân của ta phải tử chiến, bọn chúng tới đây coi như thọ đã hết. Vân Tranh tự tin đáp:

Triệu Nghênh xuân hơi bất ngờ vì câu trả lời này: - Nếu đã thế vì sao tướng quân không truy kích chúng ở Nghi Châu, bỏ mặc bách tính?

- Ta là quân nhân, phải tuân thủ tướng lệnh, thượng quan yêu cầu ta cố thủ Ôn Tuyền quan, không được phép tùy ý rời vị trí khi chưa có lệnh.

Chẳng bao lâu hai con khỉ chạy vào, con lớn hơn còn mang một cái bọc, Vân Tranh nói với Triệu Nghênh Xuân: - Tiểu thư giữ kỹ di vật của phụ thân đi, ta không xem nữa đâu, xem chỉ thêm thương cảm, đại chiến sắp diễn ra, tướng cầm quân tối kỵ tình cảm dao động. Nói xong chắp tay một cái rời căn nhà bếp nhỏ.

- Ngài, sao ngài có thể lờ đi tâm huyết của cha ta. Triệu Nghênh Xuân chạy tới trước mặt Vân Tranh ngăn cản đường đi của y, giận dữ nói:

- Triệu tiểu thư, trong di thư của lệnh tôn ắt có lời vàng ngọc, chỉ là ta sắp tác chiến, không muốn bị ngoại sự quấy nhiễu, nhiệm vụ của ta hiện giờ là làm sao chặn đứng Hoàng Sư Mật ở Ôn Tuyền quan, hãy đợi ta đánh trận xong, nếu tiểu thư vẫn muốn nói, ta sẽ nghe. Vân Tranh trả lời rất đường hoàng, lý lẽ đầy đủ không ai có thể chất vấn:

Triệu Nghênh Xuân gật gầu đầu ôm cái bọc, khóc rấm rút, mấy đứa bé thấy vậy bỏ bát cơm chạy ùa cả tới, đứa an ủi tỷ tỷ, đứa ngoạm chân y, Vân Tranh cười khổ, ra hiệu Lão Thiệu chăm sóc bọn chúng rồi về tiền doanh.

Di thư của loại chí sĩ này là không nên xem nhất, vì nó có tính đầu độc cao, bọn họ lúc vĩnh biệt hoặc chặt đầu luôn có sức hút cá nhân mạnh mẽ, dễ đánh sập đê chắn tâm lý của người khác, kích động người khác làm theo ý chí của mình, đám người Di Lặc giáo trước khi chết là một minh chứng.

Hơn nữa tình báo năm ngoái, tới năm nay thì mọi chuyện đã muộn.

Vân Tranh không trở về lều mà đi lên tường thành, nhắm mắt tận hưởng gió đồng hoang lồng lộng thổi muốn bạt người đi, muốn lòng lắng lại, bốn đứa bé đó gây tác động không nhỏ tới y, lúc này chỉ muốn Hoàng Sư Mật tới ngay dưới thành để quyết một trận tử chiến.

Một tiểu thư quý nữ cõng đệ đệ thoát khỏi đống người chết, tìm được hai đứa bé còn sống, mang theo nuôi dưỡng hơn một năm trời, tấm lòng rất đáng quý.

Mấy đứa bé đều gầy tới trơ xương, trên người Triệu Nghênh Xuân thế nào không rõ, theo Lão Thiệu kể ba đứa bé trai kia, có vết đao kiếm, có vết chó cắn, trẻ con bốn năm tuổi mà chân tay đầy vết chai.

Suốt đêm hôm đó, thám báo của Vũ Thắng quân không ngừng rút về, chứng tỏ địch đã tới rất gần, đến đây đi, Vân Tranh lẩm bẩm, Ôn Tuyền quan là nơi ắt phải qua nếu muốn về Ung Châu.

Đợi chúng tới là được.

Rạng sáng từ trong núi chạy ra một người, một nam tử Quảng Nguyên tiêu chuẩn, dáng không cao, nhưng khí thế thì rất khiếp người, đứng dưới cổng thành quát tháo yêu cầu tướng lĩnh cao nhất ra đón mình.

Chu Đồng phất tay ra hiệu, một mũi nỏ bắn chính xác qua họng hắn, hai quân đánh nhau không chém sứ giả, nhưng không phải loại muốn chết này.

Không thấy sứ giả trở về, tiếng chiêng đồng kỳ quái vang lên, từ bốn phương tám hướng những kẻ tay cầm lao dài, tay cầm lá chắn mây xuất hiện, rất đông, đầy sơn cốc, đội ngũ tuy không chỉnh tề, nhưng có thể nhận ra ba trận địa rõ ràng, chầm chậm áp tới. tựa như cơn hồng thủy. Nhìn từ xa xa chỉ thấy người và người đông nhung nhúc, không ít binh tốt đứng trên tường thành run rẩy, địch ít nhất phải đông gấp ba gấp bốn lần bọn họ, đây không phải là đám cường đạo bọn họ tiêu diệt trong đất Thục, đây là đội quân đã tung hoành hai vùng Lưỡng Nam giết vô số tướng Tống, nhất là tiếng chiêng đồng như nện thẳng vào tim mọi người.

Đám sĩ tốt trên thành đưa mắt nhìn nhau, đều thấy nỗi khiếp sợ trong mắt đối phương.

Lúc này bản chất sương quân lộ ra rồi, bọn họ chỉ là đám người không có khái niệm tổ quốc, dân tộc, không có vinh dự tự hào, chiến đấu đơn thuần vì tiền bạc, nhưng thủ thành, thắng chẳng được gì, thua thì mất mạng, nên thấy cảnh tượng này là dao động.

- Cung thủ vào vị trí, kiểm tra khí giới, chuẩn bị sẵn sàng. Chu Đồng ghé đầu ra sau tường thành quát lớn với cung nỏ thủ, che dấu sự khẩn trương.

Tiếu Lâm tuốt kiếm, kẻ nào bỏ chạy là ông ta giết ngay tức thì.

Một đám mây đen bất an bao phủ khắp Ôn Tuyền quan, Tô Tuấn lo lắng nhìn quanh, ra hiệu cho Vân Tranh, muốn y nói gì đó ổn định lòng quân.

Vân Tranh không nói gì, bước tới sát rìa tường thành, hai tay chống tường dõi mắt nhìn ra xa, quân địch đã tới gần rồi, có thể nhìn rất rõ, tiếng chiêng đồng to hơn nhưng không làm người ta sợ hai nữa mà làm người ta thất vọng, hoàn toàn chẳng hề giống công thành chiến mà y tưởng tượng, chẳng có máy ném đá, chẳng có võ sĩ mặc khải giáp, tướng cưỡi ngựa cũng rất thưa thớt, biện pháp phòng ngự duy nhất của chúng chính là chiếc khiên mây.

Tường thành xôn xao, cả sĩ tốt bình thường cũng đã nhận ra chuyện lạ kỳ.

Đánh thành thì thế nào cũng phải thăm dò, xem đối phương có bố trí cạm bẫy hay không, xem chỗ nào xung yếu, nhưng tên Hoàng Sư Mật kia bỏ hết nhưng khâu đó, cứ thế phái người tràn tới, không có bất kỳ chiến thuật nào.

Cả một đám lại đưa mặt nhìn nhau.

Bỗng nhiên Vân Tranh muốn xem thứ cha Triệu Nghênh Xuân để lại, có phải một viên quan văn đối diện với loại kẻ địch xúc phạm binh pháp này nên mới nổi giận cùng ba trăm người già ra kháng địch không?

Đám Lương Tiếp, Bành Cửu cùng những sĩ tốt Giáp Tử doanh từng theo Vân Tranh tới Tây Hạ, biết rõ quân đội là thế nào, nghe tin Nông Trí Cao đánh đâu thắng đó, còn tưởng phải đối diện với đội quân hùng dũng như thế, cho nên thoạt nhìn địch đông nghìn nghịt mới sinh lòng khiếp sợ, ai ngờ là đám ô hợp còn thua cả đạo phỉ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi