Chương 111:
“Ngủ cũng đã ngủ cùng rồi… Em còn căng thăng như vậy làm gì? Em nghĩ răng tôi sẽ quay lại ăn lại cọng cỏ cũ gây guộc như em sao?”
Khóe môi mỏng của Phong Hàng Lãng khẽ gọn lên, khắp hiện toát ra vẻ xâu ra. Người đàn ông nho nhã cao quý, kẻ lưu manh nho nhã. Mà sự hấp dân lại vô hạn.
Anh dám nói mình chỉ là cong cỏ cũ gây guộc? Tuyết Lạc tức giận không làm được gì, chỉ có thể dẫn dần yên tĩnh lại.
Chỉ cần người đàn ông không khinh bạc cô, sỉ nhục cô băng lời nói thì cũng chả có gì là to tát cả. Dù sao ở Hạ gia nhiều năm như vậy, cô cũng đã huần luyện kỹ năng nhân nhịn cơ bản của Ninja Rùa hơn chục năm rồi.
“Để em ngoan ngoãn ở lại Phong gia, nhưng em lại cô găng muôn ra ngoài sông nơi hoang dã, có phải em coi lời tôi nói như gió thoảng qua tai phải không?”
Thấy người phụ nữ dần bình tĩnh lại, Phong Hàng Lãng bắt đầu dạy dỗ hành vi gan to bằng trời của cô.
Giọng điệu nhẹ nhàng giỗng như mưa phùn.
“Tôi đâu có đi sống nơi nào hoang dã đâu? Không phải chỉ ở trong Tên: thôi sao?” Tuyết Lạc không thể không phản bác.
“Vậy tại sao không yên ổn ở lại Phong gia, mà nhất định muốn đến trường ở?” Phong Hàng Lãng trách măng.
“Lý do tôi muốn ở lại trường, e rằng Phong Hàng Lãng anh cũng biết rổ hơn ai hêt!”
“Bởi vì cuộc sống trong trường học có thê khiến em buông thả hơn nhiều sao?”
Đề nghị này quả thực rât nghệ thuật!
Tuyết Lạc tức giận ‹ đến mức hít thở không thông nữa rồi. Cô nghĩ có lẽ đã đến MẸ chọc thủng cái tờ giây cửa sơ này với Phong Hàng Lãng rồi: “Mục đích của tôi chính là muốn trồn tránh việc dây dưa mập mờ với Phong Hàng Lãng anh! Tôi là chị dâu của anh! Có loại em chồng nào đối xử như vậy với chị dâu của mình hay không?”
Lại tự cho mình là chị dâu? Người phụ nữ này sao lại không bị ngốc chết đi chứ!
“Sống ở Phong gia thì phải phục vụ tôi.” Cơn giận dữ của Phong Hàng Lãng vơi đi một chút.
“Tôi sẽ không làm vậy! Muốn tôi ¡ phục vụ, thì tôi chỉ phục vụ mỗi anh cậu Phong Lập Hân mà thôi! Còn anh tìm người phụ nữ khác mà yêu cầu phục vụ!” Nửa cái nhìn thôi Tuyết Lạc cũng lười phải tặng cho Phong Hàng Lãng.
“Nhưng tôi lại muốn em phải phục vụ tôi! Phải phục vụ cho đến khi tôi cảm thấy thoải mái thì mới dừn ng!”
Một đêm lãng mạn như vậy, một cảnh đẹp trong lành đến như vậy, đều bị người phụ nữ cứng đầu này đảo lộn toàn bộ.
“Nằm mơ đi!” Tuyết Lạc không chịu tỏ ra yêu kém nói với người đàn ông một câu.
Nhưng thực ra ngay lúc đó Tuyết Lạc lập tức hồi hận. Bởi vì muôn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với người đàn ông thô bạo này, chính mình đã tự đây bản thân vào tình thế nguy hiểm khó lường. Vào giữa đêm khuya, trai đơn gái chiếc, hơn nữa lại còn ở nơi rừng núi hẻo lánh..
Nếu người đàn ông tâm trạng không tốt, liền ném mình trong vùng khỉ ho CÒ gáy này, chẳng phải Lâm Tuyết Lạc cô chính là tự mình đây mình đến cái chết sao?
“Phong Hàng Lãng, cũng muộn rồi, chúng ta vê Phong gia thôi.”
Tuyết Lạc cần thận nhắc nhở người đàn ông. Cô cũng không ngu đên mức nhắc anh đừa mình về trường được, như vậy không phải là tự tìm đường chết sao?
“Tối nay không về Phong gia!” Giọng nói của Phong Hàng Lãng trầm xuống, nghe giống như anh còn có quỷ kê khác.
“Không… Không về Phong gia?
Vậy… Vậy anh muôn đưa tôi đi đâu?”
Tuyết Lạc cảm thấy bồn chồn căng thăng không ngót.
“Đi ngắm bình minh.”
Ngắm… Ngắm bình minh? Đề nghị này quả thực rất nghệ thuật! Người.đàn ông thô bạo này thực sự biết cảm nhận cuộc sông? Thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên?
Trong đôi mắt đen nháy của người đàn ông hiện lên vẻ điêm tĩnh và lạnh lùng. Bên trong đó ấn chứa một bí ẩn không lời giải đáp.