TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 128:

Anh lại lần nữa gắp miếng cần tây đến bên môi Tuyết Lạc, nhưng Tuyết Lạc chỉ cúi đầu nhất quyệt không chịu mở miệng. Sao cô có thê đề cho người đàn ông này đút thức ăn cho mình được đây.

Những việc này là có ý gì? Căm ghét thì đánh một trận? Sau đó lại tặng cho một viên kẹo ngọt?

“Đại Cáp không thích ăn cần tây bách hợp. Nêu em không ăn thì jnc: sự quá lãng phí thức ăn rồi. ” Phong, Hàng Lãng lại dùng giọng điệu xấu xa nhàn nhạt nói.

Đại Cáp chính là con chó husky ngu ngôc mà Phong gia nuôi.

_ Thấy Tuyết Lạc vẫn không chịu mở miệng ăn, Phong Hàng Lãng liền cầm đũa đút miêng cân tây bách hợp đó vào miệng mình.

“Phong Hàng Lãng, anh nhôốt tôi lại thì cũng không nói làm gì, nhưng ngay cả một người ngoài vô tội anh cũng không buông tha? Tại sao anh lại đánh Phương Diệc Ngôn thành ra như vậy? Cũng chỉ vì tôi và anh ây là bạn bè, cho nên anh mới hành hung đánh anh ấy sao?”

Tuyết Lạc thực sự rất tức giận, liên tục chất vần hành vi hành hung vừa rôi của người đàn ông này.

Phong Hàng Lãng lại không hệ thích ăn cân tây bách hợp. Không phải là không chịu được vị đăng của hoa bách hợp, mà là anh không. thích mùi vị thoang thoảng vị thuốc của rau cần tây.

Sau khi nhai hết cần tây và bách hợp trong miệng, Phong Hàng Lãng bình tĩnh nói: “Tôi nói tôi ghen… Em có tin không?”

” Câu này của anh khiến Tuyết Lạc không nói nên lời.

Cái gì gọi là ‘ ‘ghen”? Phong Hàng Lãng anh lại đi ăn giắm chua của nhà nào rồi? Mà mình là vợ của Phong Lập Hân, thì anh ghen cái nồi gì?

“Viện cớ! Bất luận anh có bịa đặt lý do gì thì cũng không thê minh oan cho hành động độc ác của anh!” Tuyết Lạc lạnh lùng măng.

“Hóa ra là em không tin… Vừa hay tôi cũng không tin được!” Phong Hàng Lãng nhàn nhạt cười, nụ cười giâu kín trong lòng.

Tuyệt Lạc tức giận trừng mắt nhìn PhoiDi Hàng Lãng, bộ dạng không chút đề tâm, tùy tiện và cầu thả của người đàn ông khiến cho Tuyết Lạc thực sự sôi máu phát điên.

“Không cùng tôi xuống lầu ăn chút gì sao?” Nhìn người phụ nữ làm lơ không thèm quay đâu nhìn mình, Phong Hàng Lãng lại thì thào nói một câu.

Tuyết Lạc không muốn để ý đến HONgI đàn ông tính cách thất thường này!

“Hóa ra là mai em không muốn đến trường!” Phong Hàng Lãng từ trên mặt đất đứng lên, động tác tao nhã: “Vậy thì tôi không làm phiền em ngồi Suy nghĩ lung tung trong căn phòng phơi nắng này nữal”

Vừa nghe nói đến đi học, Tuyết Lạc lập tức bật dậy, Tuyết Lạc bật dậy khỏi phòng phơi nắng.

Tốc độ đó ước tính là chậm hơn Bolt không quá vài giây.

Nhìn thây sức sông trẻ trung, bóng dáng vui tươi sáng như ánh mặt trời, khóe miệng Phong Hàng Lãng gợn lên một nụ cười.

Có lẽ là do động tác bò dậy quá nhanh chóng, cộng thêm với việc cả ngày không có ăn thứ gì, cho nên Tuyệt Lạc vừa chạy được vài bước, vọt tới mép cửa phòng liền run rẫy lung lay như muốn đồ xuÔng.

Phong Hàng Lãng nhanh tay nhanh mát, lập tức vươn tay đỡ cô gái mềm nhữn ôm vào lòng.

Tuyết Lạc giằng co tượng trưng vài lân, nhưng sức lực của cô lúc này quá yêu ớt, sau đó một trận choáng váng kéo đến, suýt chút nữa là cô ngất đi.

“Chỉ dựa vào với thể chất này của em, mà cũng học đòi tuyệt thực? Có mà chết đói luôn!” Phong Hàng Lãng ôm ngang người phụ nữ yếu ót vì đói xuông lâu, anh ôm cô chậm rãi bước từng bước vững chắc xuống lầu.

Lợi thế của người trẻ chính là, Tuyết Lạc uống một bát canh táo tàu đỏ hạt sen liền dần dần lấy lại tinh thần và khí huyết.

Phong Hàng Lãng ngồi một bên, giông như làm bạn ngôi cùng, mà cũng giống như là đang giám sát.

Tuyết Lạc ăn rất chậm, thỉnh thoảng dùng một đôi mắt nhỏ liếc nhìn Phong Hàng Lãng một chút. Rõ ràng là cô vận còn giận người đàn ông này.

Nhốt cô lại cũng không nói làm gì, đã vậy anh còn tính kê đánh người khác.

Hơn nữa lại là vô duyên vô cớ đánh người.

“Sao, em vẫn còn khó chịu với tôi vì tôi đã đánh tên mọt sách đó?” Phong Hàng Lãng hỏi.

“Vậy anh có cảm thấy, anh nên xin lỗi tôi và xin lỗi Phương Diệc Ngôn hay không?” Tuyết Lạc hỏi ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi