TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 180:

“Phong tiên sinh, anh muốn ăn gì?”

Hạ Dĩ Cầm chủ động hỏi: “Tuyết Lạc nói anh thích ăn thịt bò bít têt?”

“Ừ, tôi ăn thịt động vật cao cấp.”

Phong Hàng Lãng nhã nhặn trả lời.

Khuôn mặt Phong Hàng Lãng anh tuần, một cái nhướn mày, một cái nhếch môi cũng làm cho Hạ Dĩ Cầm yêu thích không ngừng. Nếu có thê gả cho người đàn ông này, Hạ Dĩ Câm phải trả giá đắt cô cũng nguyện Hàng Lãng trò chuyện vui vẻ, em..

em muôn vệ Phong gia chăm sóc Phong Lập Hân. Em đi trước nhé.”

“Tuyết Lạc đừng vội, ở lại chúng ta cùng nhau ăn bữa tôi đi. Thuận tiện, sau đó Phong Nhị thiếu gia có thể chở em về.” Hạ Dĩ Cầm dịu dàng nói với vẻ quan tâm Tuyết Lạc giông như thật sự xem cô ây là em gái ruột của mình.

“Không cần, em có thể tự gọi taxi.”

Nói xong, Tuyết Lạc vội vàng giông như chạy trôn rời đi.

Hạ Dĩ Cầm vốn tưởng Phong Hàng Lãng tới đây chỉ muôn diễn một chút nhựng không ngờ hắn lại thật sự ngồi xuông ngay ngắn trước mặt cô.

“Phong tiên sinh, anh muốn ăn gì?”

Hạ Dĩ Cầm chủ động hỏi: “Tuyết Lạc nói anh thích ăn thịt bò bít tết?”

“Ừ, tôi ăn thịt động vật cao cấp.”

Phong Hàng Lãng nhã nhặn trả lời.

Khuôn mặt Phong Hàng Lãng anh tuần, một cái nhướn mày, một cái nhếch môi cũng làm cho Hạ Dĩ Cầm yêu thích không ngừng. Nếu có thê gả cho người đàn ông này, Hạ Dĩ Câm phải trả giá đắt cô cũng nguyện ý.

“Phong Nhị thiếu gia thật hài hước.

Vậy thì hai phần bò bít tết đi. Thêm Hóc W Hạ Dĩ Cầm vừa định đem thực đơn trong tay đặt xuống cùng chọn món với Phong Hàng Lẵng, lại kinh ngạc phát hiện Phong Hàng Lãng. đang ăn phân bánh dư lại trên bàn của Lâm Tuyết Lạc.

Bình thường Phong Hàng Lãng rất ít ăn đồ ngọt, hắn .cau mày nhưng vân cố ăn hễt cả miếng bánh Mousse.

Trong nháy mắt Hà Dĩ Cầm hối hận, sớm biêt Vậy, cô đã ăn miệng bánh kia. Như vậy lúc này Phong Hàng.

Lãng ăn miệng bánh đó chính là ăn phần còn lại của Hạ Dĩ Cầm! Chuyện đó lãng mạn biết bao?

Nhưng Hạ Dĩ Cầm lại lo ngại một Phong Hàng Lãng tự cao tự đại, sao lại ăn đồ ăn dư của phụ nữ? Cô nghĩ cũng không dám!

Phong Hàng Lãng vừa ăn, vừa gõ tin nhãn gửi cho Tuyết Lạc.

“Xe không khóa, ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ tôi. Cô dám đi, cô sẽ không chịu đựng được hình phạt của tôi đâu!”

Đi ra khỏi nhà hàng Lâm Hải, cảm nhận được gió đêm mát lạnh thôi tới Tuyết Lạc không nhịn được cảm thấy mật mát.

Lần này, cô đã đạt được ý nguyện – của mình đem người đàn ông đó đây cho một người phụ nữ khác, cô phải cao hứng, mới đúng, tại sao trong lòng lại cảm thấy buồn bã và mất mát!

Tuyết Lạc không rõ mình rốt cuộc là muôn gì, cô chỉ cảm thấy, đau buồn khó hiệu đang bao trùm lấy mình, làm cách nào cũng không thoát ra nổi.

Tuyết Lạc : ngắng đầu nhìn bầu trời, bâu trời cũng không phải. chỉ duy nhất một màu đen, nhờ ánh sáng rực rỡ của những ngôi sao sự bất tận vô bờ đó còn mang màu xanh thẫm, đẹp một cách bình yên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi