TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Chương 188:

Việc này chứng tỏ rõ ràng, tối qua phu nhấn và Nhị thiếu gia lại ở với nhau. Việc có con nói dõi, nhà họ Phong chắc chắn cũng sắp thành rồi.

Dì An càng vui mừng không khép được miệng lại.

Bị dì An nhìn thấy Tuyết Lạc hơi bối rồi một chút.

Nghĩ kỹ thì thuốc dù sao cũng là dì An đưa cho cô, dì chắc sớm đã biết rõ môi quan. hệ không rõ ràng giữa mình và nhị thiếu gia rồi.

Nhưng nụ cười trên mặt dì An…

Nhìn thấy nụ cười vô cùng hòa nhã, gần gũi trên gương mặt của dì An, Tuyết Lạc sao lại càng cảm thấy mình đang dần chìm trong âm mưu mà người của Phong gia biên kịch.

Dì An biết, quản gia Mạc cũng biết…

Hoặc có lẽ, ngay cả Phong Lập Hân cũng biết?. Nếu đúng như vậy, Tuyết Lạc thấy rằng mình chết đi là vừa!

Đúng là một gia đình vô lương tâm đáng ghét! Đên cả người làm cũng trở thành đồng phạm.

“Dì An, con không ăn nữa, con phải đi học ngay.” Điều duy nhất Tuyết Lạc muôn làm là nhanh chóng rời khỏi Phong gia, rời khỏi nơi đây cạm bẫy này. Cứ tiệp tục thế này, Tuyết Lạc ngoai trừ việc liên tục bị rơi vào “tay giặc”, cô sẽ không còn sức lực, không còn lý trí để tự cứu mình ra.

“Phu nhân, còn chưa đến 7 giờ, sao cô đi vội thế?” Di An gặng hỏi. Lúc bà muốn đi tới khuyên nhủ, Tuyết Lạc đã ôm sách giáo khoa, đâm đầu chạy đi.

Dì An muốn đuổi theo nhưng không theo kịp Tuyết Lạc nên đành phải quay lại gọi tài xế Tiểu Tiền đề anh ta nhanh chóng qua đây chở phu nhân đến trường.

Nhưng vừa bước đi, dì An không khỏi lầm bằm, Nhị thiếu gia cũng thật là, yêu cũng yêu thôi, sao lại đê nhiều: vết đỏ trên cổ phư nhân như vậy. Phu nhân đến trường đi học chắc chắn sẽ xấu hồ, ngại ngùng khi bị các bạn trong lớp nhìn thây.

Lúc Tuyết Lạc đến ký túc xá, Viên Đoá Đoá vân còn đang hẹn hò thân mật với Chu Công. Tư thê ngủ của cô vô cùng bá đạo, không hỗ danh là một nữ hán tử.

Tuyết Lạc không đánh thức Viên Đoá Đoá, lòng cô rối như tơ vò nằm lên giường , trằm ngâm nhìn lên trần nhà.

Sao mình lại chọc giận tên đàn ông xấu xa, vô liêm sỉ không cân mặt mũi như Phong Hàng Lãng chứ! Lần trước là vì ăn cháo thì thôi không nói, dù sao cũng là tại bát cháo đây, nhưng lân trước là bãi biển thỉ sao?

Lân này ở Phong gia thì sao? Đúng là chả có chỗ nào mà Phong Hàng Lằng không dám làm càn!

Từng chút từng chút ký ức đệm qua ùa về, Tuyết Lạc cảm thấy hồ thẹn, nhanh chóng lây hai tay che mặt.

Thực sự không có mặt mũi nào gặp mọi người.

Người đàn ông tàn bạo. kia thậm chí còn không thèm cởi quần áo của anh ta, liên trực tiếp… Tuyết Lạc cảm thấy mình ngứa răng ngứa miệng muôn căn người!

“A, Lâm Tuyết Lạc, cậu chui ra từ đâu thê?”

Viên Đoá Đoá vừa tỉnh dậy, hét lên một tiếng. Còn Tuyết Lạc vẫn đang chìm đắm trong chuyện nam nữ tối qua, bị dọa sợ, giật mình thon thót.

“Đoá Đoá, cậu làm gì vậy, tự dựng hét lên một tiếng dọa chết người khác rồi đây biết chưa?” Tuyết Lạc chột dạ, lấy tay vò ngực.

Viên Đoá Đoá, vừa nãy còn hét lên vì giật mình bỗng ngừng nói, tác phong thay đổi đột ngột, ánh mắt cô ây tỉnh tường quét qua khuôn mặt và cô của Tuyết Lạc.

“Đoá Đoá, có chuyện gì vậy? Tớ… có chữ trên mặt tớ sao?” Tuyết Lạc càng cảm thấy tội lỗi khi Viên Đoá Đoá nhìn chăm chằm một cách kỳ lạ. Vội lấy tay lau mặt.

Viên Đoá Đoá không trả lời câu hỏi chột dạ của Tuyết Lạc, mà bắt ngờ lao về phía Tuyết Lạc, túm lấy cổ áo len của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi