TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Trong biệt thự chính của Phong gia, ánh đèn sáng ngời rực rỡ.

Thảm đỏ sang trọng trải dài dưới chân Lâm Tuyết Lạc. Dưới sự chỉ dẫn của quản gia Mạc, Tuyết Lạc bước qua những đóa hoa tươi tắn trong vườn, bước vào phòng khách của Phong gia.

“Tiểu thư Tuyết Lạc, trước tiên cô cứ ngồi nghỉ ngơi một lát. Tôi đi thông báo với thiếu gia.”

“Quản gia Mạc, làm phiền rồi.” Lâm Tuyết Lạc lễ phép đáp lời.

Sau khi quản gia Mạc rời đi, phòng khách trống vắng chỉ còn lại một mình Tuyết Lạc, cô đưa mắt nhìn bốn phía, quan sát bày trí trong phòng. Chính giữa phòng khách là một bó hoa hồng lớn hết sức xinh đẹp.

Hoa hồng đại diện cho tình yêu… Nhưng mình còn có thể có tình yêu sao?

Tuyết Lạc muốn chạm vào hoa hồng nhưng cuối cùng vẫn rụt tay lại, lẳng lặng đứng yên chờ đợi.

Camera giám sát phòng khách được kết nối với màn mình tinh thể lỏng trong phòng của Phong Lập Hân.

“Hàng Lãng, anh cảm thấy cô gái tên Lâm Tuyết Lạc này không tệ, ánh mắt rất trong trẻo, sạch sẽ.” Phong Lập Hân rất hài lòng với em dâu tương lai của mình.

Phong Hàng Lãng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Tuyết Lạc trêи màn hình, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, giọng nói tràn ngập kiêu ngạo. “Sạch sẽ cái gì! Nếu không phải bị ép buộc thì chắc chắn là có mưu đồ khác mà thôi.”

“Không cho phép em phán xét tùy hứng như vậy! Mau cùng Tuyết Lạc đi lấy giấy đăng kí kết hôn trước đi. Như vậy anh mới yên tâm được.” Phong Lập Hân cảm thấy việc nói chuyện cũng càng ngày càng tốn sức.

“Ngày mai đi, cục dân chính không làm việc buổi tối.” Phong Hàng Lãng đáp qua loa.

“Không cần đợi đến mai. Anh đã gọi dịch vụ khẩn cấp phục vụ tận nhà rồi.”

Phong Lập Hân không cho em trai cơ hội lùi bước hay từ chối. Trực giác mách bảo anh: Lâm Tuyết Lạc này là cô gái tốt, là em dâu tốt. Cô nhất định sẽ giúp anh chăm sóc Hàng Lãng cẩn thận.

Điều quan trọng nhất là: Phong Lập Hân sợ mình không thể chờ đợi lâu hơn được nữa!

Trong phòng khách của Phong gia.

Hai nhân viên của cục dân chính bước vào, đưa một tờ đăng ký kết hôn đến trước mặt Lâm Tuyết Lạc. “Lâm tiểu thư, nếu cô tự nguyện gả cho Phong thiếu gia, mời cô điền và ký tên vào tờ giấy này. Phong thiếu gia không tiện xuất hiện, chúng tôi sẽ mang lên tận nơi cho ngài ấy ký.”

Điền xong vào tờ khai, lẳng lặng nhìn khoảng trống của đằng gái mất mấy giây, Tuyết Lạc mới ký tên mình vào.

Cùng lúc đó, trong phòng ngủ trêи tầng hai.

“Được, em ký! Anh, coi như anh lợi hại!”

Dù miệng nói như vậy, Hàng Lãng vẫn ngoan ngoãn ký tên của mình xuống tờ đăng ký kết hôn: Phong Hàng Lãng!

Phong Hàng Lãng căn bản là không có lòng dạ nào nói chuyện yêu đương, chứ đừng nói là cưới một người phụ nữ về làm vợ. Làm toàn bộ những việc này cũng chỉ là để anh trai Phong Lập Hân yên tâm mà thôi.

Một tiếng sau, giấy đăng ký kết hôn có tem dấu và có hiệu lực pháp luật đã nằm trong tay Phong Lập Hân.

Đằng trai: Phong Hàng Lãng, đằng gái: Lâm Tuyết Lạc.

“Anh, em đã ngoan ngoãn lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, vậy tiếp theo anh có phải cũng nên ngoan ngoãn làm phẫu thuật cấy ghép da hay không?”

Đây mới là mục đích khiến Hàng Lãng chịu ký tên vào tờ giấy đó. “Da của em, mỗi ngày đều đang vì anh mà chăm sóc thật tốt.”

Thật ra hắn không biết, bác sĩ Kim đang che giấu bệnh tình của Phong Lập Hân với hắn. Tình trạng thân thể của Phong Lập Hân bây giờ mà nói, duy trì tính mạng đã khó lắm rồi, huống hồ là làm giải phẫu.

“Chuyện nam nữ, mỗi khắc đều đáng giá ngàn vàng đấy! Hôm nay em và Tuyết Lạc ăn mừng cuộc sống mới cưới, mau về động phòng đi! Đừng để Tuyết Lạc đợi lâu!” Phong Lập Hân đưa tờ giấy đăng ký kết hôn cho quản gia Mạc mang đi cất.

Động phòng? Cùng người phụ nữ này?

Ánh mắt Phong Hàng Lãng rơi xuống hình ảnh Lâm Tuyết Lạc trêи màn hình: thật là một người đàn bà giỏi che giấu!

Khóe môi hắn nhếch lên một cái như có như không, khiến mọi người xung quanh cảm thấy rét lạnh đến tận xương tủy. Đôi mắt hắn giấu kín vẻ lạnh lùng, tối tăm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi