TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Bộ dạng Phong Hàng Lãng đầy kiêu căng ngạo mạn, khiến Tuyết Lạc lúng túng vô cùng. Ngay trước mặt người ở Hạ gia lại bắt chị dâu gắp thức ăn, cái kiểu chẳng giống ai này thật sự quá mới mẻ rồi.

Tuy nói Lâm Tuyết Lạc cô có nghĩa vụ chăm sóc ’em chồng, nhưng cũng không phải chăm bẫm từng li từng tí, bất chấp hoàn cảnh như vậy.

Tuyết Lạc nào có biết: người đàn ông ngạo mạn lắm tiền trước mắt cô đây, mới chính là chồng hợp pháp của mình chứ? Vợ gắp thức ăn cho chồng ở nhà bố mẹ đẻ vốn dĩ vẫn là chuyện hết sức hợp tình hợp lý.

Sắc mặt Ôn Mỹ Quyên trở nên cứng ngắc: bà có ngốc đến mấy cũng có thể nhìn ra, Phong Hàng Lãng không thích bát canh bào ngư do bà múc. Vì vậy, bà liền im lặng, không can thiệp vào.

“Tuyết Lạc, hay là con giúp Phong Nhị Thiếu gia gắp thức ăn đi. Con hiểu rõ sở thích và khẩu vị của cậu ấy hơn mà.” Mợ mình cũng về phe hắn, Tuyết Lạc chỉ có thể nhắm mắt ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu gắp thức ăn cho hắn.

Ở Phong gia, dì An luôn là người phục vụ Hàng Lãng ăn cơm. Bình thường cô cũng có thấy qua.

Sau khi khai vị bằng nước canh ấm, Tuyết Lạc gắp cho hắn thêm một ít nắm và rau xanh, tiếp theo mới là thăn bò và hải sản giàu protein… Tuyết Lạc lấy bao nhiêu, Phong Hàng Lãng ăn bấy nhiêu. Dường như hắn cũng thật sự có chút đói bụng.

“Phong Nhị thiếu, gần đây tôi đang lên kế hoạch cho một dự án lớn: đấu thầu công trình xây dựng phủ xanh từ đường Phổ Khánh đến đường Đại Đồng. Đây là hạng mục lớn đến máy trăm triệu. Bây giờ vạn sự đã xong xuôi rồi, chỉ thiếu một chút nữa mà thôi.” Hạ Chánh Dương thấy Phong Hàng Lãng ăn uống ngon miệng, bèn nhắc tới chuyện làm ăn.

Hạ Dĩ Cầm cũng ngồi xuống, lẳng lặng nhìn Tuyết Lạc đang gắp thức ăn cho Phong Hàng Lãng. Nhưng cô không hề hâm mộ hay đồ ky, mà ghi nhớ các món ăn mà Tuyết Lạc gắp, tổng kết lại khẩu vị của Phong Hàng Lãng, cùng với những món mà hắn ăn nhiều nhất.

Phong Hàng Lãng ưu nhã dùng giấy ăn lau khóe miệng, hắn đương nhiên biết Hạ Chánh Dương mời mình đến đây là có mục đích.

“Tôi không coi trọng hạng mục này. Đầu tiên, khu vực Đại Đồng tương đối đắt đỏ. Hơn nữa, dự án này có tiến độ lâu dài, muốn tiết kiệm tiền, cắt giảm nhân sự lao động là điều phải làm. Đây là công trình lớn, để lại cho trăm đời con cháu sau này, nếu trước mắt chỉ chăm chăm kiếm tiền, lừa bịp thiên hạ, ông không sợ đến lúc đó cả ba vị thiên kim tiểu thư nhà ông bị người ta trả thù sao?” Bị Phong Hàng Lãng phân tích chặt chẽ như vậy, Hạ Chánh Dương lại vô cùng ngạc nhiên: không ngờ con người nổi danh chốn thương trường như Phong Hàng Lãng mà cũng có mặt chính nghĩa.

“Nhưng tôi và cục quy hoạch đô thị có quen biết, bên đó nói công trình này tuyệt đối sinh lời.” “Cái ghế của tên họ Mạnh đó không vững, Nghe nói người mới nhậm chức thuộc trung đoàn ở quân đội, người này chưa chắc đã có chuyên môn tốt. Ông không sợ rót tiền ra rồi mắt sạch sao?” Một câu này quả thật triệt hạ toàn bộ nhiệt huyết của Hạ Chánh Dương. Lão không kìm được mà lầm bằm: cái tên họ Mạnh này, sắp bị điều đi rồi còn muốn gạt lão một vô sao? Mắt Tuyết Lạc rơi vào chiếc giỏ tre bên cạnh, bên trong có bánh mì xoài mới nướng thơm lừng. Đột nhiên, Tuyết Lạc muốn chứng minh sự trong sạch của mình với người ở Hạ gia: cô không lừa bọn họ về sở thích của Phong Hàng Lãng.

Cô lấy một miếng bánh mì xoài trong khay cho Phong Hàng Lãng, hắn ăn, cô lại lấy một miếng nữa, hắn tiếp tục ăn hết, sau khi hết miếng thứ ba cô mới dừng lại.

Phong Hàng Lãng ăn ba miếng bánh mì xoài, đủ để chứng minh rằng hắn rất thích món này.

Tuyết Lạc đã chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách: hành động luôn tốt hơn lời nói miệng.

Hạ Dĩ Cầm che miệng cười, cô thật sự muốn quay video cảnh Phong Hàng Lãng ăn bánh xoài rồi dí vào mặt Hạ Dĩ Kỳ. Để cho nó biết, Phong Nhị Thiếu gia không phải là ghét bánh vị xoài, mà là ghét cái người đang sống sờ sờ tên Hạ Dĩ Kỳ! Không biết xấu hồ lại vô dụng, họa này là Hạ Dĩ Kỳ tự chuốc lấy! “Phong Nhị thiếu, cậu nói, thông tin này có thể tin được không? Mới nhậm chức là ai2 Ai, tôi còn muốn nhờ Phong Nhị thiếu đầu tư vào công ty Chánh Dương. Có nhiều nguồn lực, cơ hội trúng thầu sẽ lớn hơn.

“Vấn đề đầu tư thì dễ thôi. Không nhìn cục diện, cũng phải nhìn vào phu nhân hiền lương thục đức mà ông đã nuôi dưỡng cho Phong gia chứ. Hạ tổng thật là một người dám nói dám làm.” Tuyết Lạc lại lúng túng: hắn đầu tư thì đầu tư đi, kéo cô vào làm gì? Nghe chẳng giống một thỏa thuận gì cả.

“Ha ha ha ha…” Hạ Chánh Dương nhạt nhẽo cười.

Chẳng hiểu là Phong Hàng Lãng đang khen lão, hay là chế giễu lão nữa.

Ban đầu ba cô con gái ruột của lão không muốn gả cho Phong Lập Hân thương tổn toàn thân do hỏa hoạn, bắt đắc dĩ lão mới ép cháu ngoại Lâm Tuyết Lạc gả qua đó. ‘Dám nói dám làm, lão thật không dám nhận.

Sau khi bữa ăn tối kết thúc, Hạ Dĩ Cầm nhiệt tình mời Tuyết Lạc ngủ lại Hạ gia. Cô muốn hiểu nhiều hơn về Phong Hàng Lãng, để sau này có thể chung sống hòa thuận với hắn.

Tuyết Lạc liền đồng ý. Đây chính là cầu còn không được. Ở lại Hạ gia, vẫn tốt hơn là về Phong gia để bị kẻ nào đó khinh bạc.

Nhưng sắc mặt Phong Hàng Lãng lại cứng đờ như khối băng trôi, hiện lên vẻ lạnh lùng khó chịu không sao che giấu được. Hiển nhiên là hắn không đồng ý để Tuyết Lạc ngủ lại Hạ gia. Tuy cơ thể cô bát tiện, nhưng ôm đi ngủ rất thoải mái, mà đó cũng là nghĩa vụ của người làm vợ như cô.

Nếu để Tuyết Lạc biết, trong tâm trí Phong Hàng Lãng cô chỉ có tác dụng như cái gối mềm, hẳn là sẽ tức đến nghiền răng nghiền lợi.

“Lâm Tuyết Lạc.” Phong Hàng Lãng lớn tiếng quát, từ trước đến nay hắn luôn gọi thẳng tên cô, hoàn toàn không có một chút tôn trọng nào đối với người chị dâu này. “Theo tôi về.” Mệnh lệnh hết sức đơn giản, ngắn gọn. Lộ rõ vẻ uy nghiêm và đáng sợ khôn lường.

Hắn nói theo hắn về thì phải theo ư2 Tuyết Lạc nhất định không nghe đấy! Cô lập tức kéo tay Hạ Dĩ Cầm, xoay người bỏ vào phòng khách Hạ gia.

“Lâm Tuyết Lạc, cái giá của sự tùy hứng, cô trả không nổi đâu.” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói. “Số tiền đầu tư vào công ty Chánh Dương vẫn nằm nguyên trong tài khoản của tôi. Sự tùy tiện của em đáng giá một tỷ đầy.” Lời nói lạnh như băng của Phong Hàng Lãng khiến Hạ Dĩ Cầm rút tay về theo bản năng. Cô không dám mời Tuyết Lạc ngủ lại Hạ gia nữa. Một tỷ quả thật là cái giá quá lớn.

Mà Ôn Mỹ Quyên còn khoa trương làm động tác đẩy Tuyết Lạc ra khỏi cửa, Tuyết Lạc mắt đà, ngã vào lồng ngực vững chắc. Lại là ngực Phong Hàng Lãng! “Tuyết Lạc, không còn sớm nữa, hay là cháu theo Phong Nhị thiếu về Phong gia đi. Phải phục vụ Đại Thiếu gia Phong Lập Hân cho tốt đấy.” Ôn Mỹ Quyên liền ra vẻ đuổi khách với Tuyết Lạc.

Hai nắm tay Tuyết Lạc siết lại: chỉ một câu nói của Phong Hàng Lãng mà toàn bộ người ở Hạ gia đã muốn đuổi cô đi? Tuyết Lạc có chút không cam lòng, nói. “Cậu, tối nay cháu muốn ở lại Hạ gia.” Cô muốn xem thử: mình và một tỷ kia, rốt cuộc cái nào được xem trọng hơn? Dù biết rõ kết quả sẽ khiến cô đau lòng, nhưng vẫn khăng khăng muốn biết.

Tối nay Tuyết Lạc không muốn về Phong gia. Không muốn tiếp tục cùng Phong Hàng Lãng sống cuộc sống dây dưa không rõ ràng nữa. Biết rõ cậu sẽ không vì cô mà bỏ lỡ cơ hội được Phong Hàng Lãng đầu tư một tỉ, nhưng cô vẫn phải nói. Cũng để cho mình có một lý do mà hết hy vọng.

“Tuyết Lạc, mợ con nói đúng: trở về Phong gia chăm sóc Đại thiếu gia Phong Lập Hân cho tốt, không được tự do phóng khoáng như vậy. Muốn về Hạ gia, sau này còn có thời gian mà.” Hạ Chánh Dương trách cứ lườm Tuyết Lạc một cái: tại sao phải cố tình đòi ở lại hôm nay chứ? Không biết nghĩ trước sau, tốt xấu gì hay sao? Một kết quả đã trong dự liệu. Tuyết Lạc xoay người, không buồn quay lại mà hướng ra cửa.

Mới ra tới tiểu khu, một chiếc Ferrari đen đã đỗ lại bên cạnh cô.

“Lên xe.” Một câu thật ngắn gọn, không chút lưu tình.

Tuyết Lạc không muốn lên xe của Phong Hàng Lãng, nhưng cuối cùng vẫn là phải lên. Không phải là cô chịu khuất phục, mà là cô cảm thấy, mình đúng là có trách nhiệm phải chăm sóc cho Phong Lập Hân.

“Hẳn một tỷ! Thật không ngờ Lâm Tuyết Lạc này lại đáng tiền như vậy.” Cô khổ sở tự giễu.

“Làm sao, tiếc tiền cho tôi à?” Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng. “Em phí hết tâm tư lôi tôi đến Hạ gia dự tiệc, mục đích không phải là để Hạ Chánh Dương có tiền đầu tư sao?” Tuyết Lạc cười một tiếng chế nhạo. “Không ngờ đường đường là thần tài cao quý của Thân Thành cũng chỉ là một kẻ tầm thường, nhìn mặt phụ nữ mà hành động theo cảm tính. Thật nghi ngờ, liệu những đồng tiền kia có phải là anh tự dùng bản lĩnh kiếm về hay không. Hay vẫn chỉ dựa vào sự chỉ dẫn của anh trai anh?” Biểu hiện của ‘Phong Lập Hân’ ở cuộc họp cổ đông tập đoàn Phong thị, thật sự khiến Tuyết Lạc hết sức ấn tượng. Tuy đã bị hỏa hoạn phá hủy toàn bộ dung nhan, nhưng vẫn không sao ngăn được vẻ tài hoa hơn người, lạnh lùng quyết đoán của anh.

Tuyết Lạc nào có biết: Phong Lập Hân tràn đầy mị lực đó, chính là người đàn ông mà cô đang khinh bỉ, Phong Hàng Lãng. Mà cái kẻ tên Phong Hàng Lãng này mới lại đích thực là chồng của cô.

“Làm sao, em nghi ngờ năng lực của tôi? Hay là tiếc tiền cho tôi?” Ngược lại, Phong Hàng Lãng lại cảm thấy, dáng vẻ khinh thường của cô hết sức thú vị, không nhịn được mà buồn cười. Tựa hồ khi thấy dáng vẻ tức giận của Tuyết Lạc vô cùng xinh đẹp, có thể trong chốc lát xua tan sự thù hận trong lòng hắn.

Tuyết Lạc trầm mặc. Mình không phải là ghét người đàn ông này lắm hay sao? Hắn đầu tư sai lầm, cô phải cao hứng mới đúng, tại sao còn ở đây mà lo lắng chuyện hắn chỉ tiền vào công ty của Hạ Chánh Dương chứ? Như vậy là thế nào? Ma xui quỷ khiến ra sao? “Thấy em lo nghĩ cho tôi như vậy, tôi cũng chẳng ngại để em biết kế hoạch của mình.” Phong Hàng Lãng không thích bầu không khí tĩnh lặng này.

Phải biết, mấy tháng ở trong phòng cấp cứu với Phong Lập Hân, hắn mỗi ngày đều đối mặt với người anh trai yên lặng, không chút tiếng động như vậy.

Vừa nhắc tới kế hoạch của hắn, Tuyết Lạc cũng chăm chú nghe.

“Tôi chấp nhận đấu thầu công trình phủ xanh đoạn đường từ Phổ Khánh đến Đại Đồng. Nhưng tôi còn thiếu một bên xây dựng. Cậu của em vẫn có thể đảm nhiệm phần đó.” Tuyết Lạc nghe đến ngắn người, sửng sốt một chút rồi mới kịp lấy lại tinh thần. “Phong Hàng Lãng, anh là đang bãy cậu tôi sao? Rõ ràng anh nói hạng mục này không sinh lời, nhưng lại tự mình chỉ đạo như vậy?” “Cậu của em thì, lão ta không kiếm được, nhưng tôi thì được! Bởi vì tôi không cần tốn kém tiền vào việc củng cố quan hệ với mạng lưới chính phủ. Mạng lưới quan hệ của tôi đủ để hợp tác thực hiện hạng mục này đúng với pháp luật.” “Vậy anh cũng có thể dùng quan hệ giúp cậu tôi hoàn thành hạng mục mà.” Tuyết Lạc hỏi.

“Tôi không ra mặt, kiếm khoản lời lớn; lão ta ra mặt, kiếm khoản lời nhỏ. Đây là cách kinh doanh của tôi.

Nếu cậu của em thấy ủy khuát, tùy thời điểm mà tôi có thể đổi người. Em phải biết, dùng lời của tôi để tuyển dụng bên xây dựng, cũng chỉ cần một câu mà thôi.” Thật đúng là bội phục! Tuyết Lạc quả thật bội phục sự gian trá của Phong Hàng Lãng. Lại gài một cái bẫy ngay trêи đầu cậu Hạ Chánh Dương của cô.

“Anh không sợ tôi nói với cậu tôi về âm mưu này sao?” Tuyết Lạc nghiêm túc hỏi.

“Nói cho cậu em? Được, có cần tôi bắm số hộ luôn không? Cậu em bây giờ có hai lựa chọn: hoặc là hợp tác với tôi để hoàn thành hạng mục; hoặc là tôi mua lại công ty Chánh Dương, để lão ta làm việc cho tôi.” Giọng nói của Phong Hàng Lãng hết sức sắc bén, thoảng nét cười như không.

“…” Tuyết Lạc không cãi lại nồi.

Hơn mười phút sau, Phong Hàng Lãng nhận được một cú điện thoại.

“Anh Lãng, có tin tức của người tên Lam Du Du kia rồi.” Người lên tiếng chính là Bạch Mặc. Anh em tốt đến nỗi có thể cùng chơi một người phụ nữ, cùng vào sinh ra tử của hắn.

“Được, tôi lập tức đến ngay.” Tròng mắt Phong Hàng Lãng thoáng chốc chìm xuống, tối sầm lại khiến người đối diện phải sợ hãi.

“Anh có việc bận gấp sao? Thế để tôi xuống xe ở kia đi, tôi tự bắt taxi về.” Tuyết Lạc thấy biểu hiện của Phong Hàng Lãng, liền cảm thấy đây là một chuyện hết sức quan trọng.

“Không yên tâm.” Phong Hàng Lãng đúng là có việc bận, nhưng hắn sẽ không để cô phải bắt xe về Phong gia một mình.

Ba chữ đơn giản, lại khiến lòng Tuyết Lạc ám áp. Sau đó lại âm thầm thở dài: Phong Nhị công tử, anh không yên tâm cái gì, sợ người xấu bắt mất người ‘chị dâư’ này sao? Thật ra thì, kẻ xấu xa nhất lại đang gần ngay trước mắt xa tận chân trời đây, chính là Phong Hàng Lãng anh đấy, có được hay không? Khinh bạc cô thì không nói, lại còn cố ý vào nhằm phòng, không biết xấu hỗ mà ngủ cùng giường với cô. Vẫn còn tư cách nói không yên tâm sao? Nhưng vô thức, Tuyết Lạc vẫn biết ơn Phong Hàng Lãng. Ít nhất hắn cũng không bỏ cô xuống xe giữa đêm lạnh lẽo. Mà chọn đưa cô về Phong gia an toàn trước. Cũng coi như là hắn có quan tâm đến người ‘chị dâu” này đi.

Chiếc Ferrari dừng ở khoảng sân nhỏ của Phong gia, Tuyết Lạc vừa đưa tay mở cửa xe, vừa thuận miệng dặn dò. “Lái xe cẩn thận đấy.” Nhưng mà, cũng bởi những lời này, cổ tay cô lại bị Phong Hàng Lãng giữ chặt lại. “Ở lại với tôi một lúc nữa đi.” Tuyết Lạc ngắn ra, quay đầu nhìn Phong Hàng Lãng một cái, ánh mắt thâm sâu, khó đoán nhìn thẳng vào cô. Trong chớp nhoáng, Tuyết Lạc dường như có một loại ảo giác: Phong Hàng Lãng này giống như một đứa trẻ đang thiếu cảm giác an toàn! Làm sao có thể chứ? Hắn kiêu căng, bá đạo như vậy, lại gian trá lạnh lùng, làm sao mà biết cảm giác thiếu an toàn là gì? Nhất định là cô tưởng tượng rồi.

Cánh tay chắc khỏe của Phong Hàng Lãng kéo một cái, liền đem Tuyết Lạc ôm vào ngực, đầu gói lên lồng ngực cường tráng của hắn, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn. Khiến cô bỗng cảm thấy vô cùng an tâm.

Tuyết Lạc biết rõ mình phải kháng cự sự ôn nhu này, nhưng một tiếng nói khác sâu bên trong lại bảo cô: không sao đâu, không sao đâu, hãy cứ tận hưởng đi.

Đây chính là nơi chốn bình yên mà cô đang tìm kiếm.

Bàn tay chợt giữ lấy gáy cô, cộng thêm lực kéo mạnh về phía trước, sau đó, hắn hung hãn hôn côi

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi