TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

“Nếu không trừng phạt cô, cô sẽ không biết nghe lời! Hắn thấp giọng rít lên, mang theo lửa giận vì không thể ôm cô ngủ vào đêm qua.

Người đàn ông xấu xa này… thậm chí còn dám đánh vào ʍôиɠ cô? Coi cô như trẻ con để dạy dỗ sao? Tuyết Lạc không thể chịu đựng được sự sỉ nhục như vậy, cô xấu hỗ vùng vẫy, cố gắng đầy thân hình cường tráng của Phong Hàng Lãng ra.

Không nghỉ ngờ gì nữa, hành vi của cô là không biết tự lượng sức mình. Ngay sau đó, đôi môi đỏ mọng của cô bị hắn chiếm giữ. Hàm răng khỏe mạnh của hắn mang theo sự tức giận, đầu tiên gần như là nuốt lấy môi cô, sau đó mới cắn nhẹ một cách bất mãn.

Tắt nhiên là rất đau.

Tuyết Lạc thực sự nghẹn họng trước người đàn ông bạo lực này. Hắn luôn tấn công cô một cách bất ngờ khi mà cô không có chút phòng bị nào, hắn hôn cô đến mức khiến cô quay cuồng không thể nói nên lời, hắn còn dùng lưỡi lắp đầy khoang miệng nhỏ bé của cô, muốn đầy ra cũng không thể đẩy được, cô chỉ có thể dần dần bị xâm chiếm và khuất phục dưới sự hung hăng của hắn.

Khi nụ hôn dịu dàng hơn, mọi phản kháng của Tuyết Lạc cũng từ từ biến mất, hai nắm đấm của cô vừa rồi còn chặn trước ngực Phong Hàng Lãng khăng khăng muốn giữ một khoảng cách với hắn, giờ đã chậm rãi buông lỏng, sau đó hai tay cô dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đã chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn, hàm răng khép kín cũng khế mở ra để chào đón chiếc lưỡi mạnh mẽ của người đàn ông đang mơn trớn trêи miệng cô từng chút một, hắn nhẹ nhàng và dịu dàng như muốn đếm thật kỹ từng cái răng trong miệng cô.

Tuyết Lạc cứ thỏa hiệp như vậy dưới sự xấu xa mà dịu dàng của Phong Hàng Lãng…

Hạ Dĩ Cầm tỉnh dậy sau một giấc mơ đẹp, cô ta thấy Tuyết Lạc không còn ở bên cạnh. Giác mộng ngọt ngào đêm qua thật sự khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Dĩ Cầm đỏ bừng.

Hạ Dĩ Cầm xem đồng hồ thì thấy đã gần tám giờ, cô ta lập tức ngồi dậy, thời gian buổi sáng quý giá như vậy làm sao cô ta lại dùng nó vào việc ngủ được? Sớm như vậy có lẽ Phong Hàng Lãng vẫn ở nhà họ Phong, vì vậy cô ta nên khéo léo chuẩn bị một bữa sáng ngon lành cho hắn.

Nghe Tuyết Lạc nói Phong Hàng Lãng thích ăn mì Ý, thời gian gần đây Hạ Dĩ Cầm đã bỏ rất nhiều thời gian để học làm món ăn này, công sức cô chịu khó học bao lâu nay cuối cùng cũng Khi nụ hôn dịu dàng hơn, mọi phản kháng của Tuyết Lạc cũng từ từ biến mất, hai nắm đấm của cô vừa rồi còn chặn trước ngực Phong Hàng Lãng khăng khăng muốn giữ một khoảng cách với hắn, giờ đã chậm rãi buông lỏng, sau đó hai tay cô dưới sự dẫn dắt của người đàn ông đã chậm rãi vòng qua thắt lưng hắn, hàm răng khép kín cũng khẽ mở ra để chào đón chiếc lưỡi mạnh mẽ của người đàn ông đang mơn trớn trêи miệng cô từng chút một, hắn nhẹ nhàng và dịu dàng như muốn đếm thật kỹ từng cái răng trong miệng cô.

Tuyết Lạc cứ thỏa hiệp như vậy dưới sự xấu xa mà dịu dàng của Phong Hàng Lãng…

Hạ Dĩ Cầm tỉnh dậy sau một giác mơ đẹp, cô ta thấy Tuyết Lạc không còn ở bên cạnh. Giấc mộng ngọt ngào đêm qua thật sự khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Dĩ Cầm đỏ bừng.

Hạ Dĩ Cầm xem đồng hồ thì thấy đã gần tám giờ, cô ta lập tức ngồi dậy, thời gian buổi sáng quý giá như vậy làm sao cô ta lại dùng nó vào việc ngủ được? Sớm như vậy có lẽ Phong Hàng Lãng vẫn ở nhà họ Phong, vì vậy cô ta nên khéo léo chuẩn bị một bữa sáng ngon lành cho hắn.

Nghe Tuyết Lạc nói Phong Hàng Lãng thích ăn mì Ý, thời gian gần đây Hạ Dĩ Cầm đã bỏ rất nhiều thời gian để học làm món ăn này, công sức cô chịu khó học bao lâu nay cuối cùng cũng Hạ Dĩ Cầm thực sự đã đánh giá thấp Lâm Tuyết Lạc! Trông bề ngoài cô như một bông sen trắng vô hại, vừa thuần khiết vừa hồn nhiên nhưng khi dở thủ đoạn thì thật đáng khinh bỉ và khiến người khác không chịu nổi. Cô là chị dâu của Phong Hàng Lãng cơ mà!

Thật ra, suy xét một chút thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Phong Hàng Lãng cao quý như vậy, hắn quá xuất sắc, vừa đẹp trai vừa giàu có, e rằng bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ chết mê chết mệt hắn, hơn nữa Phong Lập Hân lại là một người tàn tật, bị ngọn lửa thiêu đốt đến mức không thể nhận ra, thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân, cô không thể chịu nổi cô đơn cũng là điều hợp lý!

Điều quan trọng là Lâm Tuyết Lạc giống như kẻ gần quan được hưởng lộc vậy! Cô có thể giành được thiện cảm của Phong Hàng Lãng bằng cách làm ra vẻ điềm đạm đáng yêu, thêm vào đó một vài chiêu trò nhỏ sẽ thành công quyến rũ được Phong Hàng Lãng.

Hạ Dĩ Cầm nhớ lại hình ảnh tối qua, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lại trở nên lạnh lùng, có lẽ người Phong Hàng Lãng muốn sờ soạng và ôm ấp tối hôm qua không phải là cô ta mà là Lâm Tuyết Lạc! Đó là lý do tại sao sau khi hắn phát hiện ra người hắn ôm là cô ta hắn lại tức giận như vậy!

Lâm Tuyết Lạc không biết xấu hỗ này, đáng lẽ cô phải ngủ ở phòng tân hôn trêи lầu, nhưng lại cứ muốn ngủ ở phòng khách ở lầu dưới, còn dám nói phòng khách dưới lầu là phòng ngủ của cô? Như vậy rõ ràng là để tạo điều kiện cho Phong Hàng Lãng!

Thêm vào đó Phong Lập Hân lại tàn tật, anh không thể kiểm soát hành vi vô liêm sỉ của Lâm Tuyết Lạc, vì vậy Lâm Tuyết Lạc đã có thể không chút kiêng dè mà đi quyến rũ Phong Hàng Lãng.

Phong Hàng Lãng này cũng thật là! Trêи đời có nhiều phụ nữ tốt như vậy, tại sao hắn lại muốn vụng trộm với Lâm Tuyết Lạc?

Chuyện này mà lan truyền ra ngoài thì thật mắt mặt!

Mắt mặt chứ gì? Ngay cả khi mọi người đều biết chuyện này, họ sẽ chỉ nghĩ rằng Lâm Tuyết Lạc không thể chịu được sự cô đơn nên đã quyền rũ Phong Hàng Lãng!

Hạ Dĩ Cầm là một người phụ nữ vừa có sắc đẹp vừa có trí tuệ, cô ta không la hét, kinh ngạc hay thậm chí có bắt cứ hành động nào xen vào mà thay vào đó, cô ta lặng lẽ rời khỏi phòng bếp và quay trở lại phòng dành cho khách, giả vờ như cô ta vẫn chưa thức dậy.

Cảnh tượng này lọt vào mắt của quản gia Mạc, Hạ Dĩ Cầm mới sáng sớm đã lén lút đứng ngoài cửa phòng bếp làm gì?

Khi nhìn thấy vẻ hoảng hốt của phu nhân Tuyết Lạc và vẻ thỏa mãn của Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng khi hai người bước ra khỏi phòng bếp, quản gia Mạc đã hiểu được phần nào. Có lẽ Hạ Dĩ Cầm đã nhìn thấy cặp vợ chồng trẻ này thân mật trong nhà bếp.

Nhưng sau đó, quản gia Mạc nhíu mày, chỉ có người nhà họ Phong mới biết Lâm Tuyết Lạc là vợ của Nhị thiếu gia, người ngoài không hề hay biết chuyện này, bởi vì lúc đầu, Đại thiếu gia Phong Lập Hân đã lấy danh nghĩa làm chú rễ đề thực hiện hôn sự này.

Nhớ lại sự thờ ơ và khinh thường của ba cô tiêu thư nhà họ Hạ khi đến nhà họ Hạ cầu hôn, quản gia Mạc đã không có thiện cảm với Hạ Dĩ Cầm. Có lẽ quản gia Mạc có thể hiểu được ba cô tiểu thư của nhà họ Hạ không muốn kết hôn với một người đàn ông tàn tật và yếu ớt, nhưng cũng không cần phải che giấu mà chơi trò đạo đức giả như vậy.

Nhìn thấy phu nhân Tuyết Lạc miễn cưỡng gả vào nhà họ Phong nhưng đang dần được Nhị thiếu gia Phong Hàng Lãng chấp nhận, quản gia Mạc vô cùng vui mừng. Cũng coi như là khổ tận cam lai, phu nhân Tuyết Lạc thật sự là một người phụ nữ tốt, một người vợ tốt hiếm có.

Phục vụ Phong Hàng Lãng ăn sáng xong, Tuyết Lạc vào phòng khách gọi Hạ Dĩ Cầm ra ngoài ăn sáng, vừa đúng lúc Hạ Dĩ Cầm đã mặc quần áo chỉnh tề, cô ta bình tĩnh đi theo Tuyết Lạc đến phòng ăn và coi như cảnh tượng cô ta vừa nhìn thấy trong phòng bếp chưa từng xảy ra.

“Chào buổi sáng Nhị thiếu.” Hạ Dĩ Cầm ngồi xuống bên cạnh Phong Hàng Lãng với tư thế tao nhã và giữ một khoảng cách thích hợp với hắn.

“Ừm, chào buổi sáng.” Ánh mắt của Phong Hàng Lãng khách sáo liếc qua khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Dĩ Cầm rồi ậm ừ cho qua chuyện.

Nhìn thấy Hạ Dĩ Cầm đã ngồi xuống, Tuyết Lạc vội vàng sắp xếp bát đĩa và bưng lên cho cô ta một bát cháo. Các động tác của cô rất thành thục bởi vì ở nhà họ Hạ, cô thực sự đã làm rất nhiều lần công việc này. Nhà họ Hạ chưa bao giờ coi Lâm Tuyết Lạc của thiên kim tiểu thư và cô cũng chưa bao giờ coi mình là tiểu thư.

“Lâm Tuyết Lạc, hiện tại cô đã là phu nhân của nhà họ Phong rồi! Làm ơn cao quý lên một chút! Cô chỉ cần phục vụ một mình tôi là đủ rồi!” Phong Hàng Lãng nhíu mày, khuôn mặt hắn ngập tràn tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi