Trong phòng y tế, Phong Hàng Lãng đỡ Phong Lập Hân qua cho dì An và rời đi.
“Đại thiếu gia, tôi đã tính rồi, ba ngày sau chính là thời kỳ rụng trứng của phu nhân Tuyết Lạc. Nếu những ngày đó có thể cùng một phòng với Nhị thiêu gia, chắc chắn có khả năng sinh ra tiểu thiếu gia. Có thể thấy được, phu nhân Tuyết Lạc vẫn là cô gái trong trắng, mà Nhị thiếu gia lại khỏe mạnh, chỉ cần trong thời kỳ rụng trứng này cùng nhau chung một chỗ, phu nhân nhất định có thể mang thai.” Dì An đã tốn công tính toán kỹ thời kỳ rụng trứng của Tuyết Lạc.
“Hử… ba ngày sau? Tốt lắm, lần này nhất định không được để cho tiểu Lãng trốn tránh! Chúng ta phải lên kế hoạch thật hoàn hảo.” Thật ra Phong Lập Hân đã có cách, chỉ đợi thời cơ thích hợp.
Hắn không muốn tiếp tục chờ đợi, từng ngày 24 giờ trôi qua, hơn tám vạn giây, mỗi giây đối với hắn mà nói, đều là một loại giày vò. Cho nên, lần này nhất định phải làm cho Tuyết Lạc mang thai đứa con của Phong gia.
Có thể trong thời gian ngắn, Tuyết Lạc không thể bước vào trái tim đầy hận thù của Phong Hàng Lãng, nhưng nếu hắn có con, một đứa con mang dòng máu của mình, có lẽ trong lòng Phong Hàng Lãng sẽ không còn chỉ chứa hận thù. Hắn chắc chắn sẽ rất yêu thương con mình!
Như thế, cho dù anh chết đi, thế gian này đã có hai người bên cạnh em trai Phong Hàng Lãng, Phong Lập Hân có thể an tâm ra đi.
“Đại thiếu gia, vậy những ngày này tôi sẽ làm những món nhiều dinh dưỡng bồi bổ cho Nhị thiếu gia và Tuyết Lạc, tranh thủ để bọn họ một lần liền có thể sinh ra một tiểu thiếu gia khỏe mạnh.” Phong gia có thể sinh con trai, tâm tình của dì An thật tốt.
“Dì An, vậy làm phiền dì.” Phong Lập Hân không còn sức lực nói.
“Đây là chuyện tôi phải làm, không phiền!” Dì An dừng lại một chút, muốn nói điều gì, lại không nói nữa.
Khoảng chừng bốn giờ chiều, Tuyết Lạc nhận được điện thoại của Viên Đóa Đóa từ viện mồ côi hỏi cô tối nay có rảnh không, đi làm bạn nhảy với cô ấy.
“Đóa Đóa, cậu lại đến Dạ Trang múa cột sao? Nếu để viện trưởng Trì biết được, cậu sẽ lại bị mắng.” Tuyết Lạc nhẹ nhàng khuyên.
“Vậy cũng không cản được tớ! Số tớ không tốt như cậu, cháu ngoại Hạ gia, bây giờ có bạn trai nhà giàu, không phải lo lắng chuyện tiền bạc! Không giống như tớ, tiền học phí nửa năm sau cũng không biết lấy từ đâu! Chúng ta sẽ cẩn thận một chút, không để viện trưởng Trì phát hiện là được!”
Viên Đóa Đóa là một cô gái rất mạnh mẽ. Vốn là có thể thông qua quan hệ của viện trưởng Trì, cô sẽ được miễn học phí khi học đại học, nhưng cô lại từ chối. Mỗi kỳ nghỉ hè, trừ những lúc giúp viện mồ côi, thời gian còn lại cô làm thêm bên ngoài kiếm tiền đóng học phí và tiền sinh hoạt.
Đến Dạ Trang múa cột, không thể nghỉ ngờ đây chính là phương thức kiếm tiền nhanh nhất. Nhảy một buổi tối, có thể kiếm đến chừng một ngàn. Như vậy, chỉ cần một tuần là kiếm đủ một năm học phí.
Trước đây, Tuyết Lạc đã thử mang tiền giúp đỡ Viên Đóa Đóa, đều bị cô ấy dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối. Cô ấy thật sự quá mạnh mẽ. Nhưng lần này…
“Học phí? Đóa Đóa, chúng ta không phải sắp sửa đi học rồi à?”
Nhắc tới chuyện học phí, Tuyết Lạc vội vàng ngẳắng đầu lên khỏi bài luận văn tốt nghiệp. Đừng nói Viên Đóa Đóa, học phí của mình cũng không có đây.
Năm nay không giống những năm trước, cô cũng đã gả ra ngoài. Cũng không thể mặt dày chạy về Hạ gia hỏi cậu Hạ Chính Dương chứ? Vậy không phải mợ Ôn Mỹ Quyên sẽ mắng cô chết sao! Không khó tưởng tượng ra mợ Ôn Mỹ Quyên sẽ nói ra những lời khó nghe như thế nào.
Tuyết Lạc vốn là giữ lại tiền đóng học phí học kỳ tới. Nhưng thời gian trước, bởi vì thấy viện trưởng Trì vất vả quá độ, cô lấy tiền riêng của mình đem tặng. Hiện tại có thể nói cả người không một xu dính túi.
Chẳng lẽ lại hỏi Phong Lập Hân? Nhưng quan trọng là cô còn không thể gặp Phong Lập Hân mà! Còn Phong Hàng Lãng…
Vừa nghĩ tới người đàn ông đó, Tuyết Lạc lắc đầu liên tục. Có đánh chết cô cũng sẽ không mở miệng hỏi tiền người đàn ông kia! Lần trước bị hắn hung hăng làm nhục một lần, đủ khắc sâu vào trí nhớ của cô. Liên tưởng đến nơi nào đó của mình bị ngón tay hắn xâm nhập, cả người Tuyết Lạc đều run rẩy!
Vậy phải hỏi ai đây? Mạc quản gia? Nhưng Tuyết Lạc cảm thấy có chút thẹn thùng. Mình gả đến đây, không giúp được gì cũng không nói, còn phải để Phong gia chu cấp học phí, thật là khó mở miệng.
“Lâm Tuyết Lạc, tớ thấy cậu gần đây phải chăng đã chìm trong mật ngọt đến mơ hồ rồi? Đều nói trí thông minh của con gái khi yêu là số không, tớ thấy cậu sắp thành số âm rồi! Được rồi, nếu cậu không rảnh, để tớ tìm người khác vậy.” Nếu không phải hiện tại không tìm được bạn nhảy, Viên Đóa Đóa cũng không nghĩ đến Lâm Tuyết Nhạc đang sống an nhàn sung Sướиɠ.
“Đừng cúp máy Đóa Đóa, tớ cũng phải kiếm học phí đây.”
Tuyết Lạc lật lịch nhìn ngày, lúc này đến lúc đi học tính ra cũng chỉ còn lại năm sáu ngày.
“Cậu cũng phải kiếm học phí? Lâm Tuyết Lạc, có phải cậu đang đùa với tớ không?” Viên Đóa Đóa cho là mình nghe nhằm: “Bạn trai nhà giàu đâu? Hắn sẽ không keo kiệt đến nỗi cả mấy ngàn tiền học phí cũng không đóng cho cậu chứ?”
Đây là không khoa học! Bởi vì Phong Hàng Lãng trong ấn tượng của Viên Đóa Đóa, là một người giàu ra tay rộng rãi. Hắn đã quyên cho viện mồ côi vài trăm vạn dễ dàng như vậy. Sao lại có thể để ý mấy ngàn tiền học phí.
“Được rồi Đóa Đóa, cậu nói thời gian đi. Chúng ta gặp nhau rồi nói.” Trong chốc lát cũng không thể nói rõ, hơn nữa còn lãng phí tiền điện thoại. Phải biết điện thoại cô đã trong trạng thái hết tiền rồi. Lúc này, chỉ có thể nghe, không thể gọi.
Dạ Trang, vốn là thiên đường giải trí xa hoa nhát.
Chân trái Viên Đóa Đóa có thương tật bẩm sinh. Tuy nói sau giải phẫu không nhìn rõ sự khập khiễng, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra.
Cho nên cô chọn múa cột, loại vũ đạo tương đối đặc thù này, chân cô có thể rời khỏi mặt đất, thỏa sức phát huy.
Trong vũ trường rất tối, để sân khấu được thấy rõ hơn.
Bên trong là tiếng người ầm ï, tiếng huýt gió, tiếng gào, võ tay, giậm chân liên tục, một luồng sáng mạnh từ trần nhà chiếu xuống chính giữa sân khấu, Viên Đóa Đóa mặc áo đỏ rực cùng chân váy da ngắn ôm lấy ʍôиɠ, dựa vào cây cột, cùng lúc âm nhạc bắt đầu phát ra tiết tấu. Nhờ sự mềm dẻo và nhiệt tình, cô lượn quanh cây cột làm những động tác câu dẫn, khuấy động sự vui vẻ bằng kỹ năng điêu luyện, uốn éo từng bộ phận trêи cơ thể!
Tuyết Lạc làm bạn nhảy. Cô đeo mặt nạ bươm bướm nhảy điệu Jazz. Lúc đó, cô học đại học năm hai đã lấy hết can đảm học một khóa.
Lần đầu có dũng khí chọn môn tự chọn, là học vẽ phác thảo người. Cô cũng không ngờ, tối nay sẽ dùng tài nghệ đã học tới đây kiếm học phí.
Thật ra, sống bằng sức mình thế này cũng tốt, lại không có tổn thất gì.
Lúc này cô dường như hiểu Viên Đóa Đóa một lòng muốn dựa vào năng lực để tự nuôi sống mình, có bao nhiêu kiêu ngạo và tự hào.
Nghiêm Bang cho là mình hoa mắt. Mới vừa rồi hắn giống như nhìn thấy người phụ nữ của Phong Hàng Lãng.
Nghiêm Bang biết Tuyết Lạc. Không lâu trước đây, khi tới Phong gia gặp Phong Lập Hân, Tuyết Lạc còn từng dùng gậy bóng chày chăm sóc hắn.
Phong Hàng Lãng có thể độ lượng đến mức cho người phụ nữ của mình đến đây khiêu vũ? Chẳng lẽ hắn không rõ đàn ông chỗ này như lang như hỗ thế nào? Bọn họ sẽ đem người phụ ~. ` x. £ Á£ nữ này ăn tươi nuốt sông!
Ngay sau đó, Nghiêm Bang gửi cho Phong Hàng Lãng một tin nhắn. Lãng, Dạ Trang có người đẹp chờ cậu. Cậu không đến, người đẹp liền thuộc về tôi!