Lúc Tuyết Lạc trở lại phòng dành cho khách dưới lầu, Viên Đóa Đóa đang cầm cuốn sách y khoa về vật lý trị liệu vết thương bỏng ngồi ở đầu giường lật xem. Thấy Tuyết Lạc vào phòng, cô ta vội gấp sách lại.
“Tuyết Lạc, Phong Nhị thiếu thế nào rồi? Không bị thương chứ?” Viên Đóa Đóa quan tâm hỏi.
Từ lúc biết Phong Hàng Lãng chỉ là “em trai chồng” của Tuyết Lạc, cô ta liền có tình cảm khác lạ với Phong Hàng Lãng.
Người đàn ông quyến rũ quyền lực như Phong Hàng Lãng, thực sự thu hút sự chú ý của phụ nữ. Viên Đóa Đóa yêu ngay từ đầu cũng không phải ngoại lệ.
“Anh ấy không sao… vẫn ổn.” Tuyết Lạc trả lời qua loa một câu. Không buồn ngủ nên cô ngồi vào bàn học, muốn tiếp tục nghiên cứu luận văn tốt nghiệp của mình, nhưng lại phát hiện những ô chữ trong sách chợt biến thành khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông nào đó, làm thế nào cũng không thể gạt bỏ ra được. Còn trái tim thì rối bời, căn bản chẳng thể bình tĩnh lại được.
Viên Đóa Đóa đứng dậy, đi về phía trước bàn học của Tuyết Lạc, cô ta dường như nhận ra dấu tay in trêи má phải của Tuyết Lạc. Bởi vì lớn lên ở trại trẻ mồ côi, cho nên đối với các loại vết thương, cô ta hiểu rất rõ.
“Tuyết Lạc, Phong Nhị thiếu đánh cậu sao?” Viên Đóa Đóa thì thào hỏi: “Chắc không phải là do tớ đưa cậu đến nhảy ở Dạ Trang kiếm tiền học phí đấy chứ?”
“Không phải! Đóa Đóa, cậu đừng nghĩ lung tung! Không phải là vì chuyện đến Dạ Trang.” Tuyết Lạc vuốt bên má phải đau nhức của mình, buồn bã thở dài một hơi. Sao cô có thể nói với Viên Đóa Đóa rằng cái tát trêи mặt, là cho cô tự tát mình chứ.
“Vậy là vì cái gì? Tuyết Lạc, nhất định là vì tớ nên cậu mới liên lụy bị đánh!” Viên Đóa Đóa là một cô gái coi trọng tình nghĩa, không đợi Tuyết Lạc phản ứng lại, cô ta đã kéo lê cái chân trái bị thương ra khỏi phòng cho khách.
Tuyết Lạc giật mình, vội vàng đứng dậy đuồi theo: “Đóa Đóa, muộn như vậy rồi, cậu còn muốn đi đâu?”
Đầu cầu thang, Phong Hàng Lãng vững vàng đi từ trêи xuống.
Mùi rượu làm cho khuôn mặt anh tuấn càng thêm quyến rũ.
Xem ra hắn vừa tắm nước lạnh xong, mái tóc đen ngắn dựng thẳng càng làm cho vẻ đẹp trai của hắn thêm phần cương nghị.
Thật đúng là người đàn ông quyến rũ.
Nhìn thấy Viên Đóa Đóa đùng đùng đi về phía mình, nói chính xác có lẽ là lê bước đến. Mắt Phong Hàng Lãng hơi nheo lại, giống như một con mãnh thú đang chờ thời cơ hành động.
“Phong Nhị thiếu, là tôi bảo Tuyết Lạc đến Dạ Trang làm bạn nhảy. Tôi thật sự không chú ý đến chuyện của Tuyết Lạc. Anh muốn đánh thì đánh tôi này! Đánh bao nhiêu tôi cũng chịu!”
Viên Đóa Đóa nói thẳng, bắt bình thay cho Tuyết Lạc.
Thì ra nha đầu này cho rằng cái tát trêи mặt Tuyết Lạc là do hắn đánh? Không có gì ngạc nhiên cả! Ai mà nghĩ được rằng người phụ nữ đang thân mật cùng hắn lại đột nhiên tát chính mình một cái chứ?
Phong Hàng Lãng dường như hiểu được hành vi của Tuyết Lạc, nhưng dường như lại vừa không hiểu! Là cô quá xem trọng đạo đức? Hay là sức hút của hắn chưa đủ? Phong Hàng Lãng đương nhiên sẽ không thừa nhận điều thứ hai, Vậy nhất định là điều thứ nhất!
Quá xem trọng đạo đức? Thật vậy sao? Hắn rất muốn nhìn thấy khoảnh khắc người phụ nữ này đắm chìm trong vòng tay hắn! Chắc là sẽ không quá lâu nữa!
“Cô đúng là cô bé không hiểu thế sự! Cô nói xem sao tôi nỡ đánh Tuyết Lạc chứ?” Phong Hàng Lãng dùng ánh mắt trìu mến nhìn Tuyết Lạc đang chạy theo ra phòng khách, cố ý nói mập mờ: “Vết đỏ trêи mặt cô ấy, là do tôi cắn đấy! Đợi đến lúc cô có bạn trai thì sẽ hiểu thôi!”
*..” Viên Đóa Đóa đỏ mặt ngay lập tức. Bản thân đúng là ngốc thật! Còn tưởng rằng vết đỏ trêи mặt Tuyết Lạc là do bị đánh, hóa ra… Hóa ra là bị Phong Hàng Lãng cắn! Hai người họ tán tỉnh nhau, mình bám theo xem náo nhiệt gì chứ!
Tuyết Lạc ở phía sau xấu hỗ đến mức không nói nên lời, Phong Hàng Lãng à Phong Hàng Lãng, anh còn muốn mặt mũi của bản thân mình không hải!
“Đúng rồi Viên Đóa Đóa, tôi giới thiệu cho cô một kim chủ nhé.
Chủ nhân trẻ tuổi của Dạ Trang, cũng chính là thái tử gia Bạch Mặc trong miệng của mọi người. Anh ta chắc là thích múa cột!
Cô có thể nhảy cho một mình anh ta xem, hơn nữa giá nhất định sẽ không rẻ!”
Bạch Mặc đó, dám thu nhận người phụ nữ của hắn đi nhảy, thật đúng là thiếu đòn mà. Mắu chốt là còn bị tên Nghiêm Bang kia chặn lại. Người phụ nữ của Phong Hàng Lãng hắn, phải đến Dạ Trang bán nghệ để kiếm tiền học phí… Thật đúng là tăng thể diện cho Phong Hàng Lãng hắn mà.
“Phong Hàng Lãng, Đóa Đóa không múa cột nữa! Làm ơn đừng giới thiệu những người đàn ông không đàng hoàng cho cậu ấy!” Vừa nghe nói là thiếu gia của Dạ Trang, Tuyết Lạc đã cảm thấy không phải là người tốt đẹp gì. Người đàn ông được nuôi dưỡng trong môi trường như Dạ Trang, có thể là thứ tốt đẹp được sao?
Dấu tay trêи mặt Tuyết Lạc dường như đã mờ đi một chút, nhìn không rõ nữa, chỉ còn lại vài vết đỏ nhàn nhạt. Nhưng rơi vào trong mắt Phong Hàng Lãng, vẫn có chút đau xót.
Rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến người phụ nữ này yêu hắn đến mất kiểm soát! Sẽ quên tất cả những thứ như đạo đức.
Không do dự làm người phụ nữ của hắn!
Phong Hàng Lãng hơi nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, khiến cho hắn trông càng thêm lười biếng. Đôi mắt sâu như hồ nước không đáy, chăm chú nhìn Tuyết Lạc không chớp mắt.
Tuyết Lạc bị bộ dạng xấu xa của Phong Hàng Lãng dọa sợ. Cô nhanh chóng lùi lại phía sau một bước dài. Hành vi xấu xa của người đàn ông đó, khiến tâm lý cô bị ám ảnh rồi.
“Ở nhà ngoan ngoãn chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi! Tôi vừa bảo quản gia Mạc nạp tiền điện thoại cho cô rồi.”
Phong Hàng Lãng chỉnh khuy tay áo sơ mi: “Không phải là đưa thẻ ngân hàng cho cô rồi sao, cô không cần tiết kiệm thay tôi!
Tôi chỉ cảnh cáo cô một lần, cho dù là cô muốn bán nghệ, hay là bán thân thể của mình, thì kim chủ chỉ có thể là tôi! Lâm Tuyết Lạc, nếu như còn có lần sau, tôi sẽ lột sạch quần áo cô, sau đó khóa cô trêи giường… Cho đến khi cô cầu xin tôi thì thôi! Tôi sẽ làm gì với cô, cô tự biết đáy!”
Lời của Phong Hàng Lãng khiến cho Tuyết Lạc rợn tóc gáy. Tự dưng thấy lạnh thấu xương. Cô tin người đàn ông này có thể làm ra loại chuyện như vậy.
Nhìn thân thể cao lớn mạnh mẽ của Phong Hàng Lãng rời khỏi phòng khách của Phong gia, hai người phụ nữ một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại.
Tên đàn ông này còn độc ác hơn cả ma quỷ!
Nằm lại trêи giường, Viên Đóa Đóa nhìn chằm chằm Tuyết Lạc: “Tuyết Lạc, cậu sợ Phong Hàng Lãng lắm à?”
Viên Đóa Đóa đoán, Tuyết Lạc nhất định là rất sợ. Bởi vì lúc nãy người đàn ông đó xấu xa tàn ác như quỷ Satan đến từ địa ngục.
“Tớ không sợ anh ta! Anh ta chỉ là một con hỗ giấy!” Tuyết Lạc cơ hồ là buột miệng nói ra, không suy nghĩ gì mà trả lời luôn câu hỏi của Viên Đóa Đóa.
“Cậu là chị dâu của anh ta, sao anh ta có thể vô lễ với cậu như vậy chứ?” Viên Đóa Đóa khó hiểu hỏi.
“Anh ta chính là một kẻ điên, lúc điên lúc tỉnh! Thỉnh thoảng sẽ nói một số lời điên cuồng. Cậu đừng coi lời anh ta là thật! Néu không sẽ bị tức chết đấy!” Tuyết Lạc tự động viên và khuyến khích bản thân.
Kỳ thật Tuyết Lạc vẫn rất lo sợ những lời đe dọa khó nghe mà Phong Hàng Lãng vừa nói. Có vài lần, bản thân thiếu chút nữa đã trở thành điểm tâm của hắn. Thật sự không hiểu sao trêи đời lại có loại em trai vong ân bội nghĩa như Phong Hàng Lãng!
Phong Lập Hân liều mình cứu hắn, nhưng hắn lại đối xử với chị dâu là cô như thế này!
Sau một hồi im lặng, Viên Đóa Đóa đột nhiên nói: “Có lẽ, đây là cách Phong Hàng Lãng yêu cậu!”