TRIỀN MIÊN NHẬP CỐT TỔNG TÀI YÊU SAY ĐẮM

Sau khi Phong Hàng Lãng rời khỏi Phong gia, Phong Lập Hân không gặp lại Tuyết Lạc nữa.

Thứ nhát là vì giấy chứng nhận kết hôn đã bị Phong Hàng Lãng cất trong két sắt, thiếu bằng chứng quan trọng nhất để giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện với Tuyết Lạc. Thứ hai chính là vì tâm lý tự ti của Phong Lập Hân. Hắn thực sự không muốn cho Tuyết Lạc thấy khuôn mặt tàn tạ của mình.

Tuyết Lạc đương nhiên là rất buồn. Nhưng cô bất lực nhiều hơn.

Bữa sáng Phong Lập Hân ăn không nhiều, dì An không ngừng thở dài. Từ biểu hiện của dì An có thể biết, xem ra hôm qua Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia lại cãi nhau.

Phong Hàng Lãng trở về Phong gia vào lúc sáng sớm. Dường như mang theo sự tức giận. Hắn ném âu phục lên ghế sofa, dùng tay kéo mạnh cà vạt trêи cổ.

Tuyết Lạc vừa nhìn đã thấy vết máu trêи áo sơ mi của Phong Hàng Lãng. Đa số vết máu đều đã khô lại, biến thành màu nâu đen. Có một số chỗ vẫn là màu đỏ tươi, có lẽ là vừa chảy ra không lâu.

Người đàn ông đó bị thương rồi? Tuyết Lạc bước đến theo bản năng, lo lắng cho vết thương của Phong Hàng Lãng. Nhưng lúc bước xuống, cô phải ép bản thân bình tĩnh lại.

Lâm Tuyết Lạc à Lâm Tuyết Lạc, mày không thể nhớ mãi không quên người đàn ông này được! Mày phải vạch ra ranh giới rõ Sau khi Phong Hàng Lãng rời khỏi Phong gia, Phong Lập Hân không gặp lại Tuyết Lạc nữa.

Thứ nhát là vì giấy chứng nhận kết hôn đã bị Phong Hàng Lãng cất trong két sắt, thiếu bằng chứng quan trọng nhất để giải thích rõ ràng tất cả mọi chuyện với Tuyết Lạc. Thứ hai chính là vì tâm lý tự ti của Phong Lập Hân. Hắn thực sự không muốn cho Tuyết Lạc thấy khuôn mặt tàn tạ của mình.

Tuyết Lạc đương nhiên là rất buồn. Nhưng cô bất lực nhiều hơn.

Bữa sáng Phong Lập Hân ăn không nhiều, dì An không ngừng thở dài. Từ biểu hiện của dì An có thể biết, xem ra hôm qua Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia lại cãi nhau.

Phong Hàng Lãng trở về Phong gia vào lúc sáng sớm. Dường như mang theo sự tức giận. Hắn ném âu phục lên ghế sofa, dùng tay kéo mạnh cà vạt trêи cổ.

Tuyết Lạc vừa nhìn đã thấy vết máu trêи áo sơ mi của Phong Hàng Lãng. Đa số vết máu đều đã khô lại, biến thành màu nâu đen. Có một số chỗ vẫn là màu đỏ tươi, có lẽ là vừa chảy ra không lâu.

Người đàn ông đó bị thương rồi? Tuyết Lạc bước đến theo bản năng, lo lắng cho vết thương của Phong Hàng Lãng. Nhưng lúc bước xuống, cô phải ép bản thân bình tĩnh lại.

Lâm Tuyết Lạc à Lâm Tuyết Lạc, mày không thể nhớ mãi không quên người đàn ông này được! Mày phải vạch ra ranh giới rõ ràng với anh ta, giữ đúng khoảng cách giữa chị dâu và em chồng. Không thể vượt rào! Nửa bước cũng không đượ!

c “A, Nhị thiếu gia, sao cậu lại chảy máu? Cậu bị thương à? Bị thương ở đâu?” Dì An nhìn thấy áo Phong Hàng Lãng dính máu, lập tức chạy tới, đau lòng hỏi vết thương của Phong Hàng Lãng.

Thực ra vết máu trêи áo của Phong Hàng Lãng không liên quan đến Tuyết Lạc. Mà liên quan đến người phụ nữ Lam Du Du kia.

Hắn mắt cả một đêm nhưng cũng không moi được chút tin tức nào về kẻ đứng sau từ miệng cô ta.

“Phu nhân, phu nhân… Qua giúp Nhị thiếu gia cắt áo đi, Nhị thiếu gia bị thương rồi.” Dì An hoảng hốt gọi Tuyết Lạc đứng yên lặng một bên.

Nhưng Tuyết Lạc không động đậy. Một lúc sau mới lạnh lùng nói: “Dì An, dì đi tìm quản gia Mạc đi! Cháu không rảnh.”

Sau khi nói xong câu nói lạnh đến thấu xương này, cô quay người, đi thẳng về phía phòng cho khách dưới lầu. Mặc dù trong lòng cô rất lo lắng, nhưng những gì cô thể hiện ra ngoài, lại là sự lạnh lùng thờ ơ.

Nhìn thấy bóng dáng rời đi dứt khoát, dì An sửng sốt, tự lắm bẩm: “Phu nhân sao vậy? Chồng bị thương rồi, cũng không đến giúp một tay, sao đến nhìn cũng không nhìn một cái mà đã rời đi rồi?”

Ánh mắt của Phong Hàng Lãng lạnh lùng khóa chặt theo bóng lưng của Tuyết Lạc. Mới hôm qua, người phụ nữ này còn vui vẻ dưới thân hắn, sao bây giờ lại lạnh lùng như người lạ vậy!

Phụ nữ đều bạc tình vậy sao? Người phụ nữ độc ác Lam Du Du kia còn tốt đẹp hơn cô!

“Lão Mạc… Lão Mạc, mau đến xem Nhị thiếu gia đi, cậu ấy bị thương rồi.” Dì An thấy không thể giữ được Tuyết Lạc, liền chạy đến thư phòng gọi quản gia Mạc.

“Dì An, tôi không sao. Vết máu này không phải của tôi, tắm rửa một cái là được rồi.” Phong Hàng Lãng đứng dậy, đi lên phòng ngủ chính ở lầu hai.

Suốt cả ngày, Tuyết Lạc không lên lầu hai nửa bước, chứ đừng nói đến quan tâm vết thương của Phong Hàng Lãng. Giống như Phong Hàng Lãng là một người lạ không quan tâm gì đến cô cả! Chính xác mà nói, một người xa lạ hơn cả xa lạ.

Nằm trêи chiếc giường tân hôn, lông mày của Phong Hàng Lãng nặng nề nhíu lại. Người phụ nữ này rốt cuộc là có thể tàn nhẫn đến mức nào?

Giống như Lam Du Du, trước tiên lên kế hoạch câu dẫn trái tim của Phong Lập Hân, sau đó tàn nhẫn tra tấn hắn đến chết?

Ngay cả là chết, cũng là chết một cách can tâm tình nguyện!

Phong Hàng Lãng không hiểu, rốt cuộc phải rộng lượng đến mức nào, mới có thể nhớ mãi không quên người phụ nữ tàn nhẫn hại mình đến vậy?

Nhưng Phong Lập Hân thực sự lại làm được! Lúc sắp chết, hắn cũng không chịu để Phong Hàng Lãng tiếp tục đi điều tra hành động xấu xa của Lam Du Du nữa! Vả lại còn giúp cô ta che đậy.

Cảm giác này, kèm theo cơn ác mộng thù hận. Phong Hàng Lãng ngủ không yên giấc. Theo bản năng đưa tay sờ soạng, nhưng không ôm được người phụ nữ hắn muốn ôm vào lòng chìm vào giấc ngủ.

Phong Hàng Lãng rời khỏi giường.

Trêи bàn ăn lớn dưới lầu, Tuyết Lạc một mình ăn bữa tối đơn giản.

Dùng từ ăn cũng không chính xác. Bởi vì Tuyết Lạc chỉ là ngồi trước bàn ăn lặng lẽ nhìn. Nghe thấy tiếng bước chân mạnh mẽ từ phía sau đi đến, cô mới khó nhọc đưa đồ ăn vào miệng.

Giống như đang nhai sáp, nhưng lại giả vờ là rất ngon.

Phong Hàng Lãng ngồi xuống bên cạnh Tuyết Lạc, có chút bất mãn nhìn người phụ nữ ngoảnh mặt làm ngơ với hắn: “Tôi muốn ăn mì, làm đi.”

Lại là giọng điệu mệnh lệnh kiêu căng của ông lớn!

“Tôi biết Phong Hàng Lãng anh là người cao quý, nhưng nếu anh ăn nói lịch sự hơn một chút, thì càng thể hiện phong thái quý ông của anh hơn đấy!”

Tuyết Lạc ngẳng đầu lên, đón lấy ánh mắt của Phong Hàng Lãng, giống như đại dương bao la, sâu thẳm mà bí ẩn, trong nháy mắt trào lên vòng xoáy, cuốn cô vào trung tâm.

Trái tim lại đập loạn nhịp!

h Tại sao bản thân không chịu được lại muốn bắt chuyện với người đàn ông này? Coi anh ta là người tàng hình không được sao?

“Vậy sáng hôm qua tôi đủ phong nhã chưa?” Phong Hàng Lãng nhếch môi, nở nụ cười quyền rũ.

*“..” Chỉ một câu nói, đã làm khuấy động trái tim bình tĩnh của Tuyết Lạc, như con nai nhỏ chạy loạn.

Tuyết Lạc cắn môi, im lặng. Đương nhiên cô sẽ không làm mỳ Ý cho người đàn ông thô lỗ này.

Thấy người phụ nữ không động đậy. Phong Hàng Lãng cũng không cảm thấy bực mình, nhẹ giọng nói: “Không muốn làm liền không làm, sao còn phải cho tôi xem sắc mặt chứ? Hầu hạ tôi là bổn phận của cô! Có thời gian thì xem thêm tam tòng tứ đức đi!”

*…” Tuyết Lạc không nói nên lời. Thực ra là lười nói với anh ta thêm câu nữa.

Càng quá đáng hơn là, người đàn ông đột nhiên cúi người, lấy bát cháo gạo nếp của cô rồi bắt đầu ăn.

Phong Hàng Lãng rất ít khi ăn cháo. Hắn không thích sự nhạt nhẽo của cháo loãng. Nhưng không ngờ tối nay lại chủ động cướp bát cháo của Tuyết Lạc, hơn nữa còn ăn một cách ngon lành.

“Nhị thiếu gia cao quý của Phong gia mà lại ăn thứ tôi từng ăn qua, đổi tính rồi à?” Tuyết Lạc không nhịn được lên tiếng chế giêu.

Đôi lông mày rậm của Phong Hàng Lãng nhướng lên, như cười như không nói: “Đến nước miếng tôi cũng ăn qua rồi, huống chỉ là một bát cháo?”

*…” Tuyết Lạc lại nghẹn lời.

Điện thoại của Phong Hàng Lãng vang lên, hóa giải sự bối rối của Tuyết Lạc. Cô vốn dĩ muốn đứng dậy rời đi, không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông xảo quyệt này nữa.

Nhưng khi nghe thấy nội dung cuộc gọi, cô lại dừng lại.

“Anh Lãng, người phụ nữ này không chịu ăn gì. Cả ngày đến giọt nước cũng không uống.” Đầu dây bên kia là Diệp Thời Niên. Anh ta sắp bị Lam Du Du bức đến phát điên rồi.

“Cô ta không chịu ăn, thì để cô ta đói là được rồi! Chẳng lẽ cậu muốn bảo tôi đến dỗ cô ta ăn à?”

Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói. Đối với Lam Du Du, hắn cũng có chút bất lực. Suy cho cùng thì đó cũng là người phụ nữ Phong Lập Hân dùng cả tính mạng để yêu.

“Cô ta cả ngày không ăn không uống, sẽ không chết đấy chứ?”

Diệp Thời Niên không chắc chắn hỏi.

“Cô ta chết rồi, thì cậu cũng đừng sống nữa!” Phong Hàng Lãng gắt lên.

Xoạch một tiếng, chiếc điện thoại vô tội đã bị ném lên bàn ăn.

Gương mặt anh tuấn của Phong Hàng Lãng trở nên âm trầm có chút dọa người.

Ngừng lại một lát, Phong Hàng Lãng nhanh chóng ăn hết bát cháo rồi bước đi.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Phong Hàng Lãng, trái tim đập rộn ràng của Tuyết Lạc mới từ từ bình tĩnh trở lại.

“Phu nhân, sao Nhị thiếu gia lại đi rồi? Tôi vừa mới làm xong mì cho cậu ấy.” Nhìn thấy Phong Hàng Lãng rời đi, dì An lại thở dài một hơi.

Thấy bát cháo của Tuyết Lạc đã bị Phong Hàng Lãng ăn sạch, dì An quay người đi về phía nhà bếp: “Phu nhân, tôi đi lấy bát khác rồi thêm cháo cho phu nhân ăn nhé.”

“Không cần lấy đâu, cháu dùng bát này là được rồi.” Tuyết Lạc cầm lấy bát cháo mà Phong Hàng Lãng vừa ăn, đổ thêm nửa bát cháo tiếp tục ăn.

Tuyết Lạc không có bệnh sạch sẽ, đương nhiên là không ghét bỏ cái bát mà Phong Hàng Lãng từng ăn. Chỉ là… Chỉ là cảm thấy trong lòng có chút kinh hoàng không nói nên lời.

Trong nhà kho dưới lòng đất của tập đoàn GK, Lam Du Du mảnh mai nằm trêи chiếc giường giản dị.

Người phụ nữ trẻ này trước nay luôn xinh đẹp. Không chỉ làm cho người ta vui lòng đẹp mắt, mà còn khiến người khác vừa nhìn đã yêu.

“Anh Lãng, bác sĩ vừa đến kiểm tra cho cô ta, còn tiêm một mũi nữa! Nói là nếu ngày mai cô ta lại không ăn gì, thì có thể truyền dịch dinh dưỡng.”

Diệp Thời Niên là người thương hoa tiếc ngọc. Hơn nữa Lam Du Du còn là một người phụ nữ xinh đẹp hiếm có.

“Vậy thì truyền dinh dưỡng cho cô ta! Chỉ cần cô ta không chết là được!” Phong Hàng Lãng lạnh lùng nói.

“Anh Lãng, nha đầu này rất cứng miệng, tôi toán cô ta nhất quyết không nói đâu. Cứng rắn không được, hay là chúng ta thử mềm mỏng xem sao?” Diệp Thời Niên đề nghị nói.

“Mềm mỏng? Mềm mỏng thế nào? Khóc lóc cầu xin cô ta?”

Phong Hàng Lãng hừ lạnh một tiếng.

“Có thể thấy, cô ta… Cô ta rất thích anh. Anh đối tốt với cô ta một chút…” Diệp Thời Niên không đành lòng nhìn cô gái ngây thơ hồn nhiên bị Phong Hàng Lãng ngang ngược uy hϊế͙p͙.

Những đường cong trắng mịn như kem của Lam Du Du, giống như xà yêu kinh thế hãi tục (*), càng lộ ra nhiều cảnh xuân ngay trước mặt Phong Hàng Lãng và Diệp Thời Niên.

(°) Kinh thế hãi tục (thành ngữ): chỉ người có tư tưởng, lời nói và hành động khác với người bình thường khiến người ta cảm thấy kiếp sợ.

Chỉ là trêи người người phụ nữ bị xích sắt siết chặt chảy máu, quả thực khiến người ta thấy mà kinh sợ.

“Cậu bảo tôi đối tốt với cô ta? Cậu rõ ràng là biết người phụ nữ đó hơn bốn tháng trước đã bày mỹ nhân kế để hãm hại anh trai tôi! Cậu lại bảo tôi đối tốt với cô ta?” Phong Hàng Lãng khẽ rít lên.

Diệp Thời Niên im lặng. Anh ta không biết phải thuyết phục Phong Hàng Lãng thế nào, chỉ là cảm thấy dùng hình phạt nặng nề như vậy với người phụ nữ yếu đuối trói gà không chặt này, thực sự là không đành lòng.

“Sau này đối với những chuyện nhỏ như không chịu ăn, cậu tự nghĩ cách giải quyết đi. Cô ta thực sự không chịu ăn, thì trực tiếp nhét vào bụng! Chỉ cần không chết là được! Khi nào cô ta tỉnh lại thì báo cho tôi biết!” Phong Hàng Lãng nhìn chằm chằm Lam Du Du trêи giường một lát, sau đó lạnh lùng quay người rời đi.

Phong gia.

Phong Hàng Lãng đứng bên cửa sổ. Dáng người dong dỏng cao, cả người đứng thẳng tắp như trong môn ném lao! Giữa khớp xương ngón tay thon dài kẹp lấy điều thuốc, đưa lên môi theo quy luật. Khuôn mặt ẩn hiện trong làn khói thuốc, nhuốm một nét u sầu.

“Phu nhân, bữa tối Nhị thiếu gia chỉ ăn nửa bát cháo, cô đem món mì xào này cho cậu ấy ăn đi.” Dì An đưa món mì Ý đã nấu cho Tuyết Lạc, ra hiệu cho cô bưng đến cho Phong Hàng Lãng trước cửa sổ.

“Anh ta đói thì sẽ tự ăn!”

Tuyết Lạc lạnh nhạt đáp lại, không đón lấy đĩa mì trong tay dì An, chứ đừng nói đến chuyện đưa cho Phong Hàng Lãng.

Tuyết Lạc lạnh lùng quay người, đi xuống phòng cho khách dưới lầu.

Vào khoảnh khắc quay người đi, trái tim của Tuyết Lạc rất đau.

Cô có chút mịt mờ không hiểu, bản thân ở lại Phong gia rốt cuộc là có ý nghĩa gì!

Cô nghĩ đến việc ly hôn với Phong Lập Hân…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi