Tuyết Lạc không dám và cũng không thể nghĩ tới. Người chồng đang ngồi trước mặt cô, tuy rằng gương mặt có chút tàn tật, nhưng chung quy vẫn là người chồng hợp pháp của cô trêи giấy tờ. Tuyết Lạc thật sự không muốn làm tổn thương Phong Lập Hân.
Tuyết Lạc không ngừng lắc đầu, vẻ mặt có chút hoang mang lo sợ: “Không… không có! Em… không có khả năng yêu anh ấy.”
“Là không thể yêu anh áy, hay là sẽ không yêu anh ấy?” Không có được đáp án vừa lòng, Phong Hàng Lãng lạnh lùng truy vấn.
Không thể yêu, là vì một nguyên do khách quan nào khác, ví như cô là chị dâu của Phong Hàng Lãng!
Sẽ không yêu, là do ý thức chủ quan! Sự khác biệt giữa sẽ không và không thẻ là rất quan trọng!
“Là không thể yêu, cũng sẽ không yêu!” Tuyết Lạc ngắng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chăm vào “Phong Lập Hân” ngồi trêи xe lăn. Nhưng “Phong Lập Hân” dường như không muốn cùng cô đối diện như vậy, ánh mắt liền quay đi nơi khác.
Tuyết Lạc mơ hồ cảm nhận thấy sự tức giận của người đàn ông trước mặt. Bởi những ngón tay quấn quanh tóc cô bỗng nhiên dùng lực rất mạnh. Để giảm bớt cảm giác đau đớn từ da đầu, cô không thể không rút ngắn khoảng cách giữa cô với Phong Hàng Lãng.
“Vậy hôm qua cùng với Hàng Lãng cả đêm không về, giải thích thế nào?” Phong Hàng Lãng có chút không cam lòng, kiềm chế sự tức giận hỏi.
Có lẽ bây giờ, Phong Hàng Lãng cũng không để ý người phụ nữ này có thực sự yêu anh không nữa, chỉ là không muốn thua cái người tên “Phương Diệc Ngôn” kia.
Anh có thể không yêu người phụ nữ này, nhưng vợ của Phong Hàng Lãng anh, cả thể xác lẫn tinh thần đều phải là của anh! Lý luận cuồng bạo, khí chất độc đoán và kiêu ngạo của anh có thể phá hủy thế giới!
Xem ra, Phong Lập Hân nhất định đã biết rồi! Bây giờ nghĩ lại, cô hôm đó ăn bát cháo kia, chắc chắn đã bị bỏ vào một vài thứ không sạch sẽ. Những thứ đó làm cho cô không tự chủ được mà đi yêu người đàn ông đó. Nếu bọn bắt cóc cố tình làm vậy, thì Phong Lập Hân biết chuyện này là không ngoài dự đoán.
“Lập Hân, xin lỗi, là em, là em chủ động quyến rũ Hàng Lãng!
Chuyện này không liên quan tới Phong Hàng Lãng! Là em không giữ trọn đạo làm vợ.” Tuyết Lạc quỳ xuống trước mặt “Phong Lập Hân” nước mắt rơi không ngừng. Cô nắm chặt tay người đàn ông, một lần lại một lần nhấn mạnh Lâm Tuyết Lạc cô là người sai, không liên quan gì tới Phong Hàng Lãng.
Phong Hàng Lãng ngẩn người, dường như không nghĩ tới người phụ nữ này sẽ vì anh mà giải vây: “Em… thực sự với Hàng Lãng đã xảy ra chuyện gì?”
Tuyết Lạc nước mắt đã đầy mặt, ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông trêи xe lăn: “Lập Hân, sẽ không có lần sau! Cầu anh đừng trách Hàng Lãng, tất cả cùng Hàng Lãng không có quan hệ! Anh ấy lúc nào cũng tôn trọng anh trai của mình! Đều tại em không tốt… không chịu nổi cô đơn. Là em đã quyền rũ anh ấy!”
“Em quyến rũ Hàng Lãng? Anh làm sao có thể tin được! Trước giờ loại chuyện nam nữ này đều là do đàn ông chủ động, chuyện này nhất định là Hàng Lãng ức hϊế͙p͙ eml”
Khuôn mặt tức giận của Phong Hàng Lãng đã hòa hoãn một ít: “Vì cái gì mà em muốn thay Hàng Lãng phủi trách nhiệm? Em thực sự yêu Hàng Lãng rồi?”
Phong Hàng Lãng bỗng thấy thú vị, anh chỉ muốn Tuyết Lạc chính miệng thừa nhận cô yêu Phong Hàng Lãng anh.
Nhưng chuyện mà Tuyết Lạc để tâm chính là tình cảm anh em giữa Hàng Lãng và Lập Hân. Cô không muốn chỉ vì cô mà tình cảm của họ có khoảng cách, nghỉ ngờ và ghét hận lẫn nhau.
Nếu anh em họ vì chuyện này mà trở mặt thành thù thì hậu quả sẽ khôn lường…
“Lập Hân, thật là em sai! Hàng Lãng không liên quan! Anh ấy vẫn luôn yêu quý anh! Nếu… nếu anh chê em dơ bản… vậy chúng ta ly hôn đi!” Tuyết Lạc vội vàng muốn bảo vệ ai đó.
Ly hôn? Hai từ này hiển nhiên làm lỗ tai Phong Hàng Lãng đau đón!
Anh tàn bạo: “Im ngay! Như thế nào, em liền gấp không chờ nỗi mà muốn ly hôn với anh? Ghét bỏ khuôn mặt biến dạng của anh? Hay vẫn là chê anh làm em mắt mặt?”
“Không, không phải! Lập Hân, mặc dù chúng ta ly hôn, em cũng sẽ ở lại Phong gia chăm sóc anh, sẽ vẫn luôn chăm sóc anh!”
Tuyết Lạc gắt gao nắm chặt cánh tay đầy sẹo của Phong Hàng Lãng, vội vàng nói ra ý nghĩ của chính mình.
Cô là một người lương thiện, cho nên cô sẽ không vứt bỏ người tàn tật đến cả sinh hoạt cá nhân cũng không thẻ tự gánh vác như Phong Lập Hân.
Cô dường như muốn giấu chặt cảm giác tự ti này, không cho nó có cơ hội nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Đoạn tình cảm này có thể cô sẽ không bao giờ thổ lộ nhưng nó là chân thật nhất, Tuyết Lạc không thể lừa dối chính mình nhưng cô cũng muốn thứ tình cảm không biết xấu hổ này cất kín ở trong lòng.
Cô lo lắng khi mình đang chăm sóc cho chồng, tâm trí lại suy nghĩ tới người đàn ông khác! Hơn nữa người đàn ông này vẫn chính là người mà cô không thể yêu, như vậy đối với Phong Lập Hân không công bằng! Không phải sao?
Cho nên, Tuyết Lạc cảm thấy sau khi cùng Lập Hân ly hôn, cô vẫn sẽ tiếp tục bên cạnh anh, lấy danh nghĩa em gái hay lấy thân phận người hầu chăm sóc anh sẽ cảm thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn.
“Nhưng anh không chán ghét em, cứ ngoan ngoãn làm Phong phu nhân đi!”
Phong Lập Hân giơ ngón trỏ xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Lạc, lặp đi lặp lại động tác đơn điệu này.
*” Tuyết Lạc ngắn người, nhất thời cô không có lời nào để nói.
h “Em bảo vệ Hàng Lãng như vậy, không phải nghĩ răng sau khi cùng anh ly hôn sẽ gả cho Hàng Lãng chứ?” Phong Lập Hân hỏi.
Tuy rằng người phụ nữ này một mặt luôn bảo vệ bảo vệ anh, đã có thể chứng minh một ít việc, nhưng Phong Hàng Lãng càng muốn nghe chính miệng Tuyết Lạc nói ra.
Đúng rồi, còn có thằng cha tên “Phương Diệc Ngôn” là thằng nào? Là mối tình đầu của cô sao?
Với sự nhạy bén của Phong Hàng Lãng cũng không khó hiểu, cái gọi là mối tình đầu chẳng qua đều là bịa đặt ra.
Cô hôn môi thôi mà cũng vụng về, còn nói đã từng yêu đương?
Còn có thân thể của cô sạch sẽ từ trong ra ngoài, không có bắt kỳ dấu vết của người đàn ông khác. Một cái chạm nhẹ lại khiến cô mẫn cảm khẩn trương.
Cái gì là ánh nắng rực rỡ, cái gì rạng rỡ như bình minh, cho dù đó chỉ là một mối tình đầu thuần khiết! Nó cũng không được phép!
*…”. Tuyết Lạc lại hoảng hốt, tim đập chậm hơn nửa nhịp.
Giống như cô vợ trẻ bị chồng bắt gặp, cô cúi đầu xuống đôi mắt long lanh không dám nhìn thẳng vào mắt Phong Lập Hân.
Sau đó, Tuyết Lạc hít sâu: “Lập Hân, để em vào phòng trị liệu chăm sóc anh nhé! Nếu anh không cho, hoặc là anh vẫn luôn cho rằng em có ý đồ xấu tiếp cận anh, tiếp cận Phong gia…
Chúng ta vẫn nên ly hôn thì hơn! Nếu không thì một người vợ như em còn có tác dụng gì nữa, chỉ là trêи danh nghĩa!”
“Vậy em nói xem, một người vợ thì nên có tác dụng gì?” Phong Hàng Lãng trầm giọng hỏi.
“Chăm sóc cho anh, chẳng lẽ đây không phải mục đích anh lấy em sao?” Tuyết Lạc nhanh chóng trả lời.
“Vậy được… tối nay, anh cho em cơ hội chăm sóc anh. Nhưng trừ bỏ chăm sóc ra… giữa vợ với chồng có phải hay không còn làm thêm việc gì khác?”
Chính như Phong Hàng Lãng đã nói: “Một số thứ thực sự rất dễ dàng gây nghiện, những điều trẻ trung, tươi đẹp. Không chỉ có cảnh đẹp ý vui, lại còn có tươi ngon nhiều nước.”
Cũng giống như người phụ nữ trước mặt anh, càng đầy đặn càng thú vị. Lại còn thuần khiết như một tờ giấy trắng, tùy ý Phong Hàng Lãng anh ở trêи phác thảo họa tiết từ trong ra ngoài.
“Vậy… vậy anh đói sao?” Suy nghĩ của Tuyết Lạc khá thuần khiết, cô vẫn ngây thơ cho rằng việc Phong Lập Hân cho cô chăm sóc mình nghĩa là cô sẽ chăm lo cho anh về ăn uống và sinh hoạt theo lẽ thường. Căn bản không nghĩ tới phương diện đen tối mà “Phương Lập Hân” ám chỉ.
Nhắc tới đói, Phong Hàng Lãng thật là có chút đói. Người phụ nữ Lam Du Du kia lăn lộn đến một hai ngày nhưng vẫn không thể moi được thông tin về kẻ chủ mưu từ miệng cô ta.
Với sức ảnh hưởng toàn diện của Phong Hàng Lãng ở Thân Thành, thì anh không thể không biết gì về kẻ đã mưu hại anh và anh trai được. Nhưng xét theo những điều tra của anh máy tháng qua, kẻ này hiển nhiên không thuộc thế lực đen tối hoặc thế lực ngoài ánh sáng nào ở đây. Mà chắc chắn là kẻ thuộc thế lực bên ngoài.
Phong Hàng Lãng hoang mang, một kẻ như vậy mà dám đối phó với hai anh em họ, chứng tỏ chuyện này không đơn giản.
Hắn ta biết tất cả mọi thứ về tin tức ngầm ở Thân Thành, và ngay cả những người mua nhà cũng giúp hắn. Có thể thấy, nguồn tài chính của người này khá đáng kể! Có lẽ đó không chỉ là nguồn tài chính, mà còn là những thế lực xấu xa mà anh chưa thể phát hiện ra.
“Có chút đói.” Phong Hàng Lãng đáp nhẹ. Nghĩ đến hình ảnh một người phụ nữ chăm sóc anh ăn bữa tối, anh có chút hy Vọng.
“Vậy em xuống nhà lấy cháo cho anh, hôm nay dì An nấu cháo gạo nếp đen.” Tuyết Lạc nhanh chóng đứng dậy đi về phía cửa phòng tân hôn. Hàng Lãng cau mày khi nghe cô muốn cho anh ăn cháo. Anh thực sự không thích ăn loại cháo đó. Nhưng anh không thể nói với một người phụ nữ rằng: “Hãy cho anh một đĩa mì spaghetti kiểu Ý.” Phải không?
Trêи thực tế, mọi thứ vẫn rất êm ấm và hòa thuận, người vợ đức hạnh xuống nhà lấy bữa tối cho người chồng tàn tật.
Cho đến khi điện thoại trêи tủ vang lên, sự ấm áp và tĩnh lặng bị phá vỡ. Rõ ràng đó là tiếng chuông điện thoại của Phong Hàng Lãng nhưng nó lại vang lên trêи chiếc tủ trong phòng. Đó chứng minh điều gì? Nó cho thấy rằng vừa rồi Phong Hàng Lãng nhất định đã tới phòng tân hôn. Vậy anh ta hiện tại đã đi đâu rồi?
Tuyết Lạc đột nhiên quay đầu tìm nơi di động phát ra âm thanh, vừa vặn nhìn thấy “Phong Lập Hân” duỗi tay với lấy cái điện thoại.
Nếu không phải kia là bộ mặt dữ tợn cùng cánh tay đầy vết sẹo, Tuyết Lạc thật cho rằng người đàn ông mặc áo ngủ ngồi trêи xe lăn kia chính là Phong Hàng Lãng!
Bất luận từ dáng người hay động tác nhanh nhẹn kia đều cực kỳ giống Phong Hàng Lãng.
Đặc biệt, tốc độ mà Phong Hàng Lãng lấy điện thoại di động không giống như một bệnh nhân ốm nặng đến mức cần dùng máy thở để duy trì sự sống.
“Điện thoại của Hàng Lãng sao? Anh ấy đâu rồi?” Tuyết Lạc theo phản xạ hỏi.
Phong Hàng Lãng với qua di động, tay rõ ràng có dừng một chút, thiếu chút nữa thì lộ.
Nếu cô ngốc này kêu anh một tiếng “Hàng Lãng” phỏng chừng chính anh sẽ theo phản xạ mà trả lời lại. Xem ra cừu non chung quy liền đấu không lại con sói xám này.
“Nó vừa mới cùng anh tranh cãi chút chuyện, nên bỏ đi rồi. Tên tiểu tử này, di động cũng quên mang theo!”
Phong Hàng Lãng ngắt điện thoại. Tuyết Lạc còn ở đây, anh tắt nhiên không thể nghe điện thoại. Tuy rằng anh đã nhìn thấy cuộc gọi tới của Diệp Thời Niên, hẳn là có liên quan tới người phụ nữ ác độc Lam Du Du.
Tuyết Lạc chỉ cảm thấy có chút dị thường, chỉ là không biết dị thường ở đâu. Cô không lên tiếng xoay người rời đi, xuống lầu lấy bữa ăn khuya cho Lập Hân.