TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

CHƯƠNG 333: LỊCH SỬ CUỘC GỌI

Ngày hôm sau, tin tức liên quan đến ‘thẩm phán thất thế trước lưu luyến hộp đêm, phóng thích hay là dùng thủ thuật che mắt người khác’ lan rộng toàn bộ Nam Thành.

Triệu Mịch Thanh im lặng ngồi trước bàn làm việc, giữa đôi lông mày phủ đầy mệt mỏi.

Trước khi màn hình vi tính tối xuống, tin tức người đàn ông lớn tuổi bị những cô gái xinh đẹp nóng bỏng vây quanh hiện ra đặc biệt bắt mắt.

“Bức ảnh chụp từ phía xa, nhưng góc độ rất gian xảo, bây giờ phản ứng của dư luận xã hội rất lớn, tin rằng rất nhanh bên phía tư pháp sẽ phái người đến điều tra.”

Lưu Nam đứng trước bàn làm việc, trong tay cầm một tờ báo có nội dung gần giống như trên tin tức kia, lúc nói chuyện không nhịn được quan sát sắc mặt Triệu Mịch Thanh.

Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như trước, nghe xong chỉ khẽ giơ tay lên: “Cậu phái người giải quyết việc thương lượng với bên phía tư pháp, cần phải giải thích rõ ràng, nếu cần thiết thì thẩm tra tài liệu liên quan một lần nữa cũng được.”

Đây cũng không phải điểm khiến anh đặc biệt lo lắng, trong lòng anh lo lắng chính là con đường tiết lộ bức ảnh.

Dừng lại một lát, khi ngẩng đầu ánh mắt cũng lạnh lùng hơn: “Cậu chắc chắn tối qua đã điều tra toàn bộ người của quán bar rồi chứ?”

Lưu Nam nghe vậy thì nâng gọng kính, lông mày không tự chủ nhăn lại, vô thức gật đầu: “Tôi thấy khả năng có kẻ nghiệp dư động tay chân vào chuyện này không lớn lắm, dù sao thoạt nhìn bức ảnh này thật sự không giống như là tiện tay chụp.”

Triệu Mịch Thanh cụp mắt, im lặng tỏ vẻ đồng ý, trong lòng cũng mơ hồ nghĩ đến một cái tên.

Lúc này cửa văn phòng bị gõ vang, Lưu Nam đi ra mở cửa, không lâu sau quay trở lại, Nghiêm Minh biểu cảm lạnh lẽo đi ở phía sau.

“Có phải tra được gì rồi không?”

Nghiêm Minh khoanh hai tay trước ngực, trong tay cầm một túi da trâu màu vàng đậm, nghe vậy thì gật đầu, đặt tài liệu lên bàn làm việc.

Nhân lúc Triệu Mịch Thanh mở tài liệu, lên tiếng: “Trong này là thông tin liên quan đến khôi phục dữ liệu trong điện thoại di động của Mục Điệp, nhân viên kỹ thuật phán đoán trước đây không lâu anh ta từng format điện thoại di động, bên trong không lưu trữ tài liệu quan trọng gì, cũng không tìm được bức ảnh trong tin tức.”

Nương theo lời nói, sắc mặt dần dần sầm lại, ánh mắt âm u lạnh lẽo của Triệu Mịch Thanh rơi xuống hai tờ giấy trắng ở trước mặt, ngón tay vô thức bóp chặt tờ giấy.

Ánh mắt đang xoay chuyển chợt dừng lại, lại nghe thấy Nghiêm Minh bổ sung: “Nhưng mà chúng tôi khôi phục thấy hôm qua có hai cuộc gọi nhỡ, số này rất quen thuộc.”

Môi mỏng cong lên, dãy số trước mắt trùng với cái tên vẫn đang lặp đi lặp lại trong đầu.

“Tống Nhiễm.”

Giọng anh lạnh buốt, mang theo tức giận không rõ nhiều hay ít.

“Là cô ta.” Nghiêm Minh khẽ gật đầu: “Khả năng rất lớn bức ảnh này từ truyền ra từ chỗ cô ta.”

Triệu Mịch Thanh khép tài liệu trước mặt lại, đập trên bàn làm việc phát ra tiếng vang không nặng không nhẹ.

Cơ thể hơi dựa vào thành ghế, sau khi mi mắt khép lại, cũng không định lên tiếng nói chuyện nữa, Lưu Nam và Nghiêm Minh liếc mắt nhìn nhau, một trước một sau rời khỏi văn phòng.

“Tổng giám đốc Triệu, mười phút sau có cuộc họp lãnh đạo, có cần lùi lại không?”

Trước khi đóng cửa, Lưu Nam nghiêng người về phía bàn làm việc, sau khi nghe thấy tiếng ‘không cần’ nhàn nhạt kia mới yên tâm rời đi.

Tiếng đóng cửa vang lên, ngay sau đó người đàn ông mở to mắt, rét lạnh lộ rõ nơi đáy mắt khiến khí chất cả người càng lạnh lẽo hơn.

“Tống Nhiễm.” Đầu ngón tay vô tình gõ gõ lên mặt bàn, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại cái tên này, nhưng một lát sau lại đứng dậy, sửa sang tay áo sơ mi và cà vạt, thoạt nhìn lại là dáng vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày.

Điều hòa trong phòng họp trên tầng cao nhất được bật vô cùng vừa phải, nhưng trong phòng họp vẫn có không ít người đổ đầy mồ hôi sau lưng, mắt kính thật dày phản chiếu những đôi mắt thấp thỏm lo lắng, ý đồ tìm kiếm nguyên nhân vì sao vị Tổng giám đốc trẻ tuổi này lại tự tin như vậy.

Dường như anh nhìn thấu suy nghĩ của mọi người: “Các vị đều là ông lớn trong giới tài chính, tin rằng đều biết quy luật là đầu tư không thể không có mạo hiểm, tiền của Triệu Mịch Thanh tôi cũng không phải là gió lớn thổi tới, vì vậy tôi còn cẩn thận hơn các vị đang ngồi ở đây nhiều.”

Ánh mắt lạnh lẽo của anh quét một vòng, giọng điệu mang theo mấy phần kiêu căng: “Bắt buộc phải làm theo kế hoạch, nếu có ý kiến bất đồng, sau khi cuộc họp kết thúc có thể đến văn phòng của tôi gặp mặt nói chuyện, cảm thấy lý do của tôi không thuyết phục, vậy đương nhiên các vị đang ngồi ở đây cũng có thể tìm đường ra khác.”

Anh cố gắng biểu đạt rõ ràng ý kiến của mình trong thời gian ngắn nhất, thậm chí trong lúc đó không hề có một lời thừa thãi nào, đến mức mọi người còn chưa tỉnh táo lại từ trong phương pháp hoàn toàn mới này, anh đã đẩy cái ghế dưới người, trong tiếng ghế ma sát với sàn nhà, chậm rãi đứng dậy.

“Tan họp.”

Anh cài cúc áo Âu phục, sải bước rời đi.

Lưu Nam ở phía sau thu dọn máy tính và sổ ghi chép trên mặt bàn, cất bước vội vàng đuổi theo, khi sắp đến cửa văn phòng, cuối cùng cũng đuổi kịp.

“Tổng giám đốc Triệu…” Trầm thấp gọi một tiếng, sau đó muốn nói gì đó nhưng lại hơi do dự.

Triệu Mịch Thanh dừng bước, yên lặng chờ anh ta mở miệng nhưng lại không chờ được, môi mỏng hơi cong lên, quay người đối mặt với ánh mắt không chắc chắn của người đàn ông: “Cậu có lời gì cứ nói.”

Lưu Nam ấp úng: “Buổi họp hôm nay, không phải trước đó đã nói lấy hai kế hoạch ra thảo luận, sao đột nhiên…”

Anh ta chần chừ không muốn nói tiếp, dù sao suy nghĩ của Triệu Mịch Thanh luôn không dễ đoán, nhưng vốn là trợ lý bên cạnh lại nhìn không hiểu suy nghĩ của Tổng giám đốc nhà mình, đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì.

Quả nhiên thấy ánh mắt anh hơi lạnh xuống, anh ta dứt khoát ngậm miệng, lách người qua, giơ tay mở cửa văn phòng, bày ra dáng vẻ mời vào: “Tổng giám đốc Triệu, mời…”

Triệu Mịch Thanh im lặng quay người, cất bước tiến vào văn phòng, sau đó lập tức nới lỏng cà vạt.

Bước chân mang theo cơn gió nhẹ, lại nghe thấy tiếng nói trầm thấp quanh quẩn bên trong: “Vốn dĩ có thể áp dụng phương pháp phát triển bảo thủ thường dùng, ít nhất có thể đảm bảo không lan đến nghiệp vụ của Long Đằng ở ngoài Nam Thành, nhưng vừa rồi tôi thay đổi suy nghĩ.”

“Vừa rồi?” Lưu Nam hơi dừng lại, mới từ trong phòng trà nước ra, bưng một ly cafe đặt trước mặt anh: “Nhưng làm như vậy thì mạo hiểm…”

Triệu Mịch Thanh im lặng.

Anh cũng không phải người theo chủ nghĩa cấp tiến, ít nhất trước kia không phải.

Nhưng có người một lần lại một lần muốn động đến Lương Hạnh, cứ luôn bảo vệ bản thân cũng chưa chắc đã là phương pháp trọn vẹn nhất.

Bật máy tính lên, vẫn là giao diện hình ảnh lúc trước, sắc mặt của anh hoàn toàn lạnh xuống, tắt giao diện tin tức lại, đồng thời căn dặn: “Thời gian gần đây chú ý hành tung của Thượng Điền giúp tôi, nếu như anh ta gặp phiền phức, vậy bắt tay từ trợ lý bên cạnh anh ta.”

Lưu Nam sững sờ, lập tức đồng ý.

“Tổng giám đốc Triệu, bữa trưa về nhà hay là…”

Đưa tay nhìn đồng hồ, Lưu Nam thử thăm dò, còn chưa dứt lời đã bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.

Ánh mắt nhìn sang, sau khi nhìn thấy tên báo trên màn hình điện thoại thì không chút do dự bắt máy.

“Sao rồi?”

Im lặng chờ đợi hai giây, chỉ thấy người đàn ông đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài cửa, sau khi cúp điện thoại, khuôn mặt đen như đáy nồi.

Quay đầu dặn dò Lưu Nam đang đi theo phía sau: “Chuẩn bị xe, đi bệnh viện.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi