TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

CHƯƠNG 383: KHÔNG CẦN MIỄN CƯỠNG

Trên bàn ăn, Tuần Tráng đợi Triệu Mịch Thanh đi rồi lẳng lặng châm thuốc, ánh mắt dần dần tối sầm trong màn sương khói, trợ lý bên cạnh nhìn rõ suy nghĩ của anh ta, cô ta liền phân tích: “Vị trợ lý này của Triệu tổng, nhìn hình dáng trông rất giống người phục vụ rượu đêm hôm đó.”

Tuần Tráng nhớ lại, anh ta nghĩ đến bóng lưng mà mình nhìn thấy ở cửa phòng vệ sinh nữ ngày ấy, và càng thêm chắc chắn: “Không cần điều tra phía Nam Thành nữa, chỉ cần để mắt tới Triệu Mịch Thanh là được.”

Nghe trợ lý gật đầu đồng ý, anh ta dập tắt điếu thuốc trên tay rồi đứng dậy rời đi.

Lương Hạnh đặc biệt lái xe đến sân bay Kinh đô vào sáng sớm, sau khi hạ cánh, cô gọi một chiếc taxi đến thẳng tòa nhà Chí Hằng đồ sộ, cô đưa danh thiếp và xác nhận thông tin với quầy lễ tân: “Công ty Doanh Tín, bộ phận Khoa học kỹ thuật, Lương Hạnh, đã hẹn trước.”

Cô gái ở quầy lễ tân đang kiểm tra lịch hẹn, sau đó gọi điện thoại để thông báo tình hình, rồi nói xin lỗi Lương Hạnh: “Xin lỗi cô Lương, Hoàng tổng của chúng tôi hôm nay không có mặt ở công ty, cô có thể quay lại vào ngày khác…”

Lương Hạnh lạnh lùng, quay người nhìn xuyên qua lớp kính của cửa ra vào, nhìn chằm chằm bãi đậu xe cách đó không xa: “Tôi thấy xe của Hoàng tổng vẫn còn ở đó, nếu bây giờ không tiện gặp tôi, vậy tôi sẽ đợi.”

Sau đó, cô khẽ vuốt cằm, sau đó nhấc chân đi về phía ghế sô pha trong khu vực chờ: “Làm phiền cô cho tôi một ly nước ấm, cảm ơn.”

“Ừm, cô Lương này…” Cô gái ở quầy lễ tân cố ý đưa tay ra ngăn cản, nhưng không ngờ, Lương Hạnh hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cuối cùng đành phải bỏ cuộc.

Lương Hạnh đợi cả ngày, phần lớn thời gian ngồi ở trên sô pha đều mở máy tính xử lý công việc, trạng thái không khác là bao so với lúc ở công ty, cô gái ở quầy lễ tân lặng lẽ quan sát cô hồi lâu, cô thật sự không ngờ cô gái này thế mà lại bình tĩnh, không hề có một chút nôn nóng nào như vậy.

Trước khi tan sở vào buổi tối, cuối cùng cô cũng nhìn thấy một người đàn ông trung niên có dáng vẻ phúc hậu bước ra từ thang máy, Lương Hạnh đang thu dọn đồ đạc, kịp lúc ngăn ông ta lại trước khi ông ta bước ra khỏi cửa công ty.

“Hoàng tổng, xin chào, công ty Doanh Tín, bộ phận Khoa học kỹ thuật, Lương Hạnh.” Lương Hạnh giữ nét mặt vô cùng thân thiện và cởi mở, cô còn chủ động đưa tay ra để thể hiện phép lịch sự.”

Hoàng tổng bị Lương Hạnh chặn lại thì hơi ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy người và nghe cô tự giới thiệu, vẻ mặt của ông ta lập tức đen lại, khó chịu khịt mũi mặc kệ bàn tay đang chìa ra, tiếp túc sải những bước chân dài đi ra khỏi cửa.

Lương Hạnh có chút ngượng ngùng rút tay về, tình huống này vẫn nằm trong dự liệu của cô, cho nên cô cũng không chần chừ chút nào, nhanh chóng đuổi kịp: “Hoàng tổng, tôi hy vọng có thể nói chuyện với anh.”

Hoàng tổng này càng bước nhanh về hướng bãi đậu xe, bị Lương Hạnh chặn lại hai lần liên tiếp, vẻ mặt của ông ta rõ ràng đã nghiêm lại, ông ta nhìn cô bằng ánh mắt ủ rũ: “Xin lỗi cô Lương, lần trước chúng ta đã nói chuyện rất rõ ràng, Chí Hằng hiện nay không có trong kế hoạch hợp tác của công ty chúng tôi.”

Thấy ông ta chuẩn bị lên xe rời đi, Lương Hạnh đành phải đứng chặn cửa xe, lấy điện thoại di động của Tuần Tráng từ trong túi ra, mở màn hình lên, gương mặt to cùng vẻ mặt tự luyến của người đàn ông lập tức hiện ra.

Nhận ra người trên màn hình, Hoàng tổng như bị nghẹn lại, động tác vươn tay nắm cửa dừng lại, quay đầu nhìn vào mắt Lương Hạnh, có chút kinh ngạc cùng tò mò.

Lương Hạnh cất điện thoại trở lại túi, trầm giọng nói: “Tôi biết Hoàng tổng rất bận, thời gian cũng rất quý giá, nhưng tôi vẫn mong được uống cùng ông một ly cà phê, tôi đảm bảo sẽ không quá lâu đâu.”

Hoàng tổng suy tư một chút, cuối cùng mở cửa xe ngồi vào, sau đó lại nói với Lương Hạnh đứng ở ngoài cửa nói: “Lên đi.”

Không lâu sau, cả hai ngồi xuống một quán cà phê trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại, khi Hoàng tổng thấy người phục vụ bưng cà phê lên, ông ta rời ánh mắt khỏi Lương Hạnh và nhìn vào chiếc cốc trước mặt.

Ông trầm ngâm suy nghĩ, như có gì đó băn khoăn.

Lương Hạnh nhìn thấu tâm tư của ông ta, cô khẽ khuấy cốc cà phê trước mặt, nhẹ nhàng nói: “Chuyện hợp tác với Chí Hằng trước đó, giữa hai bên có chút hiểu lầm, nhưng bất kể thế nào cũng coi là chúng tôi thất trách, ông không muốn tiếp đãi tôi cũng là hợp tình hợp lí.”

Vẻ mặt của Lương Hạnh điềm tĩnh, không vội vàng muốn đạt được thành công, Hoàng tổng thấy thể thì thái độ cũng dịu đi không ít, nhưng cảm xúc của ông vẫn không rõ ràng lắm: “Đúng vậy, cô cũng đã thừa nhận đó là sơ suất của mình, trên phương diện cạnh trạnh thì không có cái gì gọi là nhân tình, làm sai nên trả giá, nếu cố còn chấp nhất việc hộ tác với Chí Hằng, tôi khuyên nên buông tay sớm.”

Lương Hạnh cười nhẹ, nhấp một ngụm cà phê: “Có thể đàm phán chuyện hợp tác này thành công, tiền thưởng trong nửa cuối năm của tôi sẽ là một con số đáng kể, đây là một trong những lý do khiến tôi nỗ lực đến vậy, nhưng ngoài điều này…”

Cô dừng lại một chút và đẩy một chiếc USB tới trước mặt ông ta: “Còn một lý do khác quan trọng hơn đó là, tôi và Hoàng tổng đây có chung mối quan hệ lợi ích.”

“Tôi thực sự không hiểu ý cô Lương cho lắm.” Người đàn ông vừa nói vừa nhíu mày, bàn tay vô thức siết chặt chiếc USB, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.

Lương Hạnh chỉ đơn giản là khơi gợi chủ đề: “Thực ra, mục đích chính của tôi hôm nay không phải là để thảo luận về chuyện hợp tác, mà tôi muốn tiết lộ một số thông tin quan trọng cho ông biết. Vụ việc giữa Chí Hằng và Tuần Thị đang rất căng thẳng, ở đây có bằng chứng có thể khiến Chí Hằng thắng.”

Hoàng tổng nghe vậy sửng sốt một chút, càng không thể tin được, nhưng trong tay vẫn cầm chắc cái USB: “Sao cô lại…”

Theo diễn biến hiện tại, do không có bằng chứng nên Chí Hằng đã bị Tuần Thị phản đòn, vụ án xâm phạm bản quyền này gần như không có cơ hội lật ngược tình thế. Nếu cuối cùng tòa án xác minh hành vi vi phạm của họ, họ sẽ không chỉ phải đối mặt với số tiền bồi thường rất lớn, mà còn phải chịu ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của một cái tên lâu đời như Chí Hằng.

Sau khi cân nhắc, cuối cùng ông ta không hỏi động cơ của Lương Hạnh, mà chỉ dò la vài thông tin thôi.

Lương Hạnh thấy thế cũng không giấu giếm gì, thẳng thắn nói: “Đương nhiên, tôi làm việc này không phải chỉ vì Hoàng tổng, vì tôi đã có chút mâu thuẫn với Tuần Thị nên giúp ông chẳng khác nào tôi đang giúp chính mình.”

Nói như vậy có thể khiến Hoàng tổng có thể an tâm phần nào là mọi người đều chiếm lợi cho bản thân, không phải vô duyên vô cớ mà giúp người khác, thậm chí ngày trước cô luôn hợp tác với những người mạnh nên bây giờ đảo ngược lại khiến Lương Hạnh cảm thấy có chút khác lạ.

Lương Hạnh biết ý nên không cố gắng nán lại nữa, giơ tay lên nhìn thời gian, sau đó đứng dậy gật đầu nói: “Bởi vì tôi còn phải trở về Nam Thành nên xin phép đi trước, xin lỗi vì đã làm phiền ông, mong ông không để ý chuyện này.”

Thấy cô gái thật sự đứng dậy rời đi, không chút do dự, cuối cùng Hoàng tổng cũng đứng dậy và ngăn cô lại: “Nếu nhờ sự giúp đỡ của cô Lương, lần này Chí Hằng thực sự có thể thắng vụ kiện thì tôi sẽ xem xét lại việc hợp tác với Doanh Tín.”

Sắc mặt của Lương Hạnh khẽ biến hóa khi nghe thấy giọng nói đó, nhưng cũng không nhiều lắm, thậm chí cô còn nhàn nhạt đáp: “Không cần miễn cưỡng.”

Sau đó, cô quay mặt lại và nhìn người đàn ông, cô còn có vẻ do dự một lúc rồi mới nhắc nhở: “Tôi nghĩ Hoàng tổng nên chú ý hơn đến những người thân cận của mình. Việc rò rỉ thông tin bản thảo thiết kế của Chí Hằng có thể không phải do lỗi của bộ phận thiết kế.”

Sau khi nói xong, cô cũng không nán lại lâu hơn, cô rời đi với một nụ cười nhạt.

Sau khi đi ra khỏi quán cà phê, Lương Hạnh cũng không đi ngay, mà cô đi thang máy một vòng rồi mới đi xuống tầng.

Khi Hoàng tổng bảo tài xế lái xe tới, Lương Hạnh vẫn chưa hết ngẩn ngơ, lúc này ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đi về hướng của tiệm trang sức, mỗi bước đi cô đều cảm thấy trong lòng có những cảm xúc nặng nề mà không cách nào phá tan được.

Những ký ức ở nơi đây, suốt một năm qua, mỗi đêm sẽ cùng với cơn gió lặng lẽ thổi vào giấc mơ của cô, sau khi tỉnh dậy, nỗi buồn sầu và thất vọng sẽ tràn ngập trong lồng ngực, và cô sẽ lại phải gồng mình vượt qua những áp lực và gông cùm tưởng như không thể chịu đựng được ấy, chỉ có làm như vậy cô mới có thể nhanh chóng đủ tư cách sánh vai cùng anh.

Trong thoáng chốc, cô đã dừng lại trước cửa hàng vừa quen vừa lạ.

Trong tầm mắt, cô thấy một đôi nam nữ đang nắm tay nhau chọn nhẫn hay gì đó, rồi cô nhìn kỹ hơn, như thể nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Cảm xúc trong lòng lúc này dường như sụp đổ trong giây lát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi