TRIỀN MIÊN SAU LY HÔN

CHƯƠNG 414: EM ĐÃ ĐƯỢC ĐỊNH SẴN LÀ BÀ TRIỆU

Ra khỏi nhà hàng, Lương Hạnh liền mở cửa ghế sau ngồi vào, rồi tựa đầu vào kính xe nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi cảm nhận được người đàn ông bên cạnh đã ngồi xuống, cô mới khẽ lên tiếng: “Tối nay tới chỗ của anh đi, chỗ em vẫn còn hai đồng nghiệp, nếu để họ nhìn thấy sẽ khó mà giải thích.”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp.” Triệu Mịch Thanh nhắc nhở.

Lương Hạnh từ tốn mở mắt ra, nhìn anh: “Anh nói cũng có lý, vậy chúng ta tới chỗ em đi.”

Rồi cô ngước mắt lên, căn dặn Lưu Nam: “Anh lái xe tới sơn trang Thu Danh đi.”

Lưu Nam đặt hai tay lên vô lăng, rề rà không khởi động, chỉ quan sát sắc mặt Triệu Mịch Thanh thông qua gương chiếu hậu, thấy vẻ mặt anh cứng đờ, rồi nở nụ cười cưng chiều: “Hay chúng ta tới chỗ anh đi.”

Không phải họ không thể giải thích, mà thực chất là họ không cần phải làm thế, một khi cô công khai thân phận bà Triệu, chắc chắn sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến công việc, Triệu Mịch Thanh biết rõ điều này, nên không đành lòng để cô gánh chịu những nguy hiểm không cần thiết đó.

Anh thỏa hiệp, cũng buộc phải thừa nhận, giờ Lương Hạnh đã khác xưa rồi, sử dụng rất thành thạo chiêu “lùi một bước tiến hai bước” này.

Lương Hạnh nghe vậy thì khẽ cười, thuận thế tựa vào vai anh, rồi nhắm mắt lại: “Em ngủ một lát nhé.”

“Ừm.” Người anh cứng đờ, không dám nhúc nhích.

Lưu Nam lái xe rất ổn định, đến khi Lương Hạnh thức dậy, thì nhận ra xe đang dừng trước cổng quảng trường, cô hạ cửa kính xuống nhìn qua đó, thì thấy trên cổng khắc tên công viên giải trí nào đó bằng chữ La Mã.

Cô nhíu mày, hơi khó hiểu, một giây sau cửa xe được mở ra, Triệu Mịch Thanh đứng trước xe, đưa tay về phía cô: “Anh nghe nói tối nay ở đây có bắn pháo hoa, nên dẫn em tới đây xem.”

Lương Hạnh nhìn chằm chằm bàn tay của anh, không khỏi ngẩn người.

Bọn họ có tính là đang hẹn hò không?

Cô hơi thất thần, cô đã ở bên Triệu Mịch Thanh nhiều năm như vậy, mới đầu cô cũng ôm ấp mơ mộng như một thiếu nữ, nhiều lần vạch ra kế hoạch đi chơi xa cho hai người, nhưng cuối cùng mấy thứ đó đều lần lượt xếp vào ngăn kéo, bởi vì tính kiệm lời ít nói của anh đã làm cô không có can đảm để mở miệng.

Giờ cô đã sớm không còn mong đợi mấy thứ này nữa, nhưng anh lại đưa tay về phía cô.

Thấy cô chần chừ, Triệu Mịch Thanh khẽ nhíu mày hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Cô khẽ cười, đặt tay vào lòng bàn tay mạnh mẽ ấm áp đó, rồi bước xuống xe.

Buổi tối ở công viên giải trí khác hẳn so với ban ngày, từ cổng chính bước vào đây, đèn màu hai bên đường đã chiếu sáng cả thế giới, ngoài đèn màu, thì phần lớn đèn đường đều được chỉnh tối lại, dù dòng người tấp nập, nhưng mọi thứ xung quanh vẫn làm người khác cảm thấy yên bình nhàn nhã.

Lương Hạnh chậm rãi đi theo dòng người, ánh mắt bất giác bị phong cảnh xung quanh hấp dẫn.

Cô không hề chú ý tới, mình là phong cảnh duy nhất trong mắt người đàn ông bên cạnh.

Dọc đường đi, Triệu Mịch Thanh luôn rũ mắt nhìn cô, đáy mắt hiện lên ý cười nồng đậm.

Anh nắm chặt tay cô hơn, Lương Hạnh dời mắt nhìn con đường dưới chân, đi rất chậm: “Mịch Thanh, tại sao cảm giác tồn tại chân thực như vậy, lại làm em cảm thấy sợ hãi?”

Triệu Mịch Thanh im lặng, chỉ đi theo bước chân của cô, rồi buông tay ra, khoác lên vai cô.

Anh hiểu hàm ý của cô, nên mới không thể đưa ra câu trả lời.

Lương Hạnh cụp mắt suy nghĩ, rồi nói thẳng: “Trước đây em luôn cho rằng, dù tình yêu lớn đến đâu cũng không bằng tình thân máu mủ, nên rất nhiều chuyện, em đã đặt anh vào vị trí hy sinh, nhưng giờ…”

Cô bỗng ngừng bước, rồi ngước mắt lên nhìn ánh đèn trên đỉnh đầu, đối diện với ánh mắt thâm tình của người đàn ông.

“Mịch Thanh, kế tiếp em sẽ làm ra một số chuyện, có thể sẽ phải hy sinh người bên cạnh, hy vọng đến lúc đó anh biết được, cũng đừng trách em.” Lương Hạnh ôm chặt eo Triệu Mịch Thanh, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Triệu Mịch Thanh rũ mắt nhìn cô, mơ hồ đoán ra điều gì đó, anh vốn định truy hỏi, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt đó, anh liền nuốt lại mọi câu hỏi xuống bụng.

“Được.” Anh cầm bàn tay trắng trẻo của cô để lên môi, rồi khẽ hôn lên: “Nhưng anh vẫn mong khi nào em cần, hãy nhớ đến anh.”

Lương Hạnh hơi ngẩn người, rồi mím môi cười: “Được.”

Cô xoay người lại, bỗng cảm thấy cả người nhẹ nhõm hẳn, tiếp tục nắm tay anh đi theo dòng người.

Ánh đèn trên đỉnh đầu rực rỡ, hai người đi sâu vào pháo đài, rồi tìm một bậc thang trống để ngồi xuống, cứ thế ngồi tựa vào nhau trò chuyện rất lâu.

Thỉnh thoảng bên cạnh sẽ có mấy cặp tình nhân trẻ đi ngang qua, Lương Hạnh nhìn bọn họ, không khỏi nhớ tới lúc trước.

Đến nửa đêm, sau khoảng thời gian ngắn ngủi vui chơi ầm ĩ, pháo hoa bắn rực rỡ trên bầu trời đỉnh đầu bọn họ, hai người nhìn xuyên hồ nhân tạo trước mặt, đúng lúc pháo hoa tôn lên vẻ đẹp của pháo đài và hồ nước này, làm Lương Hạnh phải ngẩn người.

Cô ngẩng đầu lên nhìn, rồi nụ cười trong sáng chưa từng có.

Toàn bộ phong cảnh mà Triệu Mịch Thanh nhìn thấy đều là bóng dáng cô.

Anh thất thần nhìn chằm chằm cô, không nhịn được hỏi: “Hạnh, em có cần vui đến vậy không?”

Lương Hạnh ngẩng cao đầu, nghe anh hỏi vậy cũng chẳng thèm nhìn, mà nhíu mày đáp: “Ừm, em chưa từng vui thế này.”

Cô ngừng một lát, chợt nhớ ra điều gì đó, nên mới nhìn anh hỏi: “Chẳng lẽ anh không vui?”

Triệu Mịch Thanh nghe vậy thì đáy lòng dâng lên cảm xúc trêu chọc, anh nhướng mày, nghiêng người qua một bên, đặt khuỷu tay lên đầu gối, chống cằm nhìn cô: “Có lẽ lúc quen biết anh, em đã điều tra rồi đúng không, hồi học đại học anh…”

“Được rồi, Triệu Mịch Thanh.” Anh chưa kịp nói hết, Lương Hạnh đã tức giận lườm anh, cắt ngang câu nói của anh.

“… Anh được rất nhiều cô gái theo đuổi.” Nhưng anh không nghe, mà cố ý nói cho hết.

Lương Hạnh hơi không phục lườm anh: “Em cũng có người theo đuổi chứ bộ, lúc đó hội trưởng hội sinh viên trong viện còn…”

Cô còn chưa nói xong đã bị một sức mạnh trầm ổn ôm eo, kéo cô về phía trước, những lời cô sắp nói ra, đều bị đôi môi ấm áp của anh che lấp trong giây tiếp theo.

Cả người cô nhất thời bị sức mạnh ngang ngược của anh bao phủ, Lương Hạnh ngơ ngác mở to mắt, thỉnh thoảng ánh sáng pháo hoa trên đỉnh đầu sẽ chiếu vào gò má của anh.

“Anh cũng là hội trưởng hội sinh viên, mà em đã được định sẵn là bà Triệu rồi.” Anh rời khỏi môi cô, rồi ôm chặt cô vào lòng.

Lương Hạnh hơi mơ màng, như đã uống rượu, đầu nặng trĩu, ánh mắt cũng thâm trầm.

Pháo hoa vẫn chưa kết thúc, cô bỗng đứng dậy, kéo tay anh: “Ông xã, chúng ta đi thôi.”

Triệu Mịch Thanh hơi sửng sốt, ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt cô, khàn giọng nói: “Em gọi… lại lần nữa đi.”

Lương Hạnh mím môi, nghiêng đầu nhìn anh, rồi đôi môi hồng khẽ mở: “Ông xã, em buồn ngủ rồi.”

Nói xong, cô nhướng mày, nháy mắt với anh.

Triệu Mịch Thanh nhất thời cảm thấy cả người tràn trề sinh lực, vội đứng dậy, vươn tay bế cô lên: “Bà… xã, vậy chúng ta về nhà ngủ thôi.”

Anh vượt qua nhóm người, đi về phía lối ra, hai tay Lương Hạnh ôm cổ Triệu Mịch Thanh, ánh mắt thâm trầm, đáy mắt và trái tim đều chỉ có một người.

Đúng lúc này, bỗng có một người chạy tới từ phía sau ngăn cản hai người, Triệu Mịch Thanh ngừng bước, nhìn chằm chằm người xa lạ trước mặt bằng ánh mắt u ám.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi