TRIỀN MIÊN TÌNH KIẾP





Đồng Dao đùa giỡn với Cố Hân Mộng xong bỗng dưng đưa tay nắm chặt tay Ngũ Sướng Nhiễm, "Tiểu Nhiễm, gặp em thật tốt quá. Mấy ngày không gặp, có chút nhớ em đó."


Ngũ Sướng Nhiễm không được tự nhiên muốn rút tay về, nhưng lại sợ hành động của mình sẽ làm cho Đồng Dao khó xử nghĩ nhiều, cũng liền cố gắng kiềm chế suy nghĩ, tùy ý để cô cầm tay mình, trên mặt ngoại trừ nụ cười lễ phép cũng không nói lời nào với Đồng Dao, vì cô không biết nên đáp lời Đồng Dao thế nào. Kỳ thực, giữa con gái thân thiết với nhau cũng không có gì, huống hồ chỉ là nắm tay, nhưng không biết vì sao ở trước mặt Cố Hân Mộng, Ngũ Sướng Nhiễm lại cảm thấy mất tự nhiên, có vẻ như là sợ bị Cố Hân Mộng nhìn thấy sẽ hiểu lầm vậy.


Một màn tự nhiên nắm tay này cũng thực sự làm cho Cố Hân Mộng cố ý liếc mắt một cái, sau đó lại giả bộ không nhìn thấy dời tầm mắt sang chỗ khác. Tuy rằng bên ngoài không có biến đổi cảm xúc gì, nhưng bên trong lại cực kỳ khó chịu, cảm thấy hai tay nắm chặt kia thật sự đâm vào mắt của nàng. Trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nhìn bộ dáng của hai người giống như rất thân, hai người từ khi nào lại trở nên thân thiết như vậy? Cố Hân Mộng kinh ngạc nghi ngờ nhìn hai người kia, càng nhìn lại càng không thoải mái, càng nhìn càng thấy trong lòng dâng lên cỗ tức giận. Cô giỏi lắm Ngũ Sướng Nhiễm, ai cho phép cô đi khắp nơi quyến rũ hả? Quyến rũ một mình tôi chưa đủ, lại còn muốn đi quyến rũ người khác, cô muốn cả người đầy hoa đào mới cam tâm sao?


Trong lòng Cố Hân Mộng chuyên chế cho rằng, nàng là bị Ngũ Sướng Nhiễm quyến rũ mới có thể khiến nàng nảy sinh cảm tình với cô. Nếu đã đến quyến rũ nàng, vậy mà còn chưa thỏa mãn, muốn đi nơi nơi rải hoa đào, thật sự là quá đáng. Cảm thấy tức giận, cả ngày hôm nay Cố Hân Mộng cũng không cho Ngũ Sướng Nhiễm nhìn thấy một sắc mặt tốt. Đối với người khác vô tư mỉm cười, đối với Ngũ Sướng Nhiễm thì lại vẻ mặt đen lại. Ngũ Sướng Nhiễm cảm thấy thực buồn bực, nghĩ không ra mình lại đắc tội với cô ấy ở chỗ nào? Cho dù nghĩ đến chuyện tối qua, mình cũng không có chọc đến cô ấy nha? Vậy cô ấy sao lại tỏ thái độ cho cô xem chứ? Ngũ Sướng Nhiễm ngơ ngác ngồi nhìn mọi người diễn tập, trong lòng sống cuộn biển gầm quay cuồng. Nàng không hiểu, thật nghĩ không ra.


Đợi lúc Cố Hân Mộng nghỉ ngơi một lát, Ngũ Sướng Nhiễm cuối cùng nhịn không được đi đến bên Cố Hân Mộng, đưa tay nắm lấy Cố Hân Mộng liền hướng một chỗ không người mà đi tới...


Cố Hân Mộng vốn định bỏ tay Ngũ Sướng Nhiễm ra, nhưng lại sợ Ngũ Sướng Nhiễm sẽ nắm lại ngay, nếu nàng dùng sức sẽ gây chú ý tới người khác, vì thế đành thôi, im lặng không lên tiếng theo Ngũ Sướng Nhiễm đi đến một góc, "Cô muốn làm gì?" Đợi Ngũ Sướng Nhiễm dừng lại thì Cố Hân Mộng giãy tay ra, tức giận hỏi.


Ngũ Sướng Nhiễm xoay người nhìn Cố Hân Mộng, "Tôi làm gì đắc tội với cô?"


"Cô cảm thấy cô đắc tội tôi sao?" Lời nói của Cố Hân Mộng mang theo vẻ trêu tức.


"Tôi không cảm thấy nên mới hỏi cô đó."


"Cô không cảm thấy thì đi hỏi tôi làm gì?" Cố Hân Mộng lại giận, bản thân mình thân mật với người khác, thế mà lại không biết hối lỗi, lại còn không cảm thấy mình sai ở chỗ nào. Nhưng Cố Hân Mộng cũng không ngẫm lại, nàng cũng với Đồng Dao không phải càng thân thiết hơn sao? Cái này là ứng với câu tục ngữ: Chỉ cho quan gia phóng hỏa, không chuẩn dân chúng đốt đèn. Hơn nữa, Ngũ Sướng Nhiễm người ta cũng không phải là gì của Cố Hân Mộng nàng, cô yêu ai, cùng ai làm gì thì sao chứ, nàng làm gì mà tức giận hả?


Nhưng mà Cố Hân Mộng cũng không thể tự nghĩ ra như vậy, nàng chính là bá đạo cho rằng Ngũ Sướng Nhiễm không được làm thế. Nếu đã trêu chọc nàng thì cũng chỉ có thể trêu chọc một mình nàng, không cho phép lại đi quyến rũ người khác. Nếu đã quyến rũ, chính là Ngũ Sướng Nhiễm không đúng.


"Vậy cô tại sao lại bày ra cái mặt đáng ghét đó nhìn tôi hả?" Ngũ Sướng Nhiễm có điểm tức tối, cũng có chút ấm ức, lại oán trách.


Cố Hân Mộng nở nụ cười, mang theo vẻ mặt đùa bỡn, "Vậy cô cảm thấy tôi nên đối với cô như thế nào?"


Câu hỏi này làm Ngũ Sướng Nhiễm á khẩu không trả lời được. Cô muốn Cố Hân Mộng đối xử thế nào với mình? Cô cũng không biết bản thân muốn Cố Hân Mộng đối xử ra sao, nhưng là, "Ít nhất không giống bây giờ giống như nhìn thấy kẻ thù."


"Kẻ thù?" ý cười trên mặt Cố Hân Mộng càng đậm, cười thật ngọt, làm cho người ta sinh ra cảm giác huyền ảo mà choáng váng. Nhưng nụ cười mê người kia lại ẩn giấu cảm xúc khác, có lẽ là trêu tức, hoặc là chọc ghẹo, hoặc là trả thù, lại hoặc là...


Tuy rằng Cố Hân Mộng cười rộ lên trông rất đẹp, rất dễ nhìn, nhưng nụ cười mê người này lại làm cho Ngũ Sướng Nhiễm thật tức giận. Có gì buồn cười chứ? Chẳng lẽ không phải sao? Đối với người khác mỉm cười đầy mặt, đối với cô thì tươi cười lập tức biến mất, còn bày ra vẻ mặt đáng ghét. Cô tự nghĩ bản thân cũng không có làm gì đắc tội tới nàng.


Nhìn vẻ mặt phẫn nộ của Ngũ Sướng Nhiễm, nụ cười đáng ghét của Cố Hân Mộng nhạt đi, nhưng giọng điệu vẫn không nghiêm túc như cũ, "Cô cảm giác được tôi đối với cô khác biệt sao?"


Ngũ Sướng Nhiễm không trả lời, chỉ thấy căm tức. Nói vậy không vô nghĩa sao? Không cảm giác được, cô cần gì tới hỏi nàng chứ?


"Ờ, cảm giác được là tốt rồi, vậy sau này cô và Đồng Dao nhớ giữ khoảng cách đó." Cảnh cáo xong, tâm tình Cố Hân Mộng tốt lên một chút, xoay người bước đi, tiếp tục diễn tập, lát nữa nàng còn phải đi quay MV mới.


Tâm tình của Cố Hân Mộng tốt lên, tâm tình của Ngũ Sướng Nhiễm lại thật buồn bực, còn mang theo nhiều câu hỏi. Lời nói của Cố Hân Mộng là có ý gì chứ? Cảnh cáo sao? Nhưng cô ấy thích Trần Thiên Vũ không phải à? Vì cái gì lại còn để ý mình và Đồng Dao chứ? Ngũ Sướng Nhiễm suy đoán, cô bắt đầu thấy mơ hồ. Trong lòng Cố Hân Mộng rốt cuộc là thích ai đây?


Ngũ Sướng Nhiễm thấy hối hận. Sớm biết thế đã không kéo Cố Hân Mộng đi hỏi này nọ, kết quả trong lòng bây giờ so với trước còn khó chịu hơn.


Tuy rằng rất khó gặp được Ngũ Sướng Nhiễm, nhưng Đồng Dao thật sự rất bận, chỉ có thể thường xuyên nhìn đến Ngũ Sướng Nhiễm. Mây đen bao quanh gương mặt nhỏ nhắn của Ngũ Sướng Nhiễm tất nhiên là Đồng Dao tinh tường thấy rõ, trong lòng cảm thấy lạ. Lúc nãy không phải còn rất tốt sao? Như thế nào khuôn mặt nhỏ nhắn đó lại càng ngày càng trầm xuống? Đặc biệt vừa rồi Ngũ Sướng Nhiễm kéo Cố Hân Mộng đi nói chuyện xong, Ngũ Sướng Nhiễm gần như rơi vào thế giới riêng suy nghĩ. Như vậy chẳng lẽ tâm tình của Tiểu Nhiễm có liên quan đến Hân Mộng? Đồng Dao bị suy nghĩ kia làm cho giật mình, bất giác ánh mắt chăm chú nhìn Cố Hân Mộng, muốn từ Cố Hân Mộng nhìn ra điểm gì đó. Nhưng mà cái gì cũng không nhìn ra, Cố Hân Mộng che giấu thật sự tốt quá, Đồng Dao chỉ có thể bỏ cuộc. Dù sao cô cũng hiểu Cố Hân Mộng, Cố Hân Mộng thích đem tâm sự cất sâu trong đáy lòng.


Trong lòng Đồng Dao cũng bắt đầu bối rối. Hai người họ rốt cuộc là làm sao vậy? Là Hân Mộng bắt nạt Tiểu Nhiễm? Hay là....?


Đoạn diễn tập của Cố Hân Mộng kết thúc, Đồng Dao đưa Cố Hân Mộng xuống sân khấu, kéo Cố Hân Mộng nói nhỏ, "Em với Tiểu Nhiễm làm sao thế?"


Cố Hân Mộng ngẩn ra, nàng không nghĩ tới đột nhiên Đồng Dao lại hỏi như vậy. Chẳng lẽ bị cô ấy nhìn ra cái gì? Chẳng lẽ biểu hiện của mình lại rõ ràng thế sao?


"Tiểu Nhiễm thật ra không có gì, em không cần cứ bắt nạt em ấy." Không thấy Cố Hân Mộng trả lời, Đồng Dao tự hỏi tự nói, cô không muốn nhìn thấy Ngũ Sướng Nhiễm không vui.


Tuy rằng Đồng Dao chỉ có ý tốt, không muốn hai người có gì đó không vui, nhưng những lời này Cố Hân Mộng nghe lại cảm thấy đặc biệt chói tai. Chuyện của nàng và Ngũ Sướng Nhiễm là chuyện của họ, nàng không muốn bất luận ai can thiệp vào, đặc biệt là Đồng Dao. Trong mắt Cố Hân Mộng, Đồng Dao và nàng là bạn tốt, nhưng việc giúp Ngũ Sướng Nhiễm giải thích lại như quan hệ giữa Đồng Dao và Ngũ Sướng Nhiễm tất nhiên cũng không bình thường rồi? Cố Hân Mộng cười lạnh. Ngũ Sướng Nhiễm, bản lĩnh quyến rũ của cô thật sự rất tốt đó.


Trước khi đi, Đồng Dao kéo Ngũ Sướng Nhiễm sang một bên, nhỏ giọng nói, "Có chuyện gì không vui thì gọi điện cho tôi, đừng giấu ở trong lòng."


Ngũ Sướng Nhiễm gật gật đầu.


Một màn này lại dừng ngay trong mắt Cố Hân Mộng. Nàng tức giận xoay người lập tức rời đi, nhắm mắt làm ngơ. Nhưng Ngũ Sướng Nhiễm, cô chờ đó.


Theo lịch trình, Cố Hân Mộng đi đến bể bơi trong nhà quay MV. Hôm nay là cảnh quay Cố Hân Mộng chìm vào trong nước, sau đó tuyệt vọng nhắm mắt lại, cho nên hôm nay nhiệm vụ quay MV của Cố Hân Mộng toàn ở dưới nước. Cố Hân Mộng thay đồ xong liền xuống nước, nghe được đạo diễn hô câu, "Diễn", Cố Hân Mộng toàn thân thả lỏng, hướng đáy nước từ từ chìm xuống....


"Cắt." Đạo diễn kêu dừng, Cố Hân Mộng từ đáy nước nổi lên, đưa tay lau nước trên mặt, ánh mắt nhìn về phía đạo diễn.


"Làm lại, mọi người vào vị trí..." Đạo diễn lớn tiếng hô một câu. Cố Hân Mộng chỉ biết chuẩn bị sẵn sàng...


"Diễn..."


"Cắt...Làm lại."


"Diễn..."


"Cắt...Làm lại."


"......"


"......"


Sau tiếng kêu dừng lại, Cố Hân Mộng có chút mệt mỏi trồi lên, thoáng thở hổn hển. Nàng cảm thấy đạo diễn đang đùa giỡn mình, chỉ một cảnh như thế mà kêu dừng hơn mười lần. Việc chìm xuống trong nước thật tiêu hao thể lực, không chịu nổi, hơn nữa cơ thể ngâm lâu trong nước cũng không thoải mái. Cố Hân Mộng trong lòng thấy giận, mặc kệ đạo diễn hô, "Mọi người vào vị trí," từ bể bơi đi lên, lập tức đi đến trước mặt đạo diễn, "Đạo diễn, nếu ông cảm thấy tôi làm sai chỗ nào, ông không hài lòng thì ông nói đi để tôi sửa, ông cứ như thế không nói mà cứ hô làm lại chính là lãng phí thời gian của mọi người."


Vốn Cố Hân Mộng tâm tình không tốt lại bị đạo diễn đùa bỡn, cơn tức trong lòng tất nhiên là không nhịn được. Hơn nữa Cố Hân Mộng đoán được tay đạo diễn hôm nay vì sao lại cố ý gây khó dễ nàng, bởi vì đạo diễn quay MV lần này cùng với tên đạo diễn Trần tối qua nàng đắc tội là bạn bè, xem ra đạo diễn này là vì đạo diễn Trần kia tức giận mà đến đây.


"À, ngại quá Cố tiểu thư, tôi cảm thấy cứ thiếu một cái gì đó. Cô chịu khó một chút, chúng ta quay thêm một lần nữa được không?" Đạo diễn ha ha cười, không muốn làm quá với Cố Hân Mộng.


"Ông nói đi là thiếu chỗ nào hả?" Cố Hân Mộng vẻ mặt nghiêm túc, "Nếu ông không nói được là thiếu cái gì, thì thấy rõ năng lực của ông không tới. Một khi đã vậy, tôi sẽ xem xét báo cáo lên cấp trên đổi đạo diễn. Nếu đạo diễn trong quá trình quay bị đổi, tôi nghĩ rất nhiều phóng viên sẽ rất muốn biết lý do là gì đó." Cố Hân Mộng chính là uy hiếp đạo diễn, nếu nàng là người dễ bắt nạt thì nàng cũng sẽ không bình yên làm việc đến hôm nay.


Sắc mặt của đạo diễn kia liền không tốt. Nếu đây là nghệ sĩ của hắn, hắn sẽ không để ý tới, nhưng đối phương lại là Cố Hân Mộng, hắn không thể không cẩn thận xem xét có nên tiếp tục làm khó không. Hắn biết chỗ dựa của Cố Hân Mộng là ai, người khác không có năng lực đổi đạo diễn, Cố Hân Mộng lại tuyệt đối có khả năng đổi người. Nếu việc quay MV mà để nghệ sĩ đổi đạo diễn truyền đi, khẳng định sẽ bị người ta nghi ngờ nguyên nhân trong đó, mặc kệ là suy đoán ra cái gì, cũng tất nhiên là tin đồn không hay.


"Cố tiểu thư đừng giận, cũng không phải là nguyên nhân ở cô, là do góc máy với đèn có vấn đề, để tôi cẩn thận bảo bọn họ điều chỉnh thử một chút, chúng ta tranh thủ quay một lần nữa nhé?" Tay đạo diễn là người thông minh, hắn cũng không ngốc đến mức vì bạn bè mà để mình lâm vào khổ cảnh, vì thế vội vã giả bộ đi mắng người chỉnh đèn và người quay phim. Cố Hân Mộng trong lòng cười lạnh, làm người quả nhiên không thể hiền lành quá.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi